014

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ma Đại Chiến Đả Xuất Cá Hài Tử
(Đánh Thiên Ma đại chiến đánh ra một đứa con)

| 014 |

Húc Phượng khổ mặt, không biết nên nói gì cho phải, Nhuận Ngọc nhìn thấy, hỏi, "Sao, không thoả mãn à?"

"Thoả mãn thoả mãn, huynh trưởng an bài Húc Phượng tất nhiên là thoả mãn." Húc Phượng nào dám nói không thoả mãn, vội vàng gật đầu tỏ vẻ hắn không có bất kỳ sự bất mãn nào.

"Vậy thì tốt, nếu vậy, về sau thuốc cứ sắc như thế." Nhuận Ngọc vuốt ve bộ lông chim mềm mại của Tiểu Diễm Hoa, thờ ơ tuyên án cuộc sống tương lai bi thảm của Húc Phượng.

Húc Phượng trợn mắt hốc mồm nhìn Nhuận Ngọc, vẻ mặt không dám tin.

Huynh trưởng ngươi nghiêm túc hả?

Huynh trưởng ngày xưa thương ta yêu ta không nỡ để ta ăn một chút khổ đâu rồi???

Ta thảm quá à!!!

Nhuận Ngọc đột nhiên nhớ ra gì, "Đúng rồi, Lưu Anh soán vị, nạo ma tịch của ngươi, ngươi không về Ma Giới được nữa rồi."

"Cái gì!" Húc Phượng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại là xuân phong đắc ý, Lưu Anh muội tử quả nhiên đáng tin, tốc độ này, phải cho một cái Like.

Nhưng trong lòng đắc ý thì đắc ý, công phu ngoài mặt nhất định phải làm ổn, Húc Phượng đổi sang vẻ bi phẫn, viền mắt đỏ bừng nói, "Lưu Anh muội tử, ta đối với ngươi không tệ, thật không thể ngờ, ngươi lại làm ra chuyện như vậy!"

Nhuận Ngọc vuốt ve nữ nhi trong lòng, im lặng nhìn Húc Phượng biểu diễn.

"Chỉ tiếc ta hiện tại trọng thương, cả chút công đạo cũng không thể đòi lại cho mình, ai!" Húc Phượng thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn Nhuận Ngọc, "Huynh trưởng~"

"Ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi, mọi chuyện chờ vết thương lành rồi nói." Nhuận Ngọc tự nhiên biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nếu Húc Phượng muốn diễn, y liền diễn với hắn.

Đột nhiên, vẻ mặt của Húc Phượng biến thành khó xử, nhăn nhó nói rằng, "Huynh trưởng ngươi xem, thương thế của ta khá nặng, không thích hợp di chuyển, ngươi..."

"Không ngại, ngươi trước ở chỗ của ta đi."

Húc Phượng nghe thấy Nhuận Ngọc giữ mình lại, trong lòng vui đến mức hận không thể hóa thành nguyên hình bay lên trời vài vòng, nhưng công phu ngoài mặt nhất định phải làm ổn, mấy giọt nước mắt tràn ra khóe, hiển nhiên là cảm động đến rơi lệ, "Cảm ơn huynh trưởng."

Nhuận Ngọc cười gật đầu, giơ tay viết một mẩu giấy, lệnh cho Kỳ Hoàng ngày mai bỏ thêm một lạng ớt vào thuốc.

Ngày hôm sau, Húc Phượng ực thuốc vào miệng, suýt nữa phun ra, đắng thì không cần phải nói, sao còn có cay!

Nhưng khi nhìn ý cười dịu dàng của Nhuận Ngọc, hắn cố nén nước mắt nuốt chỗ thuốc trong miệng xuống.

Hết lần này tới lần khác Nhuận Ngọc còn cầm chén thuốc không, ôn nhu hỏi, "Sao lại khóc?"

"Ta, ta cảm động." Húc Phượng rưng rưng lệ nói.

Nhuận Ngọc lộ ra vẻ hóa ra là thế, gật đầu, xoay người, khóe mắt là ý cười không thể giấu được.

Ngày thứ ba, Húc Phượng nhìn chén thuốc đưa tới trước mặt, khẽ cắn môi, bưng lên một hơi uống cạn, chỉ cảm thấy đầu óc mình đã đơ luôn rồi.

Huynh trưởng, ngày mai ngươi bỏ thêm chút mỡ bò là có thể nấu lẩu rồi đó!

Ớt, tiêu, sắc thuốc cái quỷ gì chứ, rõ ràng là nấu nước lẩu thì có!

Linh lực trong người không ngừng vận chuyển, nội thương dần dần khôi phục.

Hôm đó, nhìn chén nước lẩu đưa tới trước mặt, Húc Phượng nghiêm mặt nói, "Huynh trưởng, thương thế của Húc Phượng đã khỏi rồi, cảm ơn huynh trưởng quan tâm."

Nhuận Ngọc cầm chén nước lẩu đi, trong lòng còn có chút thất vọng, "Nếu vết thương của ngươi đã không còn gì đáng ngại, vậy kế tiếp ngươi tính làm gì, đã nghĩ xong chưa?"

Tiếng chuông cảnh cáo reo lên trong lòng Húc Phượng, Nhuận Ngọc tính đuổi hắn đi à!

Vẻ mặt đeo lên sự thất lạc, thở dài, "Ai, nghĩ ta như bây giờ, cũng là tự làm tự chịu, Ma Giới này dù cho có đoạt về, e là cũng đã mất hết nhân tâm rồi, thôi thôi."

Nhuận Ngọc cười trộm, nét mặt lại không để lộ, "Vậy về sau ngươi tính thế nào, đã nghĩ xong chưa?"

Húc Phượng nâng mắt nhìn Nhuận Ngọc, "Nay ta một thân một mình, công danh quyền lợi gì đó, ta đều đã trải qua hết, giờ ta chỉ muốn làm bạn bên cạnh huynh trưởng, không còn cầu gì hơn."

"Nhưng Thiên Giới của ta không nuôi người nhàn rỗi." Nhuận Ngọc thản nhiên nói.

Húc Phượng lập tức kéo cao tinh thần, "Huynh trưởng ta rất hữu dụng, ngươi xem trước kia ta là Chiến Thần, ta có thể đánh nhau!"

"Đã có Phá Quân."

"Ta, ta còn có thể giúp ngươi chăm con, ngươi xem mấy ngày này khi ngươi phê duyệt tấu chương, nữ nhi đều nằm ngủ trên bụng của ta."

"Hửm? Ngươi muốn giành con với ta à?"

"Không phải không phải không phải." Húc Phượng vội vã lắc đầu phủ định, nghĩ một hồi, rồi nói, "Đúng rồi, ta biết Lưu Ly Tịnh Hỏa, ta có thể nấu cơm cho ngươi, tuyệt đối ngon hơn nhóm ngự trù làm nhiều! Dù sao bọn họ không có Lưu Ly Tịnh Hỏa!"

"Ồ? Chứng minh đâu?"

"Huynh trưởng ngươi chờ, ta đi làm ngay." Nói xong Húc Phượng chạy ra khỏi phòng.

Nhuận Ngọc nhìn Húc Phượng chạy ra ngoài, vỗ về nữ nhi trong lòng, lẳng lặng chờ.

Kỳ thực trong lòng y cũng có chút mong đợi.

Một lát sau, Quảng Lộ bước vào, "Bệ hạ."

"Chuyện gì."

"Tiền Ma Tôn, lúc nãy, nổ tung, thiện phòng."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net