Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra khỏi thang máy, Larry nhận ra Nala đang có ý định tẩu thoát.

-Em có trốn anh vẫn tìm được em. Đừng nghĩ việc về nước, một khi White Shark phát lệnh em sẽ bị tóm gọn ở sân bay đấy. Đừng để mình trông như tội phạm. - Larry tốt bụng nhắc nhở.

Nala đến méo mặt.

-Larry... đừng đánh đòn được không? - Nala nhỏ giọng cầu xin. Larry giật mình nhìn cô. Cái điệu bộ này, thật hiếm khi trông thấy. Có thể anh đã quen với cái kiểu cô chửi bới anh suốt rồi.

Tuy trông rất đáng thương nhưng Larry không thể mủi lòng, tác phẩm của cô gây ra gây thiệt hại không nhỏ, đó còn là mồ hôi công sức của bao người...

-Không được. - Larry thẳng thừng nói. Anh thầm nghĩ cô thật tinh ý khi biết đi theo anh kiểu gì anh cũng đánh đòn cô.

-Lần nào anh "bật bài" nhờ vả tôi cũng kèm theo mục anh đánh tôi là sao? - Câu trả lời lạnh lùng của Larry khiến Nala sôi máu, cô quay sang trách anh bằng giọng điệu không nhẹ nhàng gì.

-Có lần nào em ngoan ngoãn không? - Larry chỉ hỏi đúng một câu.

-Tôi có phải trẻ con đâu mà ngoan ngoãn nghe anh! - Nala nói.

-Em hành xử khác trẻ con sao? - Larry như trêu chọc cô.

Nala bực mình quay mặt đi.

-Tôi không đi theo anh đâu!

-Vậy anh đánh đòn em ở đây nhé? Không ai can ngăn đâu. - Larry nửa đùa nửa thật nói.

Nala nghe xong tức đến muốn xé tung cái người trước mặt ra.

Nala trừng trừng nhìn anh.

-Nếu em muốn có vài đặc vụ hộ tống em thì cứ việc bướng bỉnh. Anh cũng đỡ phải ra tay. - Larry thản nhiên nói.

Nala ấm ức lắm, nhưng mà roi mây ở đây đau chết đi được. Nala vẫn là đành phải đi theo Larry.

Về nhà, Larry kêu Nala vào phòng chờ mình.

Nala ở bên trong khoá luôn cửa lại.

Larry đi kiếm cây gậy với đường kính khoảng 10cm, chiều dài 60cm, anh kiểm tra độ chắc chắn của cây gậy rồi mới mang vào.

Larry vặn cửa nhưng nhận ra Nala đã khoá trái bên trong. Anh không gọi vì biết cô sẽ không mở. Larry đi về phòng mình lấy chìa khoá dự phòng, anh tự mở cửa.

Nala nghe tiếng chìa cho vào ổ cô đã sởn da gà. Anh còn có chìa dự phòng nữa sao? Nala đã quên mất mình đang ở nhà anh.

-Anh không tính em tội khoá cửa đâu mà sợ. - Dù giận Nala vì phá hoại nhưng nhìn bộ dạng của cô mà anh không nhịn nổi cười.

Nala thấy cây gậy trên tay anh mà hoảng.

-Anh vẫn muốn đánh tôi? - Nala hỏi lại.

-Anh không muốn, nhưng anh phải phạt em. - Larry đính chính.

-Khác quái gì nhau. Chẳng có ai suốt ngày đánh con gái như anh cả! - Nala chỉ trích.

-Anh cũng chẳng phạt ai ngoài em. - Larry nói. - Cần anh gọi Norris sang không? Xong cho cậu ấy đưa em đi tập luôn?

Nala bặm môi. Cô không thích cái kiểu cá nằm trên thớt chút nào cả. Gọi Norris sang để anh phụ một tay giữ cô cho Larry tha hồ "chặt chém" chứ gì?!

-Nằm xuống đi. - Larry nói.

-Anh định đánh bao nhiêu? - Nala lộ rõ vẻ sợ sệt.

-20. - Larry đáp.

Nala nghe xong nhảy dựng lên.

-Anh đánh chết tôi luôn đấy à?!

-Chết sao được. Anh không để em chết đâu. Đau vài hôm thôi. - Larry không vội, cô kêu gì anh đáp nấy.

-Tôi quá sai lầm khi theo anh sang đây! Anh xuất hiện trong đời tôi đã là sai lầm lớn rồi! - Nala oán trách.

Larry buồn cười bởi câu nói của cô. Phải công nhận thay vì việc tìm chỗ nào đó để bình tĩnh trước khi phạt cô thì việc đối đáp cùng cô cũng đủ khiến anh nguôi giận. Anh cũng không muốn phạt cô khi tức giận. Ngay cái lúc ra khỏi thang máy, cô "cãi trả" anh mấy câu anh đã nguôi rồi.

-Nằm xuống đi. Không che, không né, không đỡ. Còn lại em muốn kêu gì thì kêu. - Larry nói.

Nala giậm chân, cô đến giường nằm sấp xuống.

Giờ cô không ngoan cũng không được, có thoát được khỏi tay anh đâu. Mà càng không thể thoát khỏi tay White Shark.

Larry đặt gậy trên mông Nala.

-Anh không thể đổi vị trí đánh sao? - Nala cảm thấy mình như đứa trẻ nhỏ trong bộ phim cô từng xem, làm sai bị bắt nằm sấp đánh đòn vậy.

-Không. - Larry đáp rồi anh giơ cao gậy...

"Bốp" - Á! Đồ xấu tính!

-Không xoa! Em muốn chửi gì thì chửi! - Larry dùng gậy hất tay cô ra.

"Bốp" - Đồ dở người!

"Bốp" - Anh thật là bệnh hoạn!

"Bốp" - Au đau chết tôi!

"Bốp" - A! Tôi muốn giết anh!

Nala nghiêng người, Larry phải dừng gấp cây gậy đang hạ xuống. Anh khẽ nheo mắt.

-Đừng để anh đánh lại!

Ánh nhìn căm phẫn từ Nala, cô bắt buộc phải nằm ngay lại.

"Bốp" - A ôi!

"Bốp" - Con cá mập đáng ghét!

"Bốp"...

Tiếng kêu xen lẫn tiếng gậy giáng xuống.

Larry tuy bỏ ngoài tai lời cô mắng nhiếc anh nhưng anh cũng phải méo mặt vì cô. Ai bảo anh kêu cô muốn chửi gì thì chửi. Mà cho dù không cho thì cô vẫn chửi.

Đánh độ 15 roi Nala đã oằn người vì đau.

Nhưng theo kinh nghiệm Norris truyền lại, không nên nương tay khi đang phạt vì sẽ khiến người chịu phạt quen đi.

Chỉ có điều thấy Nala như vậy anh cũng không nỡ đánh tiếp. Nala vẫn là người duy nhất khiến cho đặc vụ cấp cao nhất của White Shark - Larry Lewis mềm lòng.

Larry dừng lại, anh không nói gì. Nala cũng chẳng biết là đánh bao nhiêu, thấy anh dừng là cô ôm mông kêu ầm ĩ.

-Cái chỗ mà em phá ấy, đó là loại thuốc điều chế để chữa những căn bệnh nan y ở người. Tuy chưa được chính thức đưa ra nhưng White Shark đã nghiên cứu rất lâu rồi. Trong đó có một mẫu thành công. - Larry nói.

Nala nghe xong chột dạ.

-Anh nói thật sao?

Larry gật đầu khẳng định.

-White Shark đã tốn một số tiền không nhỏ vào đó, cũng mất rất nhiều công sức. Anh đã mất vài năm để tìm kiếm những cá thể đột biến tự có kháng thể phòng bệnh và khiến bệnh không thể phát triển. Anh cũng chỉ tiếp nối công việc của ba anh mà thôi,ông đã dành cả đời mình cho việc đó với hy vọng giúp đỡ được phần nào cho cuộc sống con người. - Larry kể.

-Sao anh kêu sẽ không giải thích cho tôi? - Nala nhìn anh đầy nghi ngờ.

-Anh không giải thích liệu em có biết mình sai không hay vẫn nghĩ mình là anh hùng? - Larry hỏi.

Nala cúi mặt. Đúng là cô nghĩ mình là anh hùng cái thế, thay trời hành đạo giúp đời giúp người để không ai bị thí nghiệm như mình.

-Đi tập thôi. - Larry nhìn giờ, anh nói. Thật ra anh chỉ định trêu cô chứ cũng không đành lòng ép cô như vậy.

-Anh tàn nhẫn quá vậy?! Đánh tôi đến thế này còn bắt tôi tập mới chẳng tành! - Nala cho anh một bài.

-Để Norris đến hộ tống em. - Larry giả vờ lấy điện thoại.

-Này! - Nala phát hoảng, Norris đến đây anh không bắt cô chạy bộ mấy vòng thì thôi đi.

-Này cái gì? - Larry nhướn mày. - Muốn nghỉ không?

Nala lập tức gật lấy gật để.

-Vậy thì nói câu dễ nghe chút đi. Dùng Tiếng Việt ấy, không em lại cố tình dùng Tiếng Anh. - Larry đã nghĩ sẵn ra một câu. - "Anh Larry cho em nghỉ tập đi ạ."

Larry có vốn Tiếng Việt rất tốt, anh phát âm cũng rất chuẩn. Nala nghe xong mà thấy rợn người. Nhưng thôi, ăn nói lịch sự mà được nghỉ cô cũng cam lòng.

-Anh Larry cho em nghỉ đi ạ. - Cô nói theo lời anh. Giọng nói thì ngọt mà ánh mắt của cô như muốn ăn tươi nuốt sống Larry.

Larry nghe xong mỉm cười hài lòng.

-Nghe em nói vậy có phải dễ thương không. - Anh khen ngợi. - Anh hơn tuổi em mà cứ "anh - tôi".

-Nhìn anh tôi chỉ muốn...

Nala chưa kịp nói hết câu Larry đã chỉ tay vào miệng cô ra ý chú ý lời ăn tiếng nói lúc này. Nala đành vì đại sự mà nuốt lại lời định nói ra.

Larry cười mỉm, anh khẽ lắc đầu. Larry bảo Nala để cho mình thoa thuốc.

-Ngại gì nữa? - Larry khó hiểu.

-Không phải ngại, mà là đau lắm! - Nala nói.

-Thoa không đau đâu, anh đảm bảo. - Larry dù buồn cười lắm nhưng không dám cười, anh dỗ cô.

Nala suy nghĩ rồi cũng để anh thoa thuốc cho. Mông Nala sưng đỏ thẫm, có chỗ còn hơi tím lại. Larry nhẹ nhàng hết mức thoa thuốc cho cô. Tuy miệng cô kêu không ngại nhưng anh nhận ra cô đang vùi mặt vào gối.

Nala quả thực thấy xấu hổ chết đi được. Hai mươi tuổi đầu rồi còn bị đánh đòn, lại còn thêm tiết mục thoa thuốc ở vị trí tế nhị như vậy nữa.

-Sau này tôi sẽ không nhận lời tham gia bất cứ cái gì từ anh nữa. - Nala khẳng định.

Larry cất lọ thuốc đi, anh để luôn ở phòng Nala.

-Mike hôm nay nấu món canh chua, thịt luộc đấy. - Larry đánh lảng sang chuyện khác. Anh biết cô đang giận vì bị đòn đau.

-Nuốt không trôi. - Nala hậm hực, bình thường cô thích ăn canh chua thịt luộc lắm, nhưng lúc này cái đau làm cô quên luôn sở thích của mình.

-Nhưng vẫn phải ăn. - Larry nói. Cô quay lại nhìn anh, Larry nở một nụ cười rất thân thiện với cô khiến Nala càng thêm nóng mắt. - Thôi nghỉ đi, khi nào ăn cơm anh gọi.

Larry ra khỏi phòng cô. Từ ngày có Nala cuộc sống của anh vui hơn nhiều, chính xác là từ khi Nala bớt bài xích và căm hận anh, mở lòng với anh hơn Larry mới vui vẻ. Chứ trước anh cũng chẳng nói nhiều với cô vì cô lúc nào cũng như muốn bẻ gãy cổ anh.

Với cả tuy Nala nói chuyện với anh trống không trống có, lại hay móc mỉa anh nhưng cô cũng hay có những câu nói khiến Larry phải bật cười thích thú.

Larry gọi Nala ra ăn tối, cô khập khiễng đi ra.

Mike sau khi nấu nướng xong, sắp xếp xong bữa ăn ra bàn thì cũng rời đi. Larry ăn xong chỉ cần cho bát đĩa vào máy rửa chén là được.

Chỉ còn có anh và Nala.

-Tôi không muốn ăn. - Nala nói.

-Em phải ăn. - Larry nhấn mạnh.

Nala biết ngay anh sẽ ép cô ăn mà.

Nhìn gương mặt phụng phịu không chịu động đũa của Nala mà Larry bất đắc dĩ lại phải vào vai diễn nghiêm khắc.

-Anh không muốn nhắc lại đâu.

-Anh thích thì ngồi nhắc lại cả ngày cũng được. - Nala trả treo.

-Không ăn thì đi tập. Nếu đói mà không tập được lúc đấy để Norris trị em. - Larry cũng không dại gì đóng vai ác hoàn toàn, anh vẫn biết nhường một phần cho ông bạn chí cốt.

Nhắc đến Norris xem ra có trọng lượng. Nala nghe thế liền cầm bát cầm đũa ăn.

Larry đã tập làm quen với thức ăn, ngôn ngữ và văn hoá Việt Nam để dễ tiếp cận Nala nên anh cũng coi như ăn quen món ăn Việt. Những loại nước chấm như nước mắm, mắm tôm, xì dầu,... anh hoàn toàn ăn được.

Nala ăn xong, cô khập khiễng về phòng. Larry mang hoa quả vào tận phòng cho Nala. Nala rất lười ăn hoa quả, anh luôn phải ép cô ăn.

-Anh cố tỏ ra quan tâm tôi đấy à? - Nala nói đểu anh.

-Tình hình sức khoẻ của em rất quan trọng với White Shark. - Larry nói thẳng.

-Tốt bụng ghê! - Nala mỉa mai.

-Với cả khi xong nhiệm vụ em về nhà, anh không muốn gia đình em thấy em gầy đi hay cơ thể thiếu chất. - Larry nói.

-Thế cái thuốc mà anh bảo điều chế thành công ý, White Shark có làm lại được không? - Nala hỏi, cô vẫn canh cánh trong lòng việc phá nhầm.

-Có lẽ sẽ làm được, nhưng mất thời gian, công sức và tiền của thôi. - Larry nói.

Nala không nói gì nữa. Larry biết cô thấy ân hận vì hành động của mình nên anh cũng không nói thêm câu gì. Anh muốn để Nala có thời gian suy nghĩ rồi rút ra bài học cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huanvan #hv