Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Truy đứng dậy, thấy Hàm Quang Quân rời đi liền chạy theo, lưu lại một mình Cảnh Nghi quỳ ở trước cửa Hàn Thất. Cảnh Nghi đang nghĩ vị Hàm Quang Quân này dường như không dễ chọc, cũng không biết Tư Truy khi quay về Tịnh Thất có bị phạt hay không.

Tư Truy trong lòng bất an đi theo sau Lam Vong Cơ, nhìn thấy bóng lưng cao lãnh của người đằng trước vừa vui vừa sợ. Vui vì người cha 3 năm mà mình luôn nhớ nhung cuối cùng cũng đã đón hắn về Tịnh Thất, sợ là bởi vì cha vừa ra ngoài đã thấy bộ dạng đang chịu phạt của hắn, liệu cha có phạt hắn... Cứ như vậy cả quãng đường về Tịnh Thất, Lam Tư Truy chìm đắm trong suy nghĩ.

Người phía trước dừng bước, đứa trẻ đằng sau vẫn chưa kịp định thần, liền đụng vào "bức tường trắng". "Ai ui" một tiếng, lại phát hiện "bức tường trắng" đang nhìn hắn, ánh mắt lạnh đến đỉnh điểm. Tư Truy đột nhiên cảm thấy có một trận áp bức khiến hắn sợ hãi cúi đầu:

"Cha...Hàm Quang Quân...cha..."

Lam Vong Cơ lạnh lùng hỏi: "Lam Nguyện, Trạch Vu Quân có dạy ngươi gia quy?"

Lam Tư Truy nhút nhát đáp: "Có dạy, nhưng Tư Truy vẫn chưa nhớ hết."

"Được, bây giờ ngươi đọc những gì ngươi thuộc."

Tư Truy bắt đầu đọc gia quy, đọc đến điều 300 thì bắt đầu lắp bắp.

"Huynh trưởng dạy như nào vậy? Khi ta chừng này tuổi, mỗi lần đọc sai một điều trong gia quy đều bị huynh trưởng đánh một thước. Đứa trẻ này rõ ràng chỉ nắm được một phần nhỏ. Có phải huynh trưởng lớn tuổi rồi nên mềm lòng không?" Lam Vong mở miệng: " Ngươi không thuộc gia quy. Vậy ngươi biết tại sao Trạch Vu Quân hôm nay phạt ngươi không?"

" Con và Cảnh Nghi đi vào vùng cấm sau núi, bị tu sĩ đi tuần bắt được. Cha, thực ra có một con thỏ rơi xuống nước, con đi cứu nó lên mới bị phát hiện, nếu không họ sẽ không bắt được con và Cảnh Nghi."

Lam Tư Truy tự hào khoe ra những chiến tích của mình nhưng không biết Lam Vong Cơ đang ngồi trước thư án mặt sớm đã đen xì: "Ồ? Nói như vậy đây không phải lần đầu ngươi vào cấm địa?"

"Đúng vậy, cha, con nghe lén Trạch Vu Quân nói..."

Ai ngờ còn chưa nói xong đã bị người trước mặt ngắt lời, Lam Vong Cơ giận đến nỗi đập bàn: "Quỳ xuống! Không nghĩ đến ngươi lại không có quy tắc như vậy, mẫu mực của Lam gia lại bị ngươi quăng ra sau đầu."

Nói rồi Lam Vong Cơ xoay người đi lấy thước,sau khi quay lại nhìn đứa trẻ trước mặt lạnh lùng nói: "Tay."

Tư Truy nhìn thước trong tay Hàm Quang Quân, tức khắc doạ Lam Tư Truy nước mắt vùng quanh: "Cha..."

"Ta nói lại một lần nữa, tay!"

Lam Tư Truy run rẩy chậm chạp đưa tay phải ra, lập tức bị Lam Vong Cơ nắm chặt. "Bốp" một tiếng, tay nhỏ hiện lên một vệt hồng. Tư Truy muốn rút tay lại nhưng bởi vì bị Lam Vong Cơ nắm chặt nên không thể. Trong lúc vùng vẫy đã bị đánh vài cái, tay sưng lên.

Lam Vong Cơ nhìn tay đứa trẻ bị đánh sưng cao như vậy, áp chế lửa giận trong lòng, thầm nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Y thấp giọng hỏi: "Tư Truy, ngươi biết sai chưa?"

Đứa trẻ trước mặt đau đến nỗi không chịu được, nhưng vẫn đáp: "Tư Truy biết lỗi rồi, nhưng con nghe Trạch Vu Quân nói cha ở Hàn Đàm Động sau núi cấm. Tư Truy nhớ cha nên mới lén lút chạy đến đó. Cha, tay A Uyển đau, hức hức."

Lam Tư Truy khóc không thành tiếng, mà sau khi Lam Vong Cơ nghe xong những lời này hận không thể cho bản thân mình một bạt tai, y trách bản thân tại sao không nghe đứa trẻ giải thích.

Đưa tay ôm A Uyển vào lòng, an ủi: "Cha sai rồi, ta không nên không nghe con giải thích, nhưg A Uyển làm sai, nên phải bị phạt."

Tư Truy thút thít: "A Uyển biết sai, sau này A Uyển sẽ không đến khu cấm nữa, cũng không nghe lén trưởng bối nói chuyện nữa."

"A Uyển ngoan. Vậy ngày mai cha sẽ bắt đầu dạy A Uyển học gia quy, được không?"

Lam Tư Truy gật đầu, ngây thơ hỏi: "Cha, người xem, tay A Uyển sưng rồi, không thể cầm bút. Cha đừng phạt A Uyển nữa có được không?"

Lam Vong Cơ không khỏi mỉm cười, đứa trẻ này thật tinh quái, nhân cơ hội uỷ khuất bắt đầu đưa ra điều kiện: "Sau này sẽ không đánh tay nữa."

Tư Truy vừa định hoan hô, Lam Vong Cơ lại bổ sung thêm một câu: "Sau này mắc lỗi, đánh mông, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc chép gia quy."

Tiểu Tư Truy bị doạ sợ, vôi vàng lấy tay che mông...

Trước cửa Hàn Thất, có một đứa trẻ vẫn đang quỳ. Nói là quỳ nhưng thật ra đã sớm ngồi bệt trên mặt đất, miệng còn không ngừng lải nhải: "Trạch Vu Quân, Cảnh Nghi biết sai rồi. Trạch Vu Quân thương Cảnh Nghi nhất, đầu gối Cảnh Nghi thật đau, người để Cảnh Nghi đứng dậy có được không...

Cảnh Nghi không ngừng lầm bầm, Lam Hi Thần trong Hàn Thất bật cười: "Đầu gối đau? E là cái mông đang ngồi đau mới đúng. Bỏ đi, phạt cũng không nỡ, ngày mai đưa đến chỗ Vong Cơ, để đệ ấy dạy dỗ vài ngày."

Cảnh nghi không biết quyết định của Lam Hi Thần, vẫn còn đang lải nhải ở bên ngoài...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC