Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả thiết: Luyến ái não nhị phượng cuồng bạo trung khuyển công x sự nghiệp tuyến đại long ôn nhu huynh trưởng thụ.

Quảng Lộ chỉ là cánh bướm đưa đẩy tình tiết, suất diễn không nhiều lắm

Báo động trước:

Nhân vật ooc báo động trước

Sự nghiệp tuyến tương đối với luyến ái não mà nói, bản chất vẫn là nói chuyện yêu đương là chính.

Cốt truyện thiên lôi cùng cẩu huyết tề phi, lặp đi lặp lại, ngược luyến tình thâm

Chính là muốn nhìn nhị phượng tên đại cánh gà bày bộ dáng ra sức theo đuổi huynh trưởng chính mình

Đây là một bộ truyện dài mong mọi người đón đọc

------------------- phân cách tuyến ----------

Thiên địa chuông tang một tiếng lại một tiếng quanh quẩn ở giữa trời cao đại địa, nhân gian, ngoài một căn thảo phòng nhỏ, một đôi phụ tử đang cùng nhau đánh cờ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

"Cha, đây là......"

Hắn mở miệng lời còn chưa dứt, trong nhà có một nữ tử áo tím trong tay vẫn còn cầm theo nồi rổ vội vàng vọt tới ngoài phòng, nàng ngửa đầu nhìn trời, khuôn mặt tuyệt mỹ hơi hơi thất thần.

Lại một tiếng chuông tang vang lên, hắc y nam tử nhìn trời cao mà ngẩn người, sau một hồi lâu hắn mới lẩm bẩm nói: "Thượng thần ngã xuống, thiên địa cùng tang......"

"Là đại bá...... Như thế nào sẽ? Hắn một tháng trước mới đến gặp qua ta......" Bạch y thiếu niên nói đoạn cũng lập tức đứng lên.

Đúng vào lúc này, trong đình viện thoáng hiện một đạo hồng quang, Nguyệt Hạ tiên nhân đã đứng ở trước mặt ba người.

"Nguyệt Hạ thúc công!" Đường Việt gọi một tiếng.

"Thúc phụ......" Húc Phượng cũng đứng dậy, nhìn về phía Đan Chu xưa nay luôn luôn vui tươi hớn hở lúc này đây khuôn mặt lại mang u sầu, hắn trong lòng dự cảm bất hảo càng thịnh, "Thiên địa chuông tang gõ vang, không biết...... Là vị thượng thần nào ngã xuống?"

Đan Chu nhìn hắn thở dài, "Chín chín tám mươi mốt thanh thiên tang, chính là vì Thiên Đế bệ hạ mà gõ vang."

Cẩm Mịch đã lệ ướt y khâm, "Tiểu ngư tiên quan như thế nào sẽ......"

"Kỳ Hoàng tiên quan nói Thiên Đế bệ hạ đã từng sử dụng qua cấm thuật khiến hắn thiệt hại một nửa thiên mệnh tiên thọ, sau lại vì Cùng Kỳ phản phệ, mà hắn ở trong trận thiên ma đại chiến mà chịu thương đến nay cũng vẫn luôn chưa lành, sau đó suốt 5000 nay, hắn vì Lục giới mà ngày ngày đêm đêm dốc hết sức lực, hiện giờ tứ hải thái bình, Lục giới sinh linh hòa thuận chung sống, công lao của hắn không thể không kể đến, nhưng ta không nghĩ tới thân thể hắn sớm đã tan tác đến tận mức này......" Đan Chu nói, thanh âm đã nghẹn ngào, hắn thời trẻ đối với đại chất tử này vẫn luôn ôm theo thành kiến, nhưng hôm nay......

Cẩm Mịch nghe đến đó đã rơi lệ đầy mặt, giữa ba người bọn họ đã trải qua biết bao thị thị phi phi, đến cuối cùng cũng nói không rõ là ai thiếu ai, ai phụ ai.

Húc Phượng cũng đã hồng vành mắt, dù cho chuyện xưa đã sớm là mộng cũ, thị phi đúng sai cũng đã không thể truy cứu nữa rồi, Nhuận Ngọc chung quy là giữa vẫn là huynh trưởng duy nhất giữa trời đất này của hắn.

"Ta xuống dưới này là vì muốn mang các ngươi hồi Thiên Giới, Thiên Đế để lại di chiếu cho các ngươi." Đan Chu nói.

Thiên Giới, Dạ thần Quảng Lộ chủ trì hết thảy công việc sau khi Thiên Đế thân vẫn. Thiên Đế để lại di chiếu, khôi phục chức vị Hỏa thần cho Húc Phượng, kiêm chiến thần chi chức, khôi phục chi vị Thuỷ thần kiêm Hoa thần cho Cẩm Mịch, để cho chất nhi Đường Việt kế thừa Thiên Đế chi vị, Nguyệt Hạ tiên nhân làm người giám sát.

Thượng thần ngã xuống, thân tử đạo tiêu, từ đây hồn quy về thiên địa, không còn tồn tại nữa. Quảng Lộ vội vàng lo xong hết thảy mọi việc, lúc này rốt cuộc cũng có thời gian đến trước linh vị Nhuận Ngọc tế bái, làm bạn ở bên người nàng chính là tiểu Yểm thú chẳng thể lên tiếng.

Thiên Đế bệ hạ một đường đi tới bước này, ưu, khuyết điểm thiên thu đều có sử sách ghi lại, mà hắn từ một DạThần Điện hạ ôn nhuận như ngọc đến Thiên Đế bệ hạ Thái Thượng Vong Tình, sau lưng đeo theo biết bao chuyện cũ tràn đầy chua xót, sợ rằng cũng chỉ có Quảng Lộ cùng tiểu Yểm Thú xưa nay vẫn luôn sóng vai bên người hắn là biết được chút chuyện.

Đến cuối cùng mấy năm này, Thiên Đế bệ hạ cảm xúc dao động đã càng ngày càng ít, hắn phảng phất tựa như đã quên mất hỉ, quên mất bi, một người cao cao mà ngồi ở trên thần tọa tiếp thu vạn thần triều bái, Lục giới kính ngưỡng, chí cao vô thượng như vậy, nhưng Quảng Lộ trước sau vẫn luôn nhớ rõ ngàn vạn năm trước bên cạnh Dao Trì kia, thiếu niên một thân bạch y quang mang, rũ mắt cười liền là vô hạn ôn nhu.

Nếu hết thảy có thể trở lại lúc ban đầu thì thật tốt? Nàng nghĩ lại, nếu như không có phải vì ái mà không được, không có huynh đệ phản bội, không có huyết hải thâm thù, hắn có phải sẽ vẫn là thiếu niên yên lặng đạm bạc, thanh thiển ôn nhu một thân bạch y trong trí nhớ nàng hay không.

Thời điểm Húc Phượng tới, Quảng Lộ vẫn đang an tĩnh mà quỳ gối phía trước linh vị của Nhuận Ngọc, nhìn thấy Húc Phượng, nàng đứng dậy bướng hắn gật đầu, "Hỏa thần tiên thượng." Đối mặt với Húc Phượng, tâm tình của nàng thực phức tạp, một phương diện, nàng đối với việc Thiên Đế bệ hạ một đời này đã phải chịu biết bao khổ sở cùng với mẫu tử Húc Phượng đều thoát không khỏi có quan hệ, về phương diện khác, Hỏa thần Húc Phượng giữa biết bao tai họa cũng là người bị hại, nàng là oán hận những người này chưa bao giờ hiểu được bệ hạ đã phải chịu biết bao khổ sở, chỉ biết tất cả bọn họ đều từng bước bức bách hắn, chính là đến nàng cũng không có lập trường để tới chỉ trích bọn họ.

Húc Phượng nhận ra Quảng Lộ, đây chính là tiên tử trước nay vẫn luôn kề cận bên cạnh huynh trưởng, hiện giờ đã là Dạ thần tiên thượng.

Hắn nhìn linh vị Nhuận Ngọc, trong đầu nhớ lại đủ loại chuyện của quá khứ, nói: "Nhiều năm như vậy, đa tạ ngươi vẫn luôn bồi ở bên người huynh trưởng."

Quảng Lộ nhìn hắn một cái, Hỏa thần tiên thượng lúc này lại mang biểu tình nàng chưa bao giờ gặp qua, hắn nhìn linh vị thần sắc ôn nhu lại bi thương, hốc mắt tựa hồ đong đầy nước mắt, chỉ cần nháy mắt liền sẽ rơi xuống.

Quảng Lộ trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, lại nghe hắn tiếp tục mở miệng, phảng phất không phải muốn nói cho nàng nghe, tựa như chỉ là đang một mình lải nhải, "Khi còn bé ta luôn thích quấn lấy huynh trưởng chơi đùa, thường xuyên chọc cho hắn gặp phải phiền toái, hại hắn bị Mẫu Thần trách phạt, nhưng hắn xưa nay vẫn luôn là một người ôn nhu như vậy, mặc kệ ta có gây ra bao nhiêu họa lớn, cuối cùng đều là hắn an ủi ta, bao dung ta, khi đó ta cảm thấy, hắn chính là huynh trưởng tốt nhất trên đời này...... Sau này khi đã trưởng thành, Mẫu Thần thường xuyên dặn dò ta không cần cùng huynh trưởng quá mức thân cận, muốn ta đề phòng huynh trưởng, nhưng ta trước nay cũng không có để trong lòng, chỉ cần có lúc nhàn rồi liền luôn thích chạy đến Toàn Cơ cung tìm hắn uống rượu chơi cờ, hắn thấy ta cũng luôn là thực vui vẻ...... Hắn luôn luôn đối đãi với ta rất tốt...... Ta đã từng nghĩ, chờ ta có năng lực nhất định phải hảo hảo bảo hộ huynh trưởng, về sau ai cũng đều không thể khi dễ được hắn......"

Nói tới đây, Quảng Lộ nhìn thấy trong mắt hắn tích đầy hơi nước cuối cùng vẫn là nhịn không được chảy xuống lệ quang, hắn vẫn nói: "Hắn trước nay cùng ta bất hòa hay tranh đoạt bất cứ cái gì từ ta, duy nhất chỉ có lúc này đây......" Hắn cười cười, có chút ý vị khổ sở, "Duy nhất lúc này đây, ta lại không cách nào buông tay...... Sau đó hắn lại thay đổi, trở thành người lòng tràn đầy cừu hận, trở thành người không hề nhớ được chút phụ tử chi tình, thủ túc chi nghĩa, đó là từ khi nào mà bắt đầu đây? Có phải hay không là từ sau khi ta cùng với Cẩm Mịch lịch kiếp trở về, khi đó mẫu thân hắn qua đời, khi đó...... Ta một lòng đều đặt ở trên người Cẩm Mịch, chưa từng để ý đến tâm tình của hắn, hôm đó ta lại muốn dùng Thiên Đế chi vị để đổi lấy Cẩm Mịch cùng với hắn......"

"Sau đó trải qua đủ loại sự tình, ta hận hắn, oán hắn, một đoạn thời gian rất dài tới nay ta đã sớm mơ màng không rõ, chúng ta như thế nào sẽ đi đến kết cục như vậy a......"

Hắn không nói chuyện nữa, Quảng Lộ nhìn hắn, ở trong lòng thở dài, huynh đệ hai người bọn họ đi đến một bước đường này, sớm đã phân không rõ ai đúng ai sai, nàng nói: "Điện hạ, ngươi có lẽ không có làm sai cái gì, chỉ là bệ hạ trong lòng quá khổ, ở thời điểm hắn hãm sâu trong tuyệt vọng, ai cũng chưa từng sẵn sàng duỗi tay kéo hắn một phen, cho nên hắn cứ như vậy một mình ở trong vực sâu càng ngày càng trầm mê...... Hắn khi đó đem toàn bộ mưa kế chỉ mong Cẩm Mịch tiên tử ở bên làm cọng cỏ cứu mạng hắn, nhưng kỳ thật ngay cả Cẩm Mịch tiên thượng cũng đều không phải là điều có thể cứu rỗi hắn."

"Ta không biết hắn đã từng phải chịu thống khổ. như vậy....." Húc Phượng lẩm bẩm nói.

Quảng Lộ trầm mặc chớp mắt một cái, nói: "Ta tin tưởng điện hạ đã từng có tâm tình muốn bảo hộ bệ hạ là thật lòng, có lẽ nhân tâm dễ biến, hắn ở trong lòng ngươi đã ssowms không còn là người quan trọng như ngươi vẫn nghĩ nữa rồi, nếu không ngươi như thế nào nhìn không tới hắn đau đớn được?"

Húc Phượng nhất thời không nói gì.

Quảng Lộ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hiện tại nói lại những việc này đã không có ý nghĩa nữa rồi, bệ hạ khi sinh thời gánh vác trên vai thiên hạ thương sinh, một đời cô độc, hiện tại rốt cuộc cũng được tự do rồi, cũng không có gì là không tốt. Nếu có kiếp sau...... Nào có cái gì gọi là kiếp sau a......"

Húc Phượng cuối cùng nhìn thoáng qua linh vị, dập đầu quỳ lạy, "Vãng tích đủ loại không thể truy, về sau Lục giới thương sinh này, chúng ta vì hắn an thủ."

Húc Phượng rốt cuộc rời đi, Quảng Lộ vuốt ve da lông mềm mại của yểm thú, "Hỏa thần điện hạ vẫn là để ý bệ hạ đúng có không? Bệ hạ hắn tuy chưa bao giờ nói, nhưng ta biết, hắn trong lòng cũng là thập phần để ý cái người đệ đệ này. Ngươi nói, nếu lúc trước thời điểm Thiên Hậu đánh chết Tốc Ly tiên thượng, có Hỏa thần điện hạ ở bên cạnh bệ hạ, hết thảy có phải hay không sẽ không giống nhau?"

Yểm thú ngưỡng đầu, một đôi mắt vô tội nhìn nàng, sau đó dùng sừng hươu cọ cọ góc váy nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC