Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi còn là Hạ Lan, ta có mấy người hoàng muội. Khi ta mất, hoàng muội lớn nhất của ta đã được gả đi vài năm rồi. Lúc nghe nói Xuân Lai công chúa hồi kinh cùng gia quyến, trái tim ta đập rộn lên, trong đầu không ngừng nhớ về dáng vẻ của muội ấy. Thái tử cũng dẫn vợ con vào cung gặp hoàng muội, Vinh Nguyên đương nhiên đi theo. Mà Vinh Nguyên thì muốn ta cùng đi.

– Như vậy có được không?

- Được chứ. Gia đình công chúa cùng hồi kinh vài tháng, có cả con trai là Vĩnh Uyển năm nay mười hai tuổi. Hoàng gia gia muốn chúng ta đến chơi và đọc sách cùng đệ ấy trong thời gian này.

Khuê Gia chỉ sinh sau Hạ Vinh vài tháng, con cái cũng sàng sàng tuổi, nếu Khuê Gia lấy chồng ở kinh thành, hẳn Vinh Nguyên và Vĩnh Uyển có thể trở nên thân thiết với nhau. Nhớ lại sự dịu dàng của phụ hoàng dành cho các hoàng muội, ta vô thức mỉm cười, người lòng dạ sắt đá như phụ hoàng thật ra cũng có mặt mềm mỏng.

– Công chúa từng hồi kinh vài lần nhưng chưa bao giờ mang theo Vĩnh Uyển vì sức khỏe của nó không được tốt mà đường xá lại xa xôi. Nhờ hồng phúc của hoàng gia gia, Vĩnh Uyển bây giờ đã khỏe hẳn rồi, cha mẹ nó lập tức đưa nó hồi kinh lần đầu tiên. Phụ thân nói hoàng gia gia vui vẻ lắm, chuẩn bị không biết bao nhiêu là quà.

– Công chúa và phò mã... hòa hợp sao?

– Rất hòa hợp là đằng khác. Mẹ ta nói rằng công chúa tốt số, tuy gả xa nhưng được phò mã vô cùng thương yêu kính trọng. – Vinh Nguyên dừng lại – Mà ngươi hỏi cứ như... trưởng bối hỏi thăm con cháu trong nhà ấy.

Ta gượng cười:

– Tôi nghe nói hoàng thượng rất sủng ái công chúa, công chúa lại là một mỹ nhân, nên... có chút hiếu kỳ.

Thật ra nói ta là "trưởng bối" cũng không sai, với lại mối lương duyên của muội ấy "nên cơm nên cháo" cũng có công lao của ta.

Lần cuối cùng gặp hoàng muội là ngày hoàng muội được gả đi. Lúc từ biệt, đôi mắt của Khuê Gia ướt nước mắt. Phụ hoàng không nỡ gả con gái đi xa, ta không nỡ rời xa hoàng muội, nhưng hoàng muội của ta đã trưởng thành rồi.

"Khóc cái gì? Khóc trôi phấn son, mặt mày nhem nhuốc, phò mã bỏ chạy mất."

"Cảm ơn hoàng huynh, muội nhất định sẽ thật hạnh phúc."

Hoàng muội của ta vừa khóc vừa cười, đấm nhẹ vào tay ta. Khi phụ hoàng phản đối việc của muội ấy và phò mã, muội ấy tuyệt thực khóc lóc vài ngày, ta là người thuyết phục phụ hoàng, cũng là người dỗ dành người hoàng muội bướng bỉnh này.

"Đi xa rồi không được quên phụ hoàng, cũng không được quên hoàng huynh đâu đấy." – Ta không nhận ra giọng nói của mình dần khàn đi.

"Lần sau gặp lại, muội sẽ mang về cho hoàng huynh vài đứa cháu trắng trẻo mập mạp, cho chúng đến làm loạn thư phòng quý báu của huynh."

"Ta chờ."

"Lần sau gặp lại" hóa ra là cả một kiếp người.

Ta cũng không ngờ mình lại có cơ hội bước vào hoàng cung. Mặc dù làm thư đồng cho Vinh Nguyên, ta chỉ theo Vinh Nguyên đến lầu học, những khi Vinh Nguyên cần vào cung thì không gọi ta. Hoàng cung từng là nhà của ta, mỗi khi nghĩ lại, ngũ vị tạp trần.

– Có hồi hộp không?

– Được gặp công chúa mỹ nhân nức tiếng thiên hạ, tôi rất hồi hộp.

– Sắp gặp lại hoàng thượng, ngươi có hồi hộp không? – Vinh Nguyên cười, hắn rõ ràng biết ta cố tình.

Ta rũ mắt:

– Lần trước không biết long nhan, mạo phạm hoàng thượng, may mắn hoàng thượng mở lượng hải hà không trách phạt. Lần này, tuy không biết có gặp được người không, tôi rất lo lắng.

Vinh Nguyên tỏ ra đồng cảm, vỗ vai ta:

– Đừng lo lắng, hoàng gia gia là người nhân từ, ta thấy hoàng gia gia thật sự thưởng thức ngươi, sẽ không có chuyện truy cứu lại đâu.

Trước đây Vinh Nguyên từng nói với ta, hắn tò mò không biết hoàng thượng nhìn trúng ta điểm gì mà có thể cho ta ở cùng người cả đêm. Ta cũng thành thật nói với hắn ta chẳng làm gì cả, chỉ cùng người ăn một bữa cơm mà thôi. Vinh Nguyên cho tới giờ cũng không nghi ngờ gì nhiều, phần vì hắn tôn sùng hoàng gia gia, phần vì hắn quá bận rộn, phần lại vì hắn cho rằng hoàng thượng nhất định còn trải qua nhiều chuyện lạ lùng hơn trong những lần vi hành của người, mà ta chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường may mắn.

Dù xa cách đã lâu, ta vẫn nhớ như in đường đi nước bước trong cung. Dẫu thế, ta vẫn giả vờ tỏ ra rụt rè ngỡ ngàng, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng trầm trồ khe khẽ. Vinh Nguyên giới thiệu cho ta hết chỗ này đến chỗ khác, tình nguyện trở thành "người hướng dẫn" cho ta.

– Không cần lo lắng, đừng có chạy lung tung ngó nghiêng loạn xạ là được. – Tiểu đại nhân này đã trịnh trọng dặn dò ta như vậy, ta làm sao nỡ phụ lòng cậu ấy đây?

Vĩnh Uyển là một đứa nhỏ tuy hơi gầy nhưng rất hoạt bát. Đứng cạnh người mẹ điềm tĩnh dịu dàng của mình, sự hiếu động của Vĩnh Uyển càng nổi bật. Xuân Lai công chúa chỉ hiền từ nhìn cậu, thỉnh thoảng nhắc cậu cẩn thận kẻo trượt ngã.

Nơi này là chỗ ta từng cùng các hoàng đệ chơi cầu. Khi còn hòa hợp, chúng ta thường tìm gì đó chơi cùng nhau sau khi học xong. Đám nhỏ Hạ Toàn Hạ Vinh thích đá cầu, thích thả diều, thích đá dế. Vì phụ hoàng nghiêm khắc nên thân là huynh trưởng, ta luôn là người "bày trò" cho mấy hoàng đệ, có khi chơi không biết giờ giấc, không nghe lời nội thị ngăn cản, cả người lem luốc nhễ nhại mồ hôi bê trễ bài vở, hậu quả luôn là một trận đòn đau. Nhưng cái thời ấy, dù thế nào, cũng đẹp đẽ vô cùng. Khi bọn ta lớn lên, một câu nói tử tế với nhau cũng khó mà nói ra được, huống chi vui vẻ chơi đùa cùng nhau.

Vĩnh Uyển cũng thích đá cầu, kéo Vinh Nguyên và ta chơi không biết chán. Đừng nhìn thằng bé có vẻ gầy ốm, khi vào trận cầu, nó đích thực là một chiến binh. Vinh Nguyên ít được chơi nên không giỏi lắm, còn ta thì kiếp này vẫn chơi cầu rất giỏi. Ta cùng đội với Vinh Nguyên, thấy hắn bất lực nhìn trái cầu được Vĩnh Uyển chơi đùa một cách điêu luyện, ta quyết định chính thức trổ tài.

Trái cầu từ chân Vĩnh Uyển bay một cái vèo sang chân ta rồi lại vẽ một đường cong xinh đẹp trong không trung, ta dùng cả lưng cả đầu để đón nó. Ta chưa vội ghi điểm mà tranh thủ trêu Vĩnh Uyển một chút. Vĩnh Uyển muốn đòi lại nhưng nó cứ cuốn lấy ta mà không tài nào chạm nổi vào trái cầu.

– Ây, nè, ta cũng muốn chơi mà...

– Cái đó... không tính, ngươi... nè, ây da...

Vĩnh Uyển chạy loạn quanh ta, Vinh Nguyên biết ta muốn chọc nó nên thức thời tránh ra một bên. Ta nháy mắt nhìn Vinh Nguyên, Vinh Nguyên mỉm cười nghịch ngợm lại với ta.

Ta và Hạ Toàn cũng từng như thế, còn Vĩnh Uyển là Hạ Vinh.

"Đại hoàng huynh chơi xấu, đại hoàng huynh... Vinh nhi không tranh được..."

Ở ngoài, Khuê Gia vỗ tay cổ vũ.

"Đại hoàng huynh, làm lại chiêu đó lần nữa đi!"

– Trả lại cho cậu, đừng khóc nhè nha. – Trêu một tí thôi, ta vui vẻ đá lại trái cầu sang cho Vĩnh Uyển, tiện mồm chọc nó một chút.

Từ lúc gặp lại Xuân Lai công chúa, ta đã để ý thấy Vĩnh Uyển và những người hầu của nó khá thoải mái thân thiết, Khuê Gia càng không hà khắc, vì vậy ta mới bạo gan một chút. Không ngoài dự đoán, Vĩnh Uyển trái lại còn cực kỳ hào hứng.

– Chơi thế này mới là chơi chứ! Mẹ, mấy đứa nhỏ hay chơi với con toàn giả vờ nhường con thôi, còn người hầu trong phủ thì không chơi hay bằng con.

Kết thúc trận cầu, Vĩnh Uyển hớn hở reo lên với mẹ nó.

Xuân Lai công chúa ngồi trong lương đình, vẫy tay với nó và bọn ta:

– Chỉ giỏi nhất là chơi thôi, lúc học hành cũng được như vậy thì có phải tốt không. Mấy đứa vào đây nghỉ chút đi.

Gặp lại Khuê Gia, lòng ta xúc động không thôi. Sau bao nhiêu đó năm, hoàng muội vẫn rất đẹp, dù vẻ đẹp của muội ấy bây giờ là vẻ đẹp mặn mà phúc hậu của một vị phu nhân, không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa. Trong cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Lan, không nhiều người có thể làm hắn thật sự vui vẻ, mà trong số đó chính là hoàng muội Khuê Gia.

Ta không dám nhìn Khuê Gia, ta chỉ dám thỉnh thoảng liếc trộm muội ấy. Lúc vào lương đình, ta cúi đầu, đứng cách xa các vị chủ tử một khoảng.

– Vào đây, A Lan, công chúa gọi ngươi này.

– Huynh tìm cậu ấy ở đâu thế? Mẹ, bảo cậu ấy về nhà với chúng ta chơi với con đi. – Vĩnh Uyển tự nhiên kéo lấy cánh tay ta.

– Ăn với chẳng nói, chiều quá hóa hư. – Khuê Gia lườm nhẹ cậu rồi dịu dàng hỏi Vinh Nguyên – Đây là thư đồng mà hoàng gia gia tìm cho con đó sao?

– Dạ, cũng không hẳn là "tìm" cho con. – Vinh Nguyên ngượng ngùng cười – Hoàng gia gia xuất cung gặp cậu ấy, con cũng từng tỉ võ với cậu ấy. Con thấy cậu ấy rất giỏi nên cầu xin hoàng gia gia cho ý chỉ để cậu ấy làm thư đồng của con.

– Người mà hoàng thượng nhìn trúng nhất định rất đặc biệt. – Xuân Lai công chúa nhìn sang ta, vẫn cười một nụ cười thật hiền.

– Công chúa quá khen. – Ta cúi đầu, ta thề là chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi bốn mắt gặp nhau, ta thấy được một loại cảm xúc phức tạp trong mắt Khuê Gia.

Lòng ta khẽ run. Muội ấy là khán giả trung thành của chúng ta trong mỗi trận cầu ngày nhỏ, có thể nào muội ấy nhìn ra bóng dáng của Hạ Lan? Ta nghĩ rồi lại nhanh chóng gạt bỏ suy đoán phi lý ra khỏi đầu.

– Ngày hôm nay thì chơi được, ngày mai phải theo hoàng trưởng tôn đọc sách đấy.

– Nhanh thế sao mẹ? Chúng ta mới hồi kinh mà. – Vĩnh Uyển vừa nhón lấy một cái bánh vừa buồn bực than vãn.

Chợt Khuê Gia đặt một cái bánh vào tay ta:

– Cậu cũng ngồi xuống đi.

– Cảm ơn công chúa... – Ta giật mình.

Cái bánh Khuê Gia đặt vào tay ta là một cái bánh nướng tròn nhỏ, vỏ trắng mỏng, nom rất bình thường. Vĩnh Uyển thấy thế thì cầm một cái bánh hồng hình hoa đào đưa ta:

– Cái này mới ngon này, cái đó chỉ có nhân đậu xanh bình thường thôi.

– Tiểu công tử à, mấy cái bánh này không dễ làm đâu, công chúa phải dành rất nhiều thời gian mới hoàn thiện công thức đấy. – Một người hầu nói với Vĩnh Uyển.

Nhìn gương mặt luôn mỉm cười hiền hậu của Khuê Gia, lòng ta nhói một cái.

– Cảm ơn công chúa.

Cắn một miếng bánh, thời gian ngừng lại.

Ta phải cố gắng lắm mới giữ cho gương mặt bình thản, nhưng dù thế nào, ta tin là Khuê Gia vẫn nhận ra một chút khác thường.

– Sao thế? Không ngon? – Khuê Gia từ tốn hỏi ta.

– Dạ ngon lắm. – Ta vội nói, chống chế cho biểu cảm bất thường của mình – Xin lỗi công chúa, mẹ của thần cũng... từng tự tay làm bánh thế này...

– Vậy sao?

– Dạ, mẹ của thần đã qua đời lâu rồi. – Ta cười buồn, nhìn đôi giày lấm bẩn dưới chân.

Ta không cần phải diễn vì nỗi bi thương này là thật, mẹ của ta – kiếp nào cũng vậy – cũng sớm bỏ đi.

Cái cớ nào là một lý do hoàn hảo. Khuê Gia và mọi người không ai nghi ngờ gì.

– Huynh biết không, cả đệ và cha đệ đều không thích nhân đậu xanh, nhưng cha của đệ nói là mẹ của đệ đã phải làm không biết bao nhiêu mẻ bánh nướng nhân đậu xanh này mới hài lòng. Cứ làm rồi nói chưa chuẩn, rồi lại làm tiếp. – Vĩnh Uyển đánh vỡ sự  yên lặng.

Khuê Gia lau vụn bánh dính trên mép Vĩnh Uyển, nhìn Vinh Nguyên và ta giải thích:

– Mấy năm nay Vĩnh Uyển khỏe dần ta mới có thời gian tìm tòi công thức, lúc trước nó bệnh suốt, ta nào có tâm trí đâu. Còn cái bánh này ấy à, giống với một loại bánh ta từng ăn ở kinh thành nên nhớ thôi. Vĩnh Uyển là vậy đó, không thích cái gì là không nhất định không đụng vào một tí ti.

– Con sợ mẹ vất vả mà... – Vĩnh Uyển chu mỏ.

Vinh Nguyên cũng nhón lấy một cái bánh đậu xanh, cắn một miếng, bất ngờ reo lên:

– Ôi giống quá. Cái này giống... giống cái bánh mà A Lan dẫn con đi mua ở ngõ nhỏ phía Đông kinh thành.

Ta chột dạ, đôi mắt Khuê Gia chợt sáng lên:

– Đúng là nó đó. Thế ra cậu bé này cũng biết sao? Món bánh này là gia truyền của nhà đó, đã nổi tiếng ở kinh thành mấy mươi năm nay rồi. Lúc còn ở kinh thành, ta cũng thường hay ăn.

Vì vậy mà muội mới cố gắng làm lại hương vị đó sao? Vì vậy mà muội mới bỏ nhiều công sức thế này sao? Ta thổn thức trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải bất động thanh sắc, giả vờ như hiếu kỳ nghe chuyện.

Biểu cảm mà Khuê Gia dành cho ta mỗi lúc mỗi phức tạp, ta chỉ có thể trốn tránh. Lát sau, ta lấy lý do mệt không muốn chơi cùng bọn họ nữa, chỉ im lặng đứng một góc lương đình. Vĩnh Uyển đang háo hức nhìn thái giám làm cho hắn và Vinh Nguyên một con diều, Hạ Lan cũng biết làm diều nhờ Đỗ Trung chỉ cho, nếu bây giờ ta mà bắt tay vào làm, ta chỉ sợ Khuê Gia lại nhìn ra điểm gì đó.

– Diệp Lan này, tới đây, ngồi xuống đi.

Nhìn hai đứa nhỏ ríu rít bên ngoài một hồi, Khuê Gia quay sang ta, vẫy vẫy tay. Người hầu mang ra một cái ghế tròn, ta tiến lại gần muội ấy, cúi đầu khẽ nói:

– Thần không dám, thần đứng hầu chuyện với công chúa là được.

– Ta nghe nói chuyện của cậu và phụ hoàng ta, ta tin cậu không phải người tầm thường, mấy tháng Vĩnh Uyển ở lại kinh thành, nhờ cậu cùng hoàng trưởng tôn bảo ban nó nhé.

Khuê Gia luôn là một người dịu dàng khiêm tốn, cho dù có là trưởng công chúa được yêu chiều, muội ấy chưa bao giờ tỏ ra hống hách kênh kiệu, đối với ai cũng hòa nhã vui vẻ, đối với người hầu kẻ hạ cũng không ngoại lệ. Những người theo Khuê Gia cho đến bây giờ đều là người kỳ cựu, không ít người đã theo muội ấy từ lúc nhỏ. Thấy Khuê Gia bình yên hạnh phúc, ta cũng an lòng.

– Diệp Lan này, lúc nãy thấy cậu chơi cùng với Vinh Nguyên Vĩnh Uyển, ta chợt nhớ một người. – Khuê Gia vẫn nhìn bọn nhỏ chơi đùa, từ tốn nói với ta.

Mí mắt ta run lên.

– Người đó cũng chơi cầu giỏi như cậu, cũng thích trêu ghẹo đệ đệ của mình. Lúc đệ đệ sắp khóc, cậu ấy sẽ nhường lại trái cầu, còn kèm thêm câu nói: "Trả đệ này, đừng khóc nhè nhé.". Lần nào cũng thế, bởi vì ta đứng ở ngoài xem, lần nào cũng là cảnh tượng đó.

Một bàn tay vô thức nắm lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

– Người đó cũng thích bánh nướng ở ngõ nhỏ phía Đông kinh thành. Mỗi khi có dịp sẽ mua cho ta. Bánh nướng ở đó tuy đơn giản mà có hương vị rất đặc biệt, nhân đậu xanh mịn, bùi mà không ngán, có vẻ giản dị mà không dễ bắt chước. Ta mất nhiều thời gian mới làm được ra hương vị tạm gọi là giống, nhưng so với nguyên bản thì thua xa.

Giọng của Khuê Gia càng nói càng hoài niệm, ta nghĩ muội ấy không thể nào đoán được ta là Hạ Lan, muội ấy đơn giản xem ta là một thư đồng, vì vậy mới thoải mái kể cho ta nghe về Hạ Lan. Những chuyện này, e rằng muội ấy không bao giờ kể với Vĩnh Uyển, lại càng không đề cập khi có mặt Vinh Nguyên.

– Ta hứa với sẽ mang con của ta về gặp người đó. Nơi này là nơi người đó hay chơi cầu, ta hy vọng người đó chứng kiến Vĩnh Uyển chơi đùa vui vẻ ở đây, xem như... một lời chào.

Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, lồng ngực ta siết chặt trái tim, ngăn tiếng thổn thức của quá khứ trào ra khoang miệng.

Khuê Gia, ta thấy rồi, ta thấy con của muội rồi, ta cũng thấy muội hạnh phúc rồi.

Ta gặp được cháu của ta rồi.

Ta rất vui, muội còn nhớ ta, nhớ ta nhiều như vậy.

Hạ Lan rất vui.

Thật đấy.

– Người đó... thứ cho thần mạo muội, vì sao công chúa không gặp được nữa ạ? – Nếu phải diễn, ta sẽ diễn cho tròn vai, ta hỏi một câu mà ta tin rằng ai cũng tò mò khi nghe câu chuyện này.

– À, không có gì, người đó là nhị hoàng huynh của ta. Huynh ấy giờ đang ở đất phong, đường xá xa xôi không tiện, Vĩnh Uyển chưa gặp nhị hoàng thúc của nó lần nào.

– Vương gia sẽ vui lắm khi biết được tấm lòng của công chúa. – Ta nhích lại gần một chút, ra vẻ ngây thơ mà an ủi – Tuy đường xá xa xôi nhưng giờ công tử cũng đã khỏe mạnh rồi, nhất định sẽ có ngày người và vương gia đoàn tụ, vương gia sẽ gặp công tử.

Khuê Gia không đáp. Ta biết, muội ấy nói dối. Người muội ấy nhắc đến không phải nhị hoàng tử Hạ Toàn mà là phế thái tử Hạ Lan. Món bánh này từng là món khoái khẩu của ta, Hạ Toàn không chơi cầu giỏi như ta, chỉ có ta là thích chọc ghẹo Hạ Vinh, cũng chỉ là ta là người hay mua mấy món đồ linh tinh cùng quà bánh bên ngoài cung cho muội ấy.

Nhưng Hạ Lan là một cái tên xui xẻo, không nhắc tới vẫn hơn.

Đương lúc Vĩnh Uyển thích thú vỗ tay nhìn con diều mới làm bay lên cao, hoàng thượng đến. Nếu việc gặp Khuê Gia làm cho ta hồi hộp một thì việc gặp lại hoàng thượng ngay trong hoàng cung khiến ta bất an gấp vạn lần, có điều trong sự bất an đó có lẫn một chút hân hoan. Phụ hoàng là người cha mà ta yêu thương tôn kính kiếp trước, có nằm mơ ta cũng muốn được quay lại những ngày mà phụ tử không có gì khúc mắc. Ta thấp người quỳ, mắt không dám nâng, tất cả những gì ta nhìn thấy chỉ là những vạt áo và thắt lưng, bên tai văng vẳng tiếng cười nói, không hiểu sao vẫn cảm thấy một áp lực vô hình ép lên đầu.

– Vĩnh Uyển có thích không? Sáng giờ làm gì rồi? Có thích chơi với Vinh Nguyên ca ca không? Tay sao lại bị trầy thế này?

Phụ hoàng rất thích đứa cháu này, liên tục hỏi han nó, Vĩnh Uyển cũng không sợ hãi gì cả, miệng mồm tíu tít liến thoắng, khiến phụ hoàng cười lên không ngừng. Vinh Nguyên và Khuê Gia ở bên, thỉnh thoảng đệm thêm mấy câu. Ta đứng một bên, lẫn giữa các người hầu, nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn. Tại nơi đây, trong lương đình đó, đã từng có một nhà ba người hạnh phúc, sau đó mặc dù cảnh tượng đó không diễn ra nữa, nhưng ít nhất đã từng có một người cha và một người con trai vui vui vẻ vẻ, bên cạnh có một cậu thư đồng thông minh sáng sủa, một khoảng trời bao la bát ngát và rất nhiều tiếng cười tan trong nắng vàng. Cảnh cũ vẫn thế, người xưa đã khác.

– Con thích cậu ấy lắm, người cho cậu ấy theo con về chơi ít tháng đi. – Vĩnh Uyển chỉ vào ta, nói với hoàng thượng.

Ta giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu, thấy hoàng thượng đang nhìn mình, ta lại vội vàng cúi mặt.

– Có gì mà khiến hai đứa cháu của ta mê mẩn thế này? Vinh Nguyên lần trước cũng xin ta cho hắn làm thư đồng, giờ Vĩnh Uyển cũng muốn hắn  chơi với mình.

– Phụ hoàng, Vĩnh Uyển tính tình trẻ con lắm, người đừng nghe lời nó. Vĩnh Uyển, con làm thế là không phải phép.

Vinh Nguyên chỉ im lặng đứng bên. Hắn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, ngay cả khi món đồ mình thích bị lấy đi, hắn cũng sẽ không lên tiếng. Lúc nãy khi ta ngẩng đầu, ta thấy ánh mắt khó xử của Vinh Nguyên, rõ ràng hắn sợ hoàng thượng sẽ làm thật.

– Con thích thì ta sẽ nói cha mẹ con tìm một người đọc sách với con. Lúc con còn ở kinh thành, hắn sẽ cùng con đọc sách chơi đùa, được chưa? – Hoàng thượng dỗ dành Vĩnh Uyển.

– Cậu ấy chơi cầu giỏi lắm. – Vĩnh Uyển hào hứng kể trận cầu ban nãy, còn sinh động miêu tả một cách chi tiết cách ta chơi, cuối cùng nói – Cậu ấy chọc con, cậu ấy trả trái cầu cho con còn bao con đừng khóc nhè, con đâu có con nít vậy đâu.

Một câu chuyện tưởng chừng rất bình thường làm ta ngưng thở. Ta nghe phụ hoàng cười mấy tiếng, nhưng ta cũng nghe được tiếng cười đó có điểm bất thường. Ta từng ở bên cạnh phụ hoàng lâu như vậy, người có thật lòng cười hay không, ta rất rõ.

Nếu phụ hoàng còn nhớ những chuyện về Hạ Lan khi trước, người sẽ nhận ra ta có quá nhiều điểm tương đồng với Hạ Lan. Chừng nào Hạ Lan còn là phế thái tử, chừng đó cái tên này còn là vận rủi, cũng đồng nghĩa với việc Diệp gia bị ta đẩy vào vòng nguy hiểm.

– Ham chơi quá đó, cũng phải ham học nghe chưa? – Hoàng thượng bảo ban Vĩnh Uyển.

.

.

.

Hôm ấy, Vĩnh Uyển cùng cha mẹ ra ngoài thành ngắm cảnh, Vinh Nguyên không đi theo, hoàng thượng bất ngờ đến khảo bài Vinh Nguyên. Vinh Nguyên đối đáp trôi chảy, vô cùng thuận lợi "qua ải". Ta vốn nghĩ mọi chuyện bình thường như mọi khi, thật chẳng ngờ hoàng thượng bảo ta mang bài tập luyện chữ của Vinh Nguyên và ta cho người xem, và lúc này là lúc người cau chặt mày.

– Không dụng tâm. – Người nói ra ba chữ, gương mặt của Vinh Nguyên trở nên tái nhợt, lập tức quỳ xuống, ta cũng cuống quít quỳ xuống theo.

Chỉ một thời gian trước, Vinh Nguyên bị phạt đánh, thái tử đánh hai tay của hắn rất nghiêm trọng mà lại không cho nhiều thời gian nghỉ ngơi, chỉ vài ngày sau đó hắn đã phải cầm bút luyện chữ. Ta giả nét chữ giúp hắn hoàn thành bài tập thầy giao, thầy đã xem qua rồi và không có việc gì, nhưng hoàng thượng thì không.

– Vinh Nguyên, làm gì cũng phải thật dụng tâm, không được qua loa. Diệp Lan, thân là thư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net