8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cả hai ra nước ngoài, nộp hồ sơ xong thì phải mất một ngày nữa mới được kiểm duyệt, thế cho nên một ngày này Ôn Ngọc Châu trừ ngủ ra thì chỉ biết ngồi ngốc trong phòng khách sạn, bởi kẻ nào đó không chịu ra ngoài. Cậu không giỏi ngoại ngữ, chỉ nói vài câu với phục vụ phòng đã là cố lắm rồi, lỡ ra ngoài gây họa thì chỉ biết đội quần mà trốn thôi.

Cái tên giỏi ngoại ngữ kia thì cả ngày đều chui rúc trong phòng lên mạng, không nói với cậu nửa câu, cũng tuyệt không nói với ai nửa câu.

Nếu như không tận mắt chứng kiến lúc xuống máy bay hắn hỏi đường đến Sở Tư Pháp, rồi lúc đăng lý phòng ở khách sạn, thì cậu nghĩ hắn cũng không biết ngoại ngữ.

"Nè. Gọi anh đó. Này!"

Ôn Ngọc Châu buồn chán nằm trong phòng khách sạn, cả một ngày không nói chuyện với ai khiến cậu gần như quên luôn ngôn ngữ, thế mà người duy nhất có thể giao tiếp lại không chịu hé môi.

"Chuyện gì?" Hàn Văn Húc vẫn dí mũi vào máy tính, không hề nhìn cậu lấy một lần.

"Tôi gọi xem anh còn sống hay không ấy mà." Ôn Ngọc Châu châm chọc.

"Cậu nghĩ một người biết chớp mắt, biết cử động tay mà đã chết rồi sao?" Hàn Văn Húc có chút bực bội.

"Ai kêu anh im lìm làm chi."

Sau khi nói xong câu này thì hắn lại im lặng tiếp, khiến cho Ôn Ngọc Châu cực kỳ khó chịu.

Ở nước ngoài, điện thoại chưa đăng ký nên không gọi ai được hết, TV mở lên thì chỉ xem hình chứ không hiểu họ nói gì, còn ra khỏi phòng thì toàn đụng phải người nước ngoài, muốn mua đồ ăn thì phải có dolar, phải biết giao tiếp...mấy thứ này cậu toàn mù tịt, mà đã mù tịt thì đành chịu số phận ở trong phòng.

Sáng hôm sau, cả hai mới ra ngoài. Lúc này Hàn Văn Húc đưa Ôn Ngọc Châu tới sở tư pháp đăng ký kết hôn, bởi sáng nay hắn vừa nhận được điện thoại của họ.

Cô nhân viên đưa bảng đăng ký cho Ôn Ngọc Châu, cậu nhìn xong thì chỉ biết điền tên, ngày tháng năm sinh, nơi ở, còn mấy thứ khác thì mù tịt, liền nhìn qua Phác Xán Liệt.

"Ê ê, chữ sinh viên viết sao?" Ôn Ngọc Châu khều Hàn Văn Húc.

"Cậu gần ra trường rồi mà mấy thứ cơ bản này cũng không biết à?" Hàn Văn Húc vẫn hí hoáy viết, không nhìn cậu.

"Tôi không biết mới hỏi anh, nói có một câu cũng tiết kiệm nữa." Ôn Ngọc Châu bực bội phồng má.

Sau khi điền xong phần mình, Hàn Văn Húc không tình nguyện cầm lấy phần của Ôn Ngọc Châu điền giúp cậu, sau đó trả về bảo cậu ký tên.

————

Đăng ký kết hôn xong thì trở về nước, trở về nước thì bắt đầu lại cuộc sống bình thường. Buổi sáng thứ hai đầu tuần, Ôn Ngọc Châu vừa đeo balo đi xuống lầu thì đã nghe Hàn Văn Húc nói trong điện thoại:

"Cậu ấy có xe mà, con đang gấp lắm."

Sau đó hắn nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ chán ghét, rồi đáp lời trong điện thoại: "Dạ, con biết rồi."

Ôn Ngọc Châu không hiểu gì, cho nên đi thẳng ra cửa, hắn liền nói: "Ba bảo tôi chở cậu đến trường."

"Ừm." Ôn Ngọc Châu không có quá nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu vậy thôi.

Hàn Văn Húc thật ra không có việc gì gấp ở công ty cả, bởi hắn là giám đốc, có đi trễ cũng chẳng ai dám nói gì. Chỉ là hắn không muốn đưa Ôn Ngọc Châu đi học, cho nên viện cớ mà thôi.

Ánh mặt trời dần lên, xung quanh không khí mát mẻ tươi mới của một ngày bắt đầu tràn lan. Ôn Ngọc Châu mở cửa sổ xe, hít hà mùi hương này, liền bị Hàn Văn Húc châm chọc:

"Cậu muốn hít khói bụi à?"

Ôn Ngọc Châu không nói gì, chỉ hừ mũi.

Khi đến trường, Hàn Văn Húc chỉ dừng xe ở cổng, Ôn Ngọc Châu tự biết xuống xe. Hắn chuẩn bị lái đi, lại nhớ ra chuyện gì đó, liền hạ cửa kính xuống, nói:

"Buổi chiều tự về." Sau đó lái xe đi thẳng.

Ôn Ngọc Châu cũng không lấy làm lạ với hành động này của hắn, cho nên bình thản bước đi.

Ôn Ngọc Châu có một cậu bạn thân tên là La Chí Dương. Cậu này ngoại hình không xuất sắc lắm, còn đeo cái kính cận che gần hết gương mặt, nói chuyện cũng rụt rè, gia cảnh thì bình thường. Tuy vậy, họ đã làm bạn thân gần bốn năm rồi.

La Chí Dương thấy Ôn Ngọc Châu đi xe hơi tới trường thì ngạc nhiên mà hỏi: "Này, ai đưa cậu đến trường đó?" La Chí Dương biết rõ gia cảnh của Ôn Ngọc Châu, tính ra thì giữa hai người, gia đình La Chí Dương thậm chí còn khá hơn cậu một chút. Thế nên con siêu xe kia khiến không ít sinh viên chú ý, điều này đối với La Chí Dương thì càng thêm thắc mắc.

"Anh họ mới nhận lại thôi." Ôn Ngọc Châu dửng dưng đáp.

"Anh họ cậu giàu vậy á hả? Hình như nhìn hơi quen quen." La Chí Dương trầm ngâm suy nghĩ. "À nhớ rồi, anh ta có phải là Hàn Văn Húc, con trai tập đoàn Song Long không?"

"Ừ." Ôn Ngọc Châu cũng không muốn bạn bè đào sâu về vấn đề này, cho nên từ đầu đến cuối đều không nói thêm gì.

"Trời ơi, tập đoàn đó chuyên về ngành may mặc thời trang, thế tương lai cậu sướng rồi còn gì! Nè, có chỗ tốt thì đừng quên bạn bè nha!" Ý La Chí Dương muốn Ôn Ngọc Châu giúp đỡ về việc làm sau này.

"Tới đó rồi tính." Ôn Ngọc Châu đi vào lớp.

La Chí Dương học cùng lớp, có điều ngồi phía sau Ôn Ngọc Châu, thế nên không buông tha mà nói:

"Anh họ cậu là người nổi tiếng đó nha, tớ hay thấy anh ta trên tạp chí kinh tế. Người gì đâu vừa đẹp trai vừa giàu có vừa tài giỏi, ganh tị thật!"

"Người cậu vừa khen chính là tên chồng oan gia của tớ đấy!" Ôn Ngọc Châu trộm nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC