Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguỵ Anh, mấy ngày tới ta cùng sư thúc bế quan tu luyện, mọi việc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều do huynh trưởng lo liệu. Ngươi thân là trưởng bối, không được gây rắc rối, phải trợ giúp huynh trưởng. Nhớ chưa?"

"Biết rồi, biết rồi, hảo ca ca, Lam nhị ca ca, ngươi yên tâm đi!"

Lam Vong Cơ cùng Lam Khải Nhân bế quan tu luyện. Sau khi tu luyện thành công, linh lực của Vong Cơ sẽ tăng lên rất nhiều, từ đó có thể dễ dàng quản lý tiên giới, làm tốt vị trí tiên đốc.

Vậy là không ai quản Nguỵ Vô Tiện, hắn bắt đầu có thể tuỳ ý làm bậy rồi.~

"Tư Truy, Tư Truy, chúng ta xuống núi đi! Đi đến trấn Thải Y!" Nguy Vô Tiện quấn lấy Lam Tư Truy, hỏi một lúc lâu, sau khi trả lời nhiều lần, Lam Tư Truy cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Nguỵ tiền bối, Hàm Quang Quân nói không cho người xuống núi. Chỉ có thể đợi cho đến khi Hàm Quan Quân bế quan kết thúc, nhất định sẽ đưa người đi du sơn ngoạn thuỷ. Chiều hôm nay là kết thúc rồi, người cố gắng nhịn một chút đi!"

Nói xong, Lam Tư Truy liền chạy đi, lưu lại một mình Nguỵ Vô Tiện.

"Xié, Vân Thâm Bất Tri Xứ này còn muốn trói buộc ta?" Nói rồi Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng về Tịnh Thất, thu dọn đồ đạc, đi xuống núi.

Nguỵ Vô Tiện hắn là ai, đường đường là Di Lăng lão tổ, chỉ cần mấy tấm bùa chú đơn giản là có thể dễ dàng xoá bỏ được kết giới của Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Đến trấn Thải Y, vẫn như thường lệ, trước tiên uống hai vò rượu, ăn vài món cay, sau đó tiếp tục đi dạo quanh trấn.

"Đai lưng kia nhìn không tệ, rất hợp với Lam Trạm. Ông chủ, đai lưng này bao nhiêu tiền?" Nguỵ Vô Tiện cầm một cái đai lưng làm bằng da, lắc qua lắc lại.

"Công tử, đai lưng này là chất liệu tốt. Chúng tôi cũng chỉ là chỗ buôn bán nhỏ, không đắt không đắt, 5 văn tiền."

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy giá như vậy, kinh ngạc nói: "Ông bán đồ như vậy sẽ bị lỗ đó."

"Haiz, món đồ này, không đáng mấy tiền, là do nhà tôi làm, không cần lời nhiều, đủ vốn là được."

Nguỵ Vô Tiện rất cao hứng: "không cần trả lại, coi như ta tặng ông." Hắn để một lạng lượng bạc xuống rồi quay người rời đi.

"Đa tạ công tử, ngài đi thong thả."

Nguỵ Vô Tiện đi dạo cho đến khi mặt trời xuống núi. Hắn thầm nghĩ "Lam Trạm chắc đã xuất quan rồi, quay về thôi."

Khi Nguỵ Vô Tiện về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, cửa đã đóng chặt, không thể mở được, chỉ có thể trèo tường vào.

Vừa mới trèo lên hắn đã nhìn thấy có một người đang đứng cạnh bức tường - là Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, doạ hắn chút nữa thì ngã xuống. Lam Vong Cơ trong lòng căng thẳng, cuối cùng cũng thả lỏng.

"Haha, chào buổi tối, Lam nhị ca ca!" Nguỵ Vô Tiện cười gượng gạo.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không được phép về muộn."

"Ân, uhm..."

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không được uống rượu"

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn vò Thiên Tử Tiếu trong tay, lắc lắc đầu: "Không, ta không phải..."

"Sao ngươi một mình xuống núi?"

Giọng nói lành lạnh của Lam Vong cơ lại vang lên, khiến cho Nguỵ Vô Tiện run rẩy.

"Ta, ta đây không phải là một mình ngây ngốc ở trong phòng quá lâu, cảm thấy buồn chán lên mới ra ngoài đi dạo sao."

"Xuống đây."   

Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống, Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, đánh vào mông hắn một cái không nặng không nhẹ.

"Lam Trạm, ngươi làm gì vậy! Này, mau thả ta ra!"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào. Còn nói nữa, cấm ngôn."

Nguỵ Vô Tiện ngốc đến mấy đi chăng nữa cũng không thể không nghe ra Lam Vong Cơ đang tức giận. Thế là ngoan ngoãn không nói chuyện, đi theo Lam Vong Cơ về Tịnh Thất.

Đoạn đường từ tường đến Tịnh Thất không dài, Nguỵ Vô Tiện thế nhưng lại nghĩ ra rất nhiều đối sách, không ngừng làm ra nhiều động tác nhỏ. Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn như vậy đành bất lực cười.

"Vào đi"

Y nhìn Nguỵ Vô Tiện đứng trước cửa, hồi lâu cũng không tiến vào, nhìn dáng vẻ chần chừ của hắn khiến cho Lam Vong Cơ bắt đầu sinh khí, không nhịn được nói một câu.

Nguỵ Vô Tiện căng thẳng nuốt nước bọt: "Nhị ca ca, ngươi...ngươi sẽ không đánh ta phải không? Ngươi đã từng nói sẽ không đánh ta."

"Không thể. Tiến vào"

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, vừa hay Nguỵ Vô Tiện cũng đang nhìn y, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người.

Nguỵ Vô Tiện chậm chạp bước vào Tịnh Thất, Lam Vong Cơ liền khoá cửa, hạ kết giới.

Nguỵ Vô Tiện tin chắc rằng lần này hắn chết chắc rồi.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện đang đứng giữa phòng, chỉ chỉ thư án, lần nữa mở miệng: "Gia quy, một lần, nửa canh giờ sau đưa cho ta."

Nói xong liền quay người vào phòng ngủ. Nguỵ Anh nhìn bóng lưng y, lại nhìn nghiên mực đã được mài sẵn, gia quy và giấy cũng đã được chuẩn bị " Dù sao cũng không trốn được, thật là."

Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống chép gia quy.

Lam Vong Cơ lặng lẽ ngồi nhìn Nguỵ Vô Tiện qua tấm bình phong, nhìn thấy hắn ngoan như vậy, trong lòng cũng thoải mái đôi chút.

Chưa đến nửa canh giờ, Nguỵ Vô Tiện đã viết xong, hơn nữa còn viết rất đẹp. Hắn đứng dậy chỉnh lại y phục, bước đến phòng ngủ, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đọc sách, không hề chú ý đến hắn. Cảnh tượng tĩnh lặng như vậy khiến cho hắn có chút không nhịn được.

"Nhị ca ca, ta chép xong rồi."

Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn, trong ánh mắt lạnh lẽo đó có chút yêu thương: "Mang qua đây."

Nguỵ Vô Tiện tiến lại gần, đưa cho y. Nhìn những nét bút ngay ngắn, Lam Vong Cơ thầm tán thưởng. Y bỏ tờ giấy xuống, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện.

"Nguỵ Anh, ngươi biết sai chưa?"

"Ta không nên xuống núi mà không nói với ngươi."

"Ân, còn có?"

"Không nên không nghe lời ngươi."

"Tiếp tục"

"Uhm, ta không biết." Nguỵ Vô Tiện thực sự không biết, cẩn thận nhìn sắc mặt của Lam Vong Cơ, lại bị doạ cho cúi đầu.

"Tiền, tiêu bao nhiêu?"

"Một lạng lượng bạc. À, đúng rồi, ta mua cho ngươi một cái đai lưng, nhìn rất đẹp đó!" Hắn cầm đai lưng đưa cho y.

Lam Vong Cơ nhìn nhìn, thực sự cảm thấy đai lưng này không đáng giá một lạng bạc.

"Ta thấy ông chủ là người tốt, nhà lại nghèo nên ta đưa cho ông ấy một lạng bạc."

Lam Vong Cơ rất vui vì hành động này của hắn, nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, vẫn lạnh mặt như cũ.

"Chuyện làm sai, ngươi có nhận phạt?"

"Nhận, nhận, đương nhiên sẽ nhận phạt! Nhị ca ca, ngươi đừng tức giận, ta sai rồi."

Nguỵ Vô Tiện bày ra bộ dáng đáng thương, nắm lấy góc áo Lam Vong Cơ làm nũng.

"Tay, đưa ra. Mỗi tay 10 cái, đưa tay trái trước."

Nguỵ Vô Tiện do dự một lát, nhìn thấy vẻ mặt có chút tức giận của Lam Vong Cơ, vẫn là ngoan ngoãn đưa tay ra.

Bốp!

"ahhh..."

Chỉ mới 1 cái, tay đã đỏ lên, lực tay của Lam gia thật không thể đùa được.

Bốp, bốp, bốp!

"Uhmm, ahh, hức..."

Nguỵ Vô Tiện vừa bị đánh vừa kêu, hi vọng Lam Vong Cơ nghe thấy sẽ xót hắn mà không đánh nữa. Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi.

Lam Vong Cơ đánh xong, liền buông cổ tay của Nguỵ Vô Tiện ra, đưa tay cầm lấy bàn tay còn lại.

Nguỵ Vô Tiện thấy vậy liền trốn, ôm tay trái, hai mắt đỏ hoe, hít hít mũi: "Đợi một chút, đợi một chút, đau, ngươi chậm một chút."

Hắn trốn cách xa Lam Vong Cơ, ôm tay thổi thổi, hi vọng có thể làm giảm cơn đau.

Lam Vong Cơ đợi hắn, qua một lúc, y nói: "Nguỵ Anh, qua đây."

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, lắc lắc đầu. Không muốn qua, Lam Trạm đánh thật đau.

Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt của Nguỵ Vô Tiện, nói lại một lần: "Nguỵ Anh, ta nói, qua đây."

Nguỵ Vô Tiện thấy y lạnh lùng như vậy, không nhịn được uỷ khuất, bắt đầu khóc thút thít: "Lam Trạm, đừng mà, đau!"~

Lam Vong Cơ nhìn hắn muốn trốn phạt, lại sinh khí, quay người đến chỗ hắn, ôm chặt eo, ném lên giường. Nguỵ Vô Tiện bị doạ cho ngây ngốc, vừa muốn quay người, liền bị Lam Vong cơ tàn nhẫn đánh xuống một cái.

"Ahh, Lam Vong Cơ! Người điên rồi! Đau ahh!"

Nguỵ Anh thấy mông hắn nóng như thiêu đốt, nước mắt trong chốc lát liền rơi xuống.

"Ta vừa nói rồi, để ngươi tự mình qua, chịu phạt."

Lam Vong Cơ dùng tay đánh mông hắn. Rất nhanh liền cảm thấy có gì đó không đúng. Đưa tay bắt mạch Nguỵ Vô Tiện, điểm huyệt vị, tàn nhẫn tiếp tục đánh xuống 5 cái.

Nguỵ Vô Tiện đau đến mức ngẩng đầu, kêu la thảm thiết.

"Nguỵ Vô Tiện, ta đang phạt ngươi, ngươi vậy mà dùng linh lực hộ thân! Không biết hối cải!"

Nguỵ Vô Tiện đau đến nỗi khóc kêu trời kêu đất, nghe thấy Lam Vong Cơ gọi mình là "Nguỵ Vô Tiện, tiếng khóc bắt đầu giảm dần, an tĩnh nằm trên giường.

Lam Vong Cơ tức giận cực điểm, cầm đai lưng bằng da mà Nguỵ Vô tiện vừa mua cho y, đai lưng mang theo gió đánh xuống.

"A, đau, nhị ca ca! Đau! A, ta sai rồi, đừng! Xin ngươi, ahh, đừng đánh nữa!"

"Lam Trạm, ta sai rồi, ta sai rồi, Lam Trạm, hức hức, Lam Trạm."

Vừa mới bắt đầu, Nguỵ Vô Tiện đau đến nỗi không ngừng cầu xin, sau đó dần yên tĩnh trở lại, âm thầm chịu đựng.

Lam vong Cơ nhìn vai hắn không ngừng run rẩy liền đau lòng, nghe thấy tiếng kêu ngày càng nhỏ, có chút gấp gáp, sát gần nghe một chút. Người kia vẫn luôn lẩm bẩm: "Lam Trạm, ta sai rồi, Lam Trạm..."

Lm Vong Cơ nhìn mông Nguỵ Vô Tiện đã sưng cao, vai vẫn run run, hơi nức nở. Y vứt đai lưng xuống: "Đứng dậy, thoát quần, ra góc tường quỳ, 1 canh giờ." Nói rồi liền quay về phòng ngủ.

Nguỵ Vô Tiện khóc lớn, nằm trên giường không động đậy. Sau đó nghĩ, Lam Trạm hình như chưa hết giận, lại uỷ khuất từ từ bò dậy, cởi quần xuống.

Thoát quần cũng rất giày vò hắn, mông xanh tím sưng đến nỗi không nhìn ra hình dạng, có chỗ còn tróc da chảy máu, dính trên quần. Hắn lai nước mắt, ngoan ngoan quỳ thẳng.

Bởi vì Lam Trạm không ở đây, bản thân hắn lại rất đau, uỷ khuất chiếm trọn nội tâm hắn, nước mắt không cầm được nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng khóc của Nguỵ Vô Tiện, thầm đau lòng. Đi ra nhìn thấy hắn đang quỳ ở góc tường, mông bị đánh thảm hại, chốc chốc lại lau nước mắt. Trái tim Lam Vong cơ như vỡ vụn.

"Hết giờ rồi, qua đây."

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy giọng Lam Vong Cơ, thu lại tiếng khóc, bước đến trước mặt y. Long Vong Cơ ngồi, còn hắn đứng.

"Biết lỗi chưa?"

"Ân"

"Nói chuyện."

"Biết rồi."

"Sau này không được như vậy nữa, biết chưa?"

"Biết rồi."

"Ta rất lo lắng. Sau này ra ngoài nhất định phải nói với ta."

"Ân, được."

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Y cũng đang nhìn hắn.

Mắt Nguỵ Vô tiện lại đỏ lên, âm thanh uỷ khuất cẩn thận hỏi: "Lam...Hàm Quang Quân, ngươi hết giận chưa?"

Lam Vong Cơ nghe hắn gọi mình là Hàm Quang Quân liền biết hắn sợ rồi. Ngước mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Nguỵ Vô tiện có chút gấp gáp, khóc nói: "ta, hức, ta không cố ý. Ta thực sự, rất, rất lâu rồi không, không ra ngoài. Ta sai rồi, hức, ngươi đừng, đừng không để ý ta." Nói rồi uỷ khuất khóc lớn.

Lam Vong Cơ quyết định lần này phải dạy dỗ triệt để: "Ta hi vọng đây là lần cuối cùng dùng công cụ đánh ngươi. Đánh ngươi ta cũng rất đau lòng, nhưng cũng không thể để ngươi tuỳ ý như vậy được, nhớ chưa?"

Nguỵ Vô Tiện bị âm thanh cuối cùng doạ sợ: "Biết rồi, hức, ngươi đừng giận."

Lam Vong Cơ ôm lấy eo Nguỵ Vô Tiện kéo vào trong lòng. Hắn tránh mông đau ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, vùi đầu vào ngực y.

Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng khóc đến thương tâm như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn. Dần dần, Nguỵ Vô Tiện khóc mệt rồi, tiếng khóc nhỏ lại, ngửi được mùi đàn hương quen thuộc trên cơ thể Lam Vong Cơ từ từ ngủ thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net