Chap 38: Thương Cây Dù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 8, thời điểm cơn mưa đầu mùa bắt đầu xuất hiện - báo hiệu mùa mưa đã tới. Những hạt mưa cứ tí tách thi nhau rơi xuống tạo thành những bọt bong bóng nước rồi nhanh chóng vỡ ra hoà vào trong đất. Hương vị ẩm của đất được bốc lên, len lỏi vào từng ngóc ngách của ngôi nhà. Đó là mùi hương dễ chịu làm cho ta khi ngửi cảm thấy hoài niệm, một chút tiếc nuối, một chút vấn vương.

Nó đang đứng trong phòng kính, dưới ánh đèn vàng ấm áp - ánh đèn vàng ấy như chú đom đóm bị bầu trời xám xịt bao quanh nhưng vẫn sáng lên theo cách của riêng mình. Nó không cảm xúc, thả hồn vào không trung để ngắm nhìn cơn mưa rào đang tưới tẩm cây cối xung quanh khu vườn đồng thời cuốn trôi đi lớp bụi bẩn bám xung quanh ngôi nhà. Nó chạm bàn tay lên tấm kính cảm nhận từng hạt mưa rơi trên tấm kính. Nó im lặng hít thật sâu để cảm nhận được hương vị của cơn mưa rào đầu mùa. Dùng thính giác để nghe những âm thanh tí tách, lộp bộp của những hạt mưa.

-Đứng ở ngoài đây lâu sẽ bệnh đấy - Anh lấy tấm cashmere khoác lên người nó

Nó nghe giọng anh và da cảm thấy có cái gì đó vừa ấm áp vừa dễ chịu vì vậy mà kéo nó về lại thực tại.

-Ba Ba... đứng đây lâu chưa? - Nó quay lại nhìn anh

-Ba Ba ngồi trong phòng khách uống trà từ nãy đến giờ - Anh ôn nhu bảo nó

-Con đang suy nghĩ gì thế?

-Con không suy nghĩ gì cả con chỉ thấy cơn mưa hôm nay nó thật đẹp thôi - Nó mỉm cười với anh rồi quay lưng lại tiếp tục nhìn ra ngoài vườn

-Con đứng đây hơn một tiếng rồi - Anh vòng tay ôm nó từ phía sau để nó tựa vào ngực anh

-Con cũng quên cả thời gian - Nó ngây người

-Mon thích mưa đến thế sao?

-Hồi trước con ghét nhưng bây giờ lại rất thích - Nó trầm ngâm nói

Vì ngày xưa khi ở trọ, mỗi lần mưa đến là y như rằng - phòng trọ nó lại dột. Có khi là cơn mưa trưa hè bất ngờ đến và dột trong khi nó đang say giấc thế là nó phải nén lại cơn buồn ngủ xuống bếp thật nhanh để lấy đồ hứng. Hay những lần nó đi học về cho dù người nó ướt cỡ nào nhưng nó tuyệt đối không để cặp của mình dính một hạt mưa nào. Đôi lúc nó và Ngọc Giang cùng ngồi ở cửa phòng trọ vô vọng ngước lên trời ngắm nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài. Bên trong là tiếng lách tách của những giọt nước rơi xuống va chạm với đáy cái nồi.

-Khi ngắm nhìn cuộc sống bằng đôi mắt tích cực nó sẽ trở nên đẹp. Còn khi ta dùng đôi mắt tiêu cực thì đẹp cũng thành xấu. - Anh nhẹ nhàng nói với nó

-Ba Ba có thích mưa không?

-Không hẳn, vì lúc Ba Ba sắp lọt lòng thì trời mưa rất to ông con đi kêu bà đỡ không may trên đường về bị té gãy chân. Ông đã giấu bà cho tới khi Ba Ba sinh ra được một ngày, thấy yên ổn ông mới dám đi trạm xá. Cũng vì không băng bó kịp thời nên chân ông bị tật. - Anh thở dài trong hơi thở ấy mang theo sự nhớ nhung và áy náy

-Ba Ba không có lỗi. Đừng áy náy nữa

-Ừ Ba Ba không có lỗi. Nhưng mưa đôi lúc cũng khiến Ba Ba thoải mái. Tất cả đều do bản thân mình - Anh hôn lên đỉnh đầu nó

-Con nhớ mẹ à? - Anh cảm nhận được nỗi nhớ bên trong đôi mắt nó

-Có một chút... - Nó ngập ngừng giọng nó như nghẹn lại

-Ba Ba cũng nhớ... - Anh điềm tĩnh nói rồi ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào anh. Anh không thể để nó thấy sự yếu đuối của anh. Đã gần 30 hay đã có một đứa con là thế nhưng anh là con, anh cũng biết nhớ ba mẹ của mình.

-Thà để nỗi nhớ trôi đi theo nước mắt còn hơn là nuốt ngược nỗi đau vào trong. Có vài thứ mặc dù quan trọng đến mấy nhưng đã mất rồi thì chúng ta nên buông bỏ. - Nó lấy ngón tay vẽ gì đó lên cánh tay anh

-Huống hồ gì đây vừa là người mẹ vừa là người cha của con - Nó lấy hai tay anh đang ôm eo nó nâng lên hôn vào mu bàn tay trái rồi sang bàn tay phải

Nó nhìn hình ảnh mờ mờ phản chiếu trong tấm kính rồi bình thản nói với anh. Anh nghe xong có chút hoài nghi. Đây là lời thật lòng của nó ư? Nó đã thật sự buông bỏ quá khứ rồi à? Nói ra luôn luôn dễ nhưng mấy ai đã làm được.

Trong đầu nó lúc này là một khoảng không vô định. Nó đã có anh, quá khứ cũng không nên giữ lại. Nó muốn cơn mưa đầu mùa này sẽ rửa trôi hết những gì không tốt đẹp bên trong nó. Tâm nó bình thản như mặt nước. Nó cứ trầm ngâm nhìn ra ngoài. Bàn thân nó biết rằng hạnh phúc là khi ta biết đủ và biết buông. Khi buông được thì việc bỏ càng dễ dàng hơn. Giờ đây, nó muốn đón một tương lai tốt đẹp.

-Đợi giữa mùa mưa Ba Ba với con thử tắm mưa không? Vui lắm - Anh lái sang chủ đề khác để phá tan bầu không khí ảm đạm.

-Con đợi... - Nó đặt hai bàn tay áp chặt lên tấm kính

-Chúng ta trang trí thêm cho khu vườn này đi Ba Ba - Nó ngỏ ý

-Khu vườn này rộng như vậy con làm nỗi không? - Anh hỏi nó

-Có Ba Ba làm cùng thì con sẽ không cảm thấy mệt mỏi

-Ta gắn thêm chong chóng ở kia. Xây thêm một cái vòm to hơn nhà ông Thành luôn nhé - Anh góp ý

-Mình trồng thêm hoa đi Ba Ba, nuôi thêm một chú chó nữa, bên đây chúng ta nên trồng thêm một cây Sala nữa. Một bên con chơi xích đu còn một bên con sẽ hứng hoa Sala. - Nó phấn khích chỉ tay về phía nó muốn trang trí

-Nghe con cả, chúng ta cứ từ từ thực hiện từng cái vì thời gian còn dài.

-Có phải Ba Ba mua căn nhà này vì căn phòng này đúng không? - Nó hỏi anh

-Ừm, vì ông thích ngắm cảnh. Nhưng trước đó Ba Ba không lắp kính đây mới chỉ là sau này...

Anh nhìn xung quanh căn phòng bốn phía đều là kính. Ở giữa được đặt hai chiếc ghế bập bênh và một cái bàn tròn nhỏ. Trong góc tường có một cây guitar đã bám bụi - đó là cây guitar anh được bố tặng trước khi sang Phần Lan, bao nhiêu năm qua anh vẫn mang theo nó. Cả căn phòng đều bao bọc bởi cơn mưa trắng xoá. Anh hít một hơi thật sâu để cảm nhận được mùi hương của đất khi gặp cơn mưa đầu mùa, thở ra anh lại thấy dễ chịu vô cùng.

-Con muốn sau này mình sẽ thế nào?

-Con muốn giống Ba Ba là kiếm thật nhiều tiền. Sau đó con dùng số tiền ấy để xây dựng một phòng khám 0 đồng, một trại trẻ mồ côi và thành lập dự án trồng rừng. Đợi khi Ba Ba rảnh rỗi mình sẽ leo lên đỉnh Yên Tử ở Quảng Ninh sau đó là đi hết các ngôi chùa ở Thái Lan, qua Campuchia tham quan đền Angkor Wat rồi hành hương đến nơi Đức Phật thành đạo ở Ấn Độ. À mà mình còn phải nhặt được lá khô và hoa ở Sala Song Thọ nữa. Đợi đến mùa hè mình sẽ khám phá Bhutan rồi qua Tây Tạng đi hết 12 ngôi chùa và treo cờ Lungta. Cuối... - Nó đang nói thì bị anh cắt ngang

-Cuối cùng mình sẽ qua Pháp đi thiền hành và hát thiền ca ở Làng Mai đúng chứ?

Nó tròn mắt bất ngờ quay lưng lại thì anh cũng buông nó ra đi đến góc tường nhặt cây guitar rồi nhã nhặn ngồi xuống chiếc ghế bập bênh.

-Tại sao... Ba Ba... biết? - Nó bất ngờ khi anh biết

Anh không nói gì mà gảy đàn một giai điệu quen tai. Nó ngẫm đi ngẫm lại

-Bạn... Bạn và tôi? - Nó nhìn anh

Anh mỉm cười nhìn nó gật đầu rồi bắt đầu cất giọng hát.

"Từ muôn phương đi chung một con đường
Đến nơi đây dưới mái chùa yêu thương
Bạn và tôi chúng ta cùng chí hướng
Về cùng nhau đắp xây nên tình Tăng thân
Ngày hôm nay đang tu học hết lòng
Nắm tay nhau đi như một dòng sông
Nào cười lên hát ca vì lẽ sống
Thở đi cho sức vóc mãi thêm nồng
Dù mai có thể muôn phương
Bạn ơi hãy vững bước trên đường
Không gian sẽ không chia cắt niềm tin

Mình luôn vẫn mãi trong nhau
Thuở hồng hoang cho đến thiên thâu
Thời gian dừng trong hơi thở nhẹ sâu
Giờ này đây em có cả đất trời
Với trăng sao muôn loài cùng mọi nơi
Mặt trời lên sáng tươi bình minh mới
Mỉm cười trong bước chân an lạc thảnh thơi
Cùng nhau chung tay xây dựng thiên đàng
Sống hoan ca đem cho đời bình an
Hiểu và thương chúng ta làm nguồn sáng
Thở đi thôi là có cả kho tàng"
[Bạn và Tôi - Thiền Ca Làng Mai]

Nó ôm tấm cashmere đứng yên im lặng lắng nghe tiếng đàn và giọng hát trầm ấm, vừa ấm áp và dịu dàng của anh. Trong đầu nó vẫn văng vẳng lại giai điệu và lời bài hát. Mưa không còn lớn nữa mà đã dịu đi phần nào. Tiếng anh hát hòa vào tiếng mưa nghe thật êm tai.

Nó chỉ muốn anh hát mãi như vậy cho nó nghe. Anh lặp lại hai câu cuối bài hát, đàn thêm một chút thì kết thúc bài hát. Anh ngẩng đầu lên mỉm cười với nó. Nó không nói lời nào mà chỉ nhẹ nhàng vỗ tay rồi cười thật tươi thay cho lời khen. Anh kéo nó ngồi lên người mình.

-Hồi nãy con muốn hỏi tại sao Ba Ba biết đúng không? - Anh ôn tồn hỏi nó

Nó nhẹ nhàng gật đầu.

-Vì Ba Ba thấy con hay ngân nga giai điệu bài hát đó. Tuy không cất lời nhưng bài này Ba Ba đã nghe nhiều năm nay nên khi con cất lên Ba Ba biết liền. Con còn tìm kiếm Làng Mai trên TV nữa.

-Con muốn đến đó một lần. - Nó nhẹ nhàng nói

-Những điều con muốn Ba Ba đều ghi nhớ cả rồi. Bây giờ học hành cho thật tốt, ăn cho thật nhiều thì mới có sức thực hiện. Mon phải lo cho bản thân thật tốt thì Mon mới lo được cho người khác. Cuối cùng chính tay Ba Ba sẽ dắt Mon đi từng nơi. Mon chịu không? - Anh dùng đôi mắt trìu mến nhìn nó, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là lời hứa không bao giờ quên.

-Dạ chịu - Nó mỉm cười

-Nhưng mà... - Hai ngón trỏ chỉ vào nhau dùng ánh mắt xin xỏ vào nhau.

-Muốn gì đây cô nương? - Anh ngạc nhiên nhìn nó

-Tối Ba Ba vừa hát bài "Thương cây dù - Thiền Ca Làng Mai" vừa ôm con ngủ nha...- Ánh mắt nó long lanh nhìn anh

Anh cũng tan chảy với sự ngây thơ của nó. Anh phì cười:

-Được thưa công chúa - Anh hôn lên trán nó

-Con thương Ba Ba nhất - Nó hôn lên má rồi ôm cổ anh

-Ngoan. Thôi giờ đi tắm rồi mình ăn cơm ha. Chắc giờ chị Hương nấu xong rồi đó. - Anh nhìn ra ngoài thấy mưa đã tạnh trời cũng đã sập tối.

Nó cũng từ từ buông anh ra nó nghe loáng thoáng bên tai có tiếng "rột...rột"

-Bụng Ba Ba kêu rồi.

Nó lấy ngón tay chọt vào bụng anh rồi cả hai cùng nhìn nhau cười. Trong mắt nó anh là cây dù khi mưa đến. Trong mắt anh nó lại là cầu vồng, là tia nắng ấm áp sau trận mưa rào lạnh buốt.

———————————————————————————

ĐÂY LÀ CỜ LUNGTA NÈ MỌI NGƯỜI!!!!

ĐÂY LÀ PHONG TỤC TRUYỀN THỐNG CỦA NGƯỜI DÂN TÂY TẠNG NHẰM VỚI MỤC ĐÍCH CẦU BÌNH AN VÀ SỰ TRƯỜNG THỌ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net