Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ta ngất đi, phụ thân cho người mang ta về chỗ của người, vậy mà từ hồi tỉnh lại tới giờ đã hơn ba ngày, ta vẫn chưa gặp phụ thân, chỉ nghe Trần bá bảo phụ thân dặn ta không được đi ra khỏi phòng. Xét tới những gì ta đã gây ra, hẳn phụ thân lúc này đang giải quyết hậu quả. Nếu người đã cho lục tung phòng của ta lên, chắc người đã tìm thấy giấy tờ về vụ giao dịch trước mà ta giấu. Chẳng ở đâu khác, chúng ở ngay cái hốc mà người đã tìm ra mấy viên thuốc của ta.

Ngoại trừ Trần bá đúng giờ mang cơm ăn nước uống và thầy thuốc đến để thay thuốc cho ta thì ta không được gặp ai. 

"Tôi hết biết đường nói cậu rồi đấy. Sao lúc nhà chúng ta xảy ra chuyện thì cậu bản lĩnh phi phàm, bây giờ trời yên biển lặng thì chọc trời khuấy nước."

"Phụ thân bận lắm à?"

"Chạy đôn chạy đáo chứ sao." – Trần bá tặc lưỡi – "Mấy ngày nay lão gia không cười nổi một cái, đại thiếu gia nên chuẩn bị tinh thần đi. Cứ cho lão gia mắng thêm mấy câu, lão gia nguôi giận là được rồi."

"Tôi đáng bị phạt mà..." – Ta buồn rầu đáp – "Nhưng mà ông nhớ coi chừng phụ thân, đừng để người nổi giận hay làm việc quá sức, lần trước người vô duyên vô cớ bị bắt giam ảnh hưởng sức khỏe đến giờ còn chưa hồi phục lại hết đâu."

Thân là một người từng vào ngục xuống địa lao, ta có thể hiểu hết sự khốn khổ bên trong ấy. Nhà giam sâu hun hút được đào dưới lòng đất, hàng lang vừa dài vừa hẹp, phòng giam lạnh buốt tối tăm mốc meo, giơ bàn tay trước mặt không thấy được năm ngón tay. Chưa cần đến một ngày, tinh thần của một người trưởng thành sẽ bị địa lao hút cạn; ở lâu trong đó một chút có thể phát điên lên được.

Ở trong phòng không có ai bầu bạn, ta nhờ Trần bá mang những trang giấy mà mình còn viết dở đến để tiếp tục hoàn thành chúng. Kiến thức ở kiếp này hay kiếp trước, miễn là chúng có ích cho Diệp Lâm, ta đều tìm cách dễ hiểu nhất để diễn đạt mà viết vào. Kinh nghiệm trên thương trường thì ta không dày dặn bằng phụ thân, nhưng từ một kiếp người đã trải qua, ta có thể hướng dẫn em ấy được kha khá cách đối nhân xử thế thu phục nhân tâm. Đương nhiên, ta vẫn muốn trực tiếp chỉ bảo em ấy, nhưng lỡ như thời gian vô tình, ít nhất ta có thể để cho em một bảo bối hộ thân.

Quyền lợi và sự bảo hộ từ đế vương dành cho Diệp gia vẫn là bí mật, sẽ đến lúc ta trao nó cho Diệp Lâm.

Viết nhiều đến mức đầu váng mắt hoa, viết nhiều tới nỗi hai tay tưởng chừng rụng ra, nhưng ta không thể dừng lại, càng không muốn dừng lại.

Viết xong tờ nào, ta lại cẩn thận hong cho khô rồi xếp vào cái rương gỗ nhỏ luôn mang theo bên mình. Trước khi đi ngủ, ta dùng chìa khóa kỹ lại, chìa khóa đeo mãi trên người.

Sang ngày thứ sáu, phụ thân cuối cùng cũng xuất hiện. Khi đó, ta vẫn đang nằm bò trên giường để cắm cúi viết. Nghe tiếng cửa mở, phát hiện ra đó là phụ thân, ta hoảng hốt cuống quít xoắn cả lên.

"Phụ... phụ thân..."

Người đến thăm Lan nhi á?

Đứa nhỏ trong lòng ta đang cười toe toét, còn đứa lớn đang mặt đối mặt với phụ thân thì không biết nên cười hay khóc cho hợp hoàn cảnh, vì mấy ngày trước vừa bị người đánh tới ngất xỉu.

"Viết cái gì đấy?"

"Con viết cho Lâm nhi... Con sợ thằng bé quên nên viết ra, sau này nó dễ đọc lại."

Thấy ánh mặt hồ nghi của phụ thân, ta cười chua xót: "Con không dạy em bậy bạ đâu ạ."

"Viết cái gì thì đưa cho ta xem. Cả cái rương kia nữa." – Phụ thân không tin ta.

"Cái rương này hồi đó phụ thân cho con đó, con cất mấy thứ linh tinh với giấy viết cho nhị đệ thôi. Người... xem qua đi ạ."

Phụ thân có kiểm tra qua cái rương của ta thật, người đọc những gì ta viết cho Lâm nhi trong khi ta thì quỳ bên cạnh người. Người đặt chúng lại trong rương, bảo: "Ngày mai Lâm nhi đến học việc, liệu mà hướng dẫn em.""

Ta thật sự rất mừng, trong khoảnh khắc quên đi mấy cơn đau đang hành hạ mình.

Quả đúng như ta dự đoán, phụ thân đã thu hồi hết những quyền lợi và đặc cách trước đây người cho ta. Người không cho ta tham dự những cuộc họp quan trọng, không cho ta đụng vào bất kỳ một loại sổ sách hay giấy tờ gì, quan trọng nhất là không cho ta rời khỏi người quá mười bước chân. Từ hồi chuyển qua phòng trong viện tử của phụ thân, ta chỉ được mang theo mấy bộ quần áo, tiền bị tịch thu, phụ thân không cấp tiền tiêu vặt nữa. Phụ thân giữ ta bên cạnh người nhưng không dùng đến ta, người rất ít khi nói chuyện với ta, nếu có thì chỉ ra lệnh rất ngắn gọn.

Vết thương trên mông và đùi ta còn rất đau đớn, mỗi ngày ba lượt vẫn phải thay thuốc, nhưng ở bên cạnh phụ thân ta không được phép ngồi hay nằm, đứng không ngay ngắn thì sẽ bị mắng.

Có lần nọ, phụ thân đi bàn công chuyện quá trưa vẫn chưa trở về, sau khi tìm y sư thay thuốc thì ta nghe ngóng được phụ thân có lẽ sẽ mất hơn một canh giờ nữa mới xong việc, cho nên đánh liều tìm một chỗ vắng người nằm nghỉ. Ngủ được một chốc thì gia đinh chạy tới tìm ta, bảo rằng phụ thân đã về rồi. Phụ thân thấy ta quần áo xộc xệch thì nổi giận, người cầm thước đánh sưng hai lòng bàn tay của ta rồi bảo ta ra ngoài quỳ. Từ đầu đến cuối, người không mắng hay nói nặng ta nhưng ta lại thấy áp lực hơn, thà rằng người la rầy ta một chút.

Một tháng sau đó, ta đều loanh quanh bên chỗ Lâm nhi. Hồi trước, đó là phòng làm việc mà phụ thân dành cho ta ở cửa hàng chính của chúng ta. Bây giờ, người cho kê thêm một cái bàn để Lâm nhi ngồi. Lúc trước, em ấy chỉ phụ giúp ta và phụ thân những việc nhỏ, ta cũng không cho em đảm đương trách nhiệm gì, để em có sai thì ta vẫn sẽ gánh vác. Còn lần này, Lâm nhi đã ra dáng một thiếu chủ rồi đấy. Phụ thân khen ngợi em suốt, hệt như lúc người bảo ban ta. Người cười nhiều hơn, thường thường xoa đầu vỗ vai khích lệ em, xem em như một người trưởng thành.

Hướng dẫn Lâm nhi là nhiệm vụ của ta, thấy ta hoàn thành nó xuất sắc, người cũng hòa hoãn với ta hơn một chút. Người giao cho ta một số việc quản lý nhỏ, nhưng đáng tiếc, ta làm người không bực mình thì cũng bất lực thở dài. Sau biến cố, ta không còn phong thái của một đại thiếu gia nữa. Đối diện với sự thất vọng của phụ thân, ta áy náy xin lỗi hết lần này đến lần khác. Rồi tới một ngày, ta nhận ra phụ thân đã chẳng buồn giao cho ta bất kỳ công việc gì nữa, thay vào đó, Lâm nhi càng lúc càng tiến bộ, có thể phân ưu cho phụ thân nhiều điều.

Thế này thật tốt quá.

Ta xin về nhà ba tháng, bây giờ chỉ còn chưa tới một tháng là phải quay lại kinh thành. Lâm nhi và phụ thân đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi đến phương Nam khảo sát tình hình. Ta thì vẫn bị cấm túc trong phòng, cặm cụi viết thêm những gì mình nhớ, nhờ Trần bá đóng lại thành mấy quyển sách, định trước khi đi thì giao cho Lâm nhi.

Bởi có sự việc lần này nên ngũ thúc ở lại nhà thêm một thời gian. Khi ngũ thúc trở về thì ở với chúng ta, vì đây chính là nhà của ông nội Diệp Huyền để lại. Ngũ thúc nằn nì, ta lựa lúc xin xỏ, cuối cùng thì phụ thân cũng để cho ta với ngũ thúc tự do gặp nhau hơn một chút, đôi khi ngũ thúc có thể mang ta ra ngoài đi dạo một vòng. Ngũ thúc vốn thích ta nhất nhà, lần này bực quá cũng chỉ gõ đầu ta mấy cái, sau đó thì vẫn cảm thán phụ thân ra tay quá nặng. Chúng ta lang thang dưới những vì sao, chẳng qua không còn bé bỏng.

Cách ngày trở lại kinh thành càng gần, ta càng bồn chồn không nỡ. Những khi không phải ở bên cạnh phụ thân, ta sẽ đến viện tử nơi mẫu thân từng ở, co ro nằm trong căn phòng mà hồi bé ta sống với mẹ, tự vỗ về bản thân bằng những ký ức nhạt nhòa. Hai kiếp người, mẹ đều bỏ ta đi thật sớm; lần này Lan nhi không biết có đuổi kịp mẹ không. Đôi lúc nằm chiêm bao, mẹ hiện ra với lời hát ru đã ghi vào tiềm thức.

Nếu có người phải chọc thủng bức màn gượng gạo giữa phụ thân và ta thì chắc chắn đó phải là ta. Trước khi quay lại bên cạnh Vĩnh An bảy ngày, ta đánh liều hỏi xin phụ thân một điều quan trọng.

"Lâu rồi con với phụ thân chưa đi dạo trong thành. Mấy ngày trời đẹp, hay là buổi tối nào đó... phụ thân đi với con đi..."

Về cuối câu, giọng ta lí nhí không thoát nổi khỏi cuống họng.

Trong khi ta sợ phụ thân từ chối, người lại bất ngờ gật đầu mà vẫn không rời mắt khỏi sổ sách trên bàn: "Ừ".

Tối đó trăng sáng hay không ta không biết, bởi vì mắt của ta dán trên hai mũi giày, còn mũi giày thì di di trên đường. Ta đi sau phụ thân một khoảng bé xíu, lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy vai người. Vài lần, ta muốn đu lên bờ vai đó như hồi còn nhỏ. Ta mè nheo trèo lên cổ người, mẫu thân đỡ lấy ta, phụ thân ôm chặt không để ta ngã, người cõng ta đi một vòng lớn, ta ngủ trên vai người trước khi về đến nhà.

"Còn đau không?"

"Dạ?"

"Còn đau không?" – Phụ thân dừng bước.

Giữa phố xá ồn ào, ta có thể nghe thấy tiếng phụ thân rõ ràng.

"Dạ không, con không đau." – Ta lắc đầu nguầy nguậy, bước lên một bước như quáng tính, suýt nữa thì đã nắm lấy tay người.

Phụ thân bây giờ chắc đâu muốn nắm tay của đứa con hư hỏng này. Người còn chịu nhìn mặt ta đã là may mắn rồi.

Phụ thân nhìn ta một chốc rồi tiếp tục đi, ta lại cun cút đi theo sau lưng người.

Có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà không nói được thành lời.

Đi qua một gian hàng nhỏ bán thịt xiên nướng, phụ thân lại dừng bước, quay đầu hỏi ta: "Ăn không?"

"Dạ ăn, con ăn." – Ta không từ chối.

Đó giờ, phụ thân cho ta tiền tiêu vặt rủng rỉnh, ta muốn mua gì thì mua, nhưng được phụ thân mua đồ ăn vặt cho lần này vẫn là cảm giác tốt nhất.

Nếu là lúc trước, hẳn ta sẽ nghịch ngợm đưa thịt xiên đến bên miệng người, ép phụ thân ăn cùng ta. Nhưng bây giờ, ta ngoan ngoãn đứng ở bên đường, chầm chậm thưởng thức xiên thịt trong tay, phụ thân đứng cạnh bên nhìn ta. Nước sốt chảy xuống cằm, ta cuống quít muốn lấy tay áo lau thì bị phụ thân cản lại. Người không kịp rút khăn tay ra, dùng chính bàn tay to lớn của người lau cằm, lau khóe miệng cho ta.

"Con... con tự làm được mà..." – Ta biết người ưa sạch sẽ.

"Có thật không? Tại sao lại làm thế?"

Ta hiểu câu hỏi của phụ thân nhưng lại không dám trả lời, thịt nướng đang nhai dở trong miệng mất hết mùi vị.

"Diệp đại thiếu gia, ta nhận ra... ta chưa từng hiểu con." - Phụ thân chầm chậm lôi khăn tay trong áo ra, vừa lau đi vết dầu mỡ trên tay vừa nói.

"Phụ thân... phụ thân..." – Ta nuốt vội thịt nướng trong miệng, vứt đi que gỗ trên tay, lúc này không còn câu nệ gì mà sấn tới bắt lấy một bàn tay của người – "... người đừng nói như vậy, Lan nhi không dám lừa gạt người, con có gì mà lừa gạt người chứ, chuyện lần trước do con tham món lợi trước mắt nên hồ đồ, sau này không dám nữa."

"Không phải chỉ có một chuyện này, mà là từ đó đến giờ."

Từ đó đến giờ?

"Ta rất muốn ép con phải nói ra sự thật, nhưng Diệp đại thiếu gia thông minh hơn người, thật thật giả giả, đây không phải lần đầu con lừa ta, nhỉ?"

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Hạ Lan vốn từng hô mưa gọi gió cũng phải sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của người.

Chặng đường tiếp theo, ta và phụ thân tiếp tục duy trì im lặng, không ai nói với ai câu nào.

Những ngày sau đó, người bận rộn liên miên, người cũng không bắt ta ngày ngày xuất hiện bên cạnh người nữa. Ta biết phụ thân đang muốn áp lực ta, bắt ta phải tự mình thú nhận. Có điều, chuyện xưa tày trời và hoang đường, chưa kể còn liên lụy đến rất nhiều người, ta đành phải là một đứa con hư cho tròn vai diễn, chỉ cần giữ cho Diệp gia bình yên.

Đêm trước khi trở lại kinh thành, ta quỳ bên chân của phụ thân, gục đầu vào gối người, thỏ thẻ bày tỏ nguyện vọng của mình:

"Con ở kinh thành nửa năm chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, tâm tính cũng thay đổi. Sau này con không màng gì cả, chỉ mong có thể như ngũ thúc du ngoạn khắp nơi, cho nên..."

"... cho nên cứ để Lâm nhi làm người thừa kế của ta, con sẽ không oán không hận không tranh không giành, còn sẽ dốc sức giúp ta bồi dưỡng nó, đến khi Lâm nhi vững vàng rồi thì mới đi, có đúng không?"

"Con còn định nói, con không muốn lấy bất kỳ phần gia sản nào, tất cả để hết cho Lâm nhi, có phải không?"

Phụ thân có thể không hiểu hết ẩn tình nhưng người vẫn hiểu ta, vì người là thân sinh phụ thân kiếp này của ta.

"Diệp Lan, con đúng là khiến ta đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác."

Người dùng lực kéo ta dậy, lúc ta còn hơi loạng choạng thì đã bị người ấn ngã vào lòng. Trong lúc ta còn đang sửng sốt thì đã bị cố định vào tư thế chịu phạt, quần bị lột xuống, hai phiến da thịt đầy vết thương vừa mới liền da non không lâu bị vạch trần, một tầng da gà nổi lên.

Phụ thân không thương tiếc vỗ mạnh xuống một bên mông. Ta đau đớn kêu lên một tiếng, chỉ đổi lấy những bàn tay giòn giã và vang dội hơn, đương nhiên, cái sau đau hơn cái trước.

Bàn tay không giống như thước hay roi, bề mặt da thịt ấm áp, từng cái đánh nóng rực, vừa đau vừa ngứa.

Trải qua một chút bất ngờ lúc đầu, ta hít hít cái mũi phập phồng, ngoan ngoãn chịu đánh, dù khó chịu dù đau đến nhăn mặt vẫn không chống cự.

Phụ thân có thể cứ ra tay như vậy được không, chỉ cần người không mệt, Lan nhi cũng không sợ.

"Con đang tính làm cái gì?"

"Con muốn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?"

"Con cảm thấy vậy là tốt rồi đúng không? Con đắc ý lắm phải không?"

"Con có coi ta là cha của con không?"

"Con có coi cái nhà này là nhà của con nữa không?"

Vốn định phản bác theo thói quen nhưng lời nghẹn ở trong cổ không thể nói được gì.

"Bình thường mồm mép lắm mà, sao lúc này không nói? Không nói, ta đánh què chân con!"

"Diệp Lan!"

"Lan nhi..."

Phụ thân cuối cùng cũng bất lực ngừng lại, ta nương theo tay của người mà trượt xuống, chỉnh trang lại y phục, dụi đầu vào gối người không nói gì cả. Mặt sau đau đớn rát bỏng, vết thương cũ chỉ mới hơi kéo mày có vẻ đã bị đánh cho bong da ra lại, nhưng mà ta không bận tâm. Ta dùng sức ôm lấy chân phụ thân một hồi lâu, cho đến khi cảm nhận được một bàn tay của phụ thân phủ lên tóc ta.

"Đúng là phụ thân rất giận vì chuyện con gây ra, nhưng ta càng giận hơn khi nhận ra con làm mọi việc là có mục đích khác. Con... không tin tưởng ta, từ đó đến giờ con chưa từng tin tưởng ta. Con chỉ muốn gánh vác một mình, chịu đựng một mình. Con cố tình phạm lỗi sai tày trời, con cố tình để cho ta phát hiện ra sổ sách con giấu, con cố tình sai càng thêm sai tự mình hạ thấp uy tín của mình. Con tưởng phụ thân không phát hiện ra sao?"

"Phụ thân, Lan nhi của người vô dụng, không thể làm người thừa kế, cho nên con mới..." - Kiếp trước hay kiếp này, ta cũng chỉ dùng một kế này.

Là do ta vụng về hay do phụ thân tinh tường?

"Đủ rồi đó Diệp Lan. Con thì bản lĩnh đầy mình, bây giờ có nói dối ta ta cũng không thể truy ra sự thật, đúng vậy không?"

Ta rất sợ khi nghe phụ thân gọi cả tên cả họ của mình, có điều chuyện đến nước này, ta không biết phải tiếp lời thế nào, chỉ có thể siết chặt vòng tay của mình lại. Phụ thân thật ấm áp, thật vững vàng, ta không muốn rời khỏi phụ thân, không muốn rời khỏi Diệp gia.

Phụ thân nâng mặt ta lên, chúng ta bốn mắt chạm nhau.

"Lan nhi, người làm cha này vô dụng, ngay cả con mình cũng không hiểu." – Phụ thân nhìn ta qua đôi mắt phiếm hồng của người – "Ta luôn biết con là một đứa trẻ đặc biệt, nhưng ta cảm thấy sự đặc biệt đó mang lại cho con quá nhiều đau khổ. Có con cái nhà ai mà từ bé xíu đã hay gặp ác mộng đến mức không dám đi ngủ, lớn lên đa sầu đa cảm, gặp đủ mọi chuyện kỳ lạ quái đản. Ta không cần muốn con trở lại kinh thành hầu hạ cho đám người đó để mặc bọn họ chà đạp đùa giỡn. Con ở đây làm một thiếu gia vô tâm vô lo được không, ăn chơi trác táng cũng được, phụ thân nuôi con. Có cái gì khó khăn, con nói đi, phụ thân cùng con giải quyết nha con?"

Phụ thân cúi người ôm lấy mặt ta, trán của người chạm vào trán ta.

"Lan nhi à, nói cho cha nghe khổ tâm trong lòng con đi mà. Bọn người ở kinh thành ức hiếp con sao, bọn họ đe dọa gì con hả, sao con lại muốn bỏ đi thế này? Lâm nhi không phù hợp với vị trí gia chủ Diệp gia, thằng bé cũng không thể đứng vững trên thương trường đâu. Nếu con muốn đi, vậy chúng ta cùng đi. Đợi phụ thân thu xếp để lại Diệp gia cho các thúc thúc con, sau đó đưa hai đứa và mẹ của Lâm nhi đi. Bà ấy bây giờ tính tình tốt hơn trước nhiều, sẽ không làm khó dễ con đâu. Lâm nhi cũng thích đi đây đi đó, ta dắt hai đứa đi. Nếu con còn sợ thì chúng ta đi thật xa thật xa..."

Những lời người nói làm ta đờ đẫn, ngây người ra nhìn phụ thân.

"Sao thế con? Hay là con không thích mẹ của Lâm nhi sao?" – Phụ thân có phần hoảng hốt – "Ta biết hồi ta cưới bà ấy về con cũng không thích, nhưng mà cha... Là cha không tốt, cha khiến con chịu nhiều ấm ức rồi. Như vậy đi, ta từ bỏ vị trí gia chủ này, đến một nơi phong cảnh xinh đẹp không xô bồ xây một ngôi nhà nhỏ vừa đủ cho nhà chúng ta ở, con không muốn gặp bà ấy cũng không sao, ta xây cho con căn nhà cạnh bên, lớn hơn cũng được, rồi con muốn đi đâu thì phụ thân đi với con."

"Lâm nhi cũng thích đi đây đi đó lắm, nó chắc chắn sẽ đồng ý."

"Nếu con không muốn đi cùng Lâm nhi thì phụ thân đi cùng con. Con cũng đâu thể đi mãi, phải trở về nhà mà, Lâm nhi..."

"Con thích nhị đệ lắm, con thương nhị đệ lắm."

"Thế thì tốt rồi..." – Phụ thân thở phào – "Không lo đâu con, nhà chúng ta giàu lắm, giờ phụ thân có để lại hết gia sản cho các thúc thúc thì vẫn đủ để con rồi con cháu con sống sung sướng, đừng có phá là được..."

"Phụ thân..."

"... Phụ thân sẽ mở vài cửa hàng nhỏ, đảm bảo con không cần quá bận rộn nhưng vẫn có tiền rủng rỉnh."

"Cha à..."

"Con muốn đi đâu, về phương Nam hay lên mạn Bắc nữa hay muốn đi nước khác..." – Phụ thân nói không dứt, chỉ sợ ta đổi ý.

Hốc mắt ta lại đau rồi, bây giờ trái tim ta cũng đau nốt. Trước mặt ta nào có phải là Diệp đại lão gia uy uy phong phong, trước mặt ta bây giờ chỉ có một người cha dù không hiểu con mình đang gặp phải điều gì cũng không hiểu ước muốn hoang đường của hài tử nhưng sẽ vì đứa con mà bất chấp tất cả.

"Cha à, người thật sự có thể từ bỏ hết mọi thứ vì con sao?" – Không làm Diệp đại lão gia, từ bỏ gia sản, rời đi nơi người đã sống gần nửa cuộc đời.

"Đương nhiên." – Phụ thân trả lời không chút do dự.

"Lỡ như tình huống bất ngờ xảy ra, chúng ta trắng tay không còn tiền bạc, kinh doanh thua lỗ nợ nần, không thể liên lạc với các thúc thúc nhờ giúp đỡ thì sao?"

"Thì làm việc thôi, làm gì cũng được, nuôi Lan nhi của ta no bụng vui vẻ là được."

"Nếu con không muốn làm việc thì sao?"

"Thì phụ thân làm, phụ thân làm hết." – Người cưng chiều ta bất chấp – "Nhưng mà phụ thân cũng sẽ dạy con làm gì đó, để nếu ta không còn trên đời, con cũng có thể sống tốt."

"Nếu con lỡ gây ra họa lớn thì sao?"

"Thì chúng ta đang tìm cách giải quyết đây nè phải không con?" – Phụ thân vẫn tin rằng ta đã gặp phải chuyện gì tày trời trong kinh thành nên mới phải tìm cách trốn chạy. – "Cùng lắm thì 'thân dại cái mang', mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu ta, ta chịu là được."

"Người... sao hôm nay nói chuyện vô lý quá vậy?" – Mắt mờ đi vì lệ nhưng ta vẫn buồn cười hỏi. Nếu sự tình liên quan đến hoàng thất tiền triều các thứ mà đơn giản như vậy thì năm đó ông nội Diệp Huyền của ta đã chẳng phải gấp rút từ quan.

Phụ thân cũng bật cười: "Biết sao bây giờ, con là con của ta mà."

Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Chỉ đơn giản vì ta là con của phụ thân mà người sẽ đánh đổi mọi thứ vì ta sao?

Phụ thân vẫn hồi hộp nhìn ta, ta không nỡ làm người thất vọng. Ta sà vào lòng người, cọ hết mồ hôi và nước mắt vừa chớm rơi ra vào áo người, lấy mái tóc xù ngang xù dọc quét qua quét lại dưới cằm người.

"Lớn rồi mà làm gì kỳ thế?"

"Lớn rồi vẫn bị cha vạch quần đánh đòn mà." – Ta hờn dỗi nói.

"Chuyện nào ra chuyện đó đi, hai trận đòn này con có được nhờ thực lực, không oan đâu." – Phụ thân giả vờ lạnh giọng, chốc lát sau lại dịu dàng ngay – "Thu dọn hành lý xong chưa, tối nay ngủ lại với ta đi, ta xoa xoa cho."

"Ngủ thì ngủ con sợ gì, mà con không thèm xoa xoa."

"Ừ ừ, Diệp đại thiếu gia lớn rồi."

"Người đừng gọi con là 'Diệp đại thiếu gia', nghe nổi da gà, giống như người sắp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net