Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc tướng quân cũng không biết tiểu tử kia dậy từ khi nào. Chỉ thấy lúc ông tỉnh dậy hắn đã mang nước ấm đến, hầu hạ ông rửa mặt, ngâm chân. Sau đó lại lấy y phục cho ông, làm đến vô cùng thành thục.
Ở Âm Cung dĩ nhiên không huấn luyện người làm mấy việc này. Ông tự hỏi hồi ở vương phủ có để cho nó làm mấy việc của hạ nhân thế này sao?
- Tướng quân. Thuộc hạ vấn tóc cho người.
Mạc Uyên nhíu nhíu mày nhìn hắn.
Hắn liền nhìn ra thắc mắc trong lòng ông.
- Hộ vệ thị sát đôi khi sẽ cải trang làm nội gián với nhiều thân phận khác nhau, cho nên thuộc hạ có học 1 chút.

Mạc Uyên không nói gì nữa. Ngồi trước gương đồng thưởng thức phục vụ của con trai.

Mạc Uyên là 1 tướng quân. Nhưng lại đã từng là 1 thái tử cành vàng lá ngọc. Cho nên nhìn cũng không có dáng vẻ hung dữ, thô kệch của 1 tướng sĩ. Chỉ là khuôn mặt lạnh lùng lại nghiêm nghị đến đáng sợ kia luôn muốn dọa người.
Năm Mạc Uyên gây ra chuyện đại náo kia rồi bị phế truất ông cũng chưa đầy 20 tuổi. Năm nay Thanh Phong vừa tròn 18. Tính ra ông cũng đã gần 40 tuổi. Nhưng nhìn sao cũng không ra dáng vẻ của 1 người 40.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, nói 2 phụ tử...thà nói 2 huynh đệ người khác sẽ dễ tin hơn.

Mạc Uyên cũng không biết tại sao, nhưng Thanh Phong thực sự càng ngày càng giống ông. Từ bên ngoài cho đến suy nghĩ, đến hành động.
Tuy ông luôn trê nó này kia, nhưng ông có thể nhìn ra được, con trai ông vô cùng tài giỏi.
Nó có thể dẫn đội hộ vệ thị sát ra khỏi doanh trướng mà không 1 ai biết. Lại có thể vô cùng tĩnh lặng thăm dò rất nhiều việc. Nó biết thời điểm này chưa phải là lúc gây chiến.
Nó còn có thể nhìn ra rất nhiều thứ. Nó nhìn ra quân địch đang âm thầm chuẩn bị cho 1 trận đánh lớn. Không chỉ muốn chiến xong 1 trận này, mà còn muốn thôn tính cả Sở quốc. Nhưng là 1 hộ vệ thị sát không thể tham gia nghị sự cũng không được phép tham gia nghị sự. Nó liền nói với ông thật nhiều ẩn ý. Đánh động cho ông biết.

Nó trước mặt ông luôn ngơ ngơ lại ngốc ngốc. Nhưng ông lại nhìn thấy 1 người khác bên trong nó khi đối diện với người khác. Khuôn mặt cũng lạnh lùng. Giọng nói trầm trầm không nghe ra vui giận. Mỗi 1 câu nói đều không giận mà uy.
- Đại tướng quân.
Mạc Uyên có chút giật mình nhận ra mình đã thất thần mất 1 lúc. Hắng giọng 1 cái liền đứng dậy, bước ra khỏi trướng. Thập Nhị liền đi theo phía sau.
- Từ hôm nay ngươi sẽ tập luyện cùng mọi người.
- Đại tướng quân, như vậy...

Hộ vệ thị sát ngoài việc âm thầm hoạt động ra thì không được phép tham gia vào việc quân doanh. Hiện tại Mạc Uyên lại để Thập Nhị tập luyện cùng binh sĩ. Việc này có chút không hợp lệ.
- Đã kém cỏi còn muốn lười biếng.
- Thuộc hạ không dám.
- Vậy còn không mau đi.
- V...vâng, thuộc hạ tuân mệnh.
Thập Nhị không nhìn ra ý nghĩ của phụ thân. Nhưng nếu hắn chỉ tập luyện cùng mà không nói gì, cũng không làm gì...chắc cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến người đi.
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Ta cũng không để ngươi tham gia vào việc quân doanh. Chỉ là cùng mọi người luyện tập thôi.
- Dạ.
Mạc Uyên lại nhỏ giọng nói, chỉ vừa đủ để 2 người nghe thấy.
- Ta nghi ngờ trong quân doanh có nội gián.
Thập Nhị có chút kinh ngạc. Nhìn ông 1 chút nhưng rất nhanh lại quay đi, như không có việc gì.
Phụ thân đây là giao nhiệm vụ riêng cho hắn sao?
- Thuộc hạ đã hiểu.
- Hành xử cẩn thận.
- Vâng.
Hắn nhất định sẽ không làm phụ thân thất vọng vì hắn. Đây là lần đầu tiên phụ thân đặt lòng tin vào hắn. Có liều mạng hắn cũng phải lôi được kẻ nội gián kia ra.

Mạc Uyên đứng trên đài nhìn nhóc con kia ở trong đám người loạn 1 đống, có chút hài lòng khẽ nhếch miệng cười.
- Muốn nó chơi đùa thì nói thẳng được rồi. Ngài đâu cần viện cớ như vậy.
Nghiêm phó tướng bước đến bên cạnh. Có chút bất lực khi đại tướng quân tài giỏi, bày binh bố trận thiên biến vạn hóa. Vậy mà trong trận chiến tình cảm phụ tử này lại chậm chạp đến như vậy.
- Liên quan đến ngươi?
- Người rõ ràng biết tính thiếu gia. Chỗ nào có người là cậu ấy càng không thể yên tĩnh được. Càng đông người lại quậy càng vui vẻ. Sợ cậu ấy dưới tư cách hộ vệ thị sát không thể chơi đùa. Liền tự mình ra lệnh. Là 1 đại tướng quân lại đem mấy vạn binh sĩ cho con trai mình chơi đùa. Ngài thấy mình có giống 1 đại tướng sao?
- Ngươi nói đó thôi. Nó là con trai ta.
- Ngài...
Nghiêm phó tướng có chút câm nín. Biết nói làm sao đây?

Thập Nhị đúng là rất không phụ sự kỳ vọng. Ra nhập đoàn binh sĩ chưa được bao lâu liền làm quân doanh trở lên vô cùng náo nhiệt.
Sáng vẫn như bình thường sẽ luyện quyền, luyện trận. Nhưng trưa thì bắn chim, săn thú. Chiều xiên cá, bắt ve. Tối thì đàn ca múa hát, kịch vui gì cũng không thiếu. Quân doanh ảm đạm giờ khắp nơi đều là tiếng cười.

Lúc đầu đại tướng quân nhìn thấy cũng bị trọc tức 1 trận. Nhưng Thập Nhị lại cam đoan sẽ làm mọi người tiến bộ hơn. Con trai có khả năng ông không thể không cho nó thể hiện. Vì vậy liền đưa ra mục tiêu. Khả năng biến trận, độ nhanh nhạy, thể lực lẫn độ nhanh nhạy của binh sĩ đều phải nhanh gấp rưỡi hiện tại. Nếu không thể sẽ phạt theo quân pháp. Mà với những náo loạn hắn gây ra suốt thời gian này, thì sẽ đem hắn ra đánh chết.
Đánh chết theo đúng nghĩa đen của nó. Đánh đến chết.

1 lời nói ra làm tất cả binh sĩ đều có chút run sợ. Thập Nhị lại đồng vô cùng nhẹ nhàng mà đồng ý.

- Thập Nhị. Bọn ta sợ sẽ không làm được. Tất cả đều tăng tốc độ nên gấp rưỡi. Không phải việc đơn giản.

Người ta nói muốn thân với nhau dễ nhất có 2 cách. 1 là cùng nhau chơi. 2 là cùng nhau phá.
Suốt thời gian này Thanh Phong luôn là người cầm đầu bọn họ chạy loạn khắp nơi. Sắp phá sập quân doanh luôn rồi. Dĩ nhiên đối với họ với vô cùng thân thiết. Họ cũng rất thoải mái mà gọi Thập Nhị. Xem hắn như đệ đệ nghịch ngợm trong nhà.

- Không sao. Mọi người vui chơi thoải mái là được rồi. Còn 1 tháng nữa đại tướng quân mới kiểm tra mà.
- Nhưng nếu lúc ấy không được...
Mọi người nhìn Thập Nhị đầy lo lắng.
- Không sao đâu. Mọi người cứ tập luyện hết khả năng là được. Càng suy nghĩ lại càng không được gì à. Nếu không được đệ chịu trách nhiệm là được mà. Đại tướng quân sẽ không đến nỗi thực sự đánh chết đệ đâu.

Lời nói của Thập Nhị lại làm họ càng thêm e ngại. Đại tướng quân đã nói là làm. Điều này ai trong quân doanh lại không biết chứ.
Nhưng không sao. Bọn họ cố gắng, nếu đến lúc đó tất cả bọn họ cầu xin là được. Đại tướng quân cũng không thể chém đầu cả quân doanh.

Vậy là họ đem ý nghĩ tạo phản đại tướng quân mà tiếp tục chơi đùa. Lại âm thầm luyện tập.

Nhưng họ không biết là đại tướng quân ngoài mặt lạnh lùng nhưng tâm can lại đem con trai sủng đến tận trời làm sao có thể nói đánh chết là đánh chết. Trước khi đánh chết nó sẽ phải hành chết các người đã.
Đại tướng quân sở dĩ nói thế là vì ông đã nhìn ra. Thanh Phong không đơn giản chơi đùa. Mà là đang huấn luyện bọn họ. Con mồi hắn chọn săn bắn càng ngày càng nguy hiểm, từ lợn rừng giờ đã thành gấu, hổ.
Lưỡi xiên cá càng ngày càng cùn, làm lực xiên phải tăng lên, phải nhanh hơn.
Cả ngày chạy loạn. Thể lực của họ liền vô thanh vô tức tăng lên.
Tâm trí thoải mái vui vẻ, tập luyện hay làm việc đều thuận lợi hơn.
Điều đó họ không nhận ra. Nhưng đại tướng quân đã gần 20 năm nhìn binh sĩ dĩ nhiên là nhận ra. Thậm chí ngay bây giờ ông kiểm tra khả năng của họ cũng đã tăng hơn gấp rưỡi rồi. Ông nói ra chỉ là lấy Thanh Phong mà ép họ cố gắng hơn nữa.
2 cha con, 1 người đóng vai thiện, 1 người đóng vai ác. Thành công đem đoàn binh sĩ lăn lộn đến thê thảm. Lại vô cùng vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net