.3-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhuận · Thái Thượng Vong Tình · Ngọc

| 003 |

Nhuận Ngọc lộ ra vẻ phức tạp nhìn Húc Phượng an tĩnh ngủ say trước mắt, một hồi lâu sau, thở dài một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu thi pháp.

... ... ... ... ...

Thoát lực ngã xuống giường, sắc mặt Nhuận Ngọc tái nhợt quần áo trên người sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, thở hổn hển mãi một hồi, mới chậm rãi đứng dậy từng bước từng bước đi ra ngoài.

Vừa ra tới ngoài rồi, y liền nghe thấy tiếng phượng hót vang lên ở đằng sau, dừng bước quay đầu nhìn lại, ánh mắt rối rắm, để không bị phát hiện, Nhuận Ngọc nhanh chóng lắc mình trốn xa, hoàn toàn mặc kệ thân thể hiện còn đang suy yếu.

...

Thiên Giới Toàn Cơ Cung

Cẩm Mịch nghe được tiếng phượng hót vang lên khắp Lục Giới ấy, nét mặt kích động, nàng lộ ra vẻ vui sướng khôn cùng.

"Phượng Hoàng, Phượng Hoàng hắn trở về rồi nha nha, Nhuận Ngọc không có gạt ta, tốt quá, tốt quá nha nha nha." Cẩm Mịch vừa khóc vừa cười nói với Quảng Lộ ở bên cạnh mình.

"Quảng Lộ ngươi nghe thấy không? Quảng Lộ, Phượng Hoàng hắn, hắn trở về rồi a~"

"Ừm, ta nghe thấy. Chúc mừng Thủy Thần tiên thượng." Khóe miệng Quảng Lộ kéo lên, đáp rằng. 'Cẩm Mịch, ngươi chỉ lo nghĩ Phượng Hoàng của ngươi đã trở về. Nhuận Ngọc thì sao, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ thử xem Nhuận Ngọc đã phải trả giá thế nào mới cứu được Phượng Hoàng của ngươi ư. Không công bằng, không công bằng...' Quảng Lộ nhìn Cẩm Mịch cười xán lạn trước mắt, ánh mắt tối đen.

...

"Bệ hạ!"

"Quảng Lộ? Sao ngươi... ..." Nhuận Ngọc vừa về tới Thiên Giới, đang chuẩn bị đi xử lý chính vụ, lại ở trên đường gặp được Quảng Lộ. Thấy nàng ra vẻ vội vàng chạy tới, y không khỏi đoán lẽ nào đã xảy ra chuyện gì, hay là Cẩm Mịch bị gì à.

"Quảng Lộ, chuyện gì mà vội vàng vậy? Đã xảy ra chuyện gì à, hay là Cẩm Mịch nàng ấy... ..."

"... ... Bệ hạ, ngài vẫn không buông được Thủy Thần tiên thượng à?" Quảng Lộ lộ ra vẻ rối rắm nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhuận Ngọc. 'Vì sao, vì sao nàng đối với ngài như vậy, ngài vẫn quan tâm nàng, nàng rốt cuộc có điểm nào tốt? Đáng giá à?'

Nhuận Ngọc nghe được lời này không khỏi kinh ngạc nhìn Quảng Lộ, lại thấy Quảng Lộ kiên trì nhìn mình, lộ ra tư thế nhất định phải cho nàng một câu trả lời.

Ôn nhu bật cười, Nhuận Ngọc sắp xếp câu từ một lúc rồi mới mở miệng nói: "Quảng Lộ, ta không phải không buông được Cẩm Mịch. Giờ ta chỉ xem nàng như một người bạn của ta mà thôi, hứa với Cẩm Mịch sẽ sống lại Húc Phượng cũng là vì, Húc Phượng, nói cho cùng hắn chưa từng làm gì ta cả. Từ đầu đến cuối, hắn ngoại trừ giành Cẩm Mịch với ta ra, không có làm chuyện gì có lỗi với ta. Cho nên, sống lại Húc Phượng, là ta cam tâm tình nguyện. Ngươi không cần lo lắng thay cho ta."

"Bệ hạ... ..."

"Dạ, Quảng Lộ đã hiểu." Quảng Lộ lui về sau một bước, hành lễ với Nhuận Ngọc rồi nói.

"Vậy thì tốt. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi đi làm việc của mình đi."

"Dạ, Quảng Lộ xin cáo lui." Lại hành lễ, Quảng Lộ bái biệt Nhuận Ngọc.

Quảng Lộ nhìn bóng lưng Nhuận Ngọc dần đi xa, đáy mắt tối sầm. 'Nhuận Ngọc, nếu Cẩm Mịch không thể toàn tâm toàn ý với ngài, vậy ta sẽ tìm cho ngài một người có thể toàn tâm toàn ý. Ta nhất định sẽ làm ngài hạnh phúc. Bằng không, ta uổng là xuyên việt giả, uổng là hủ nữ, và... ... ... Uổng là CP Húc Nhuận á hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì~'

Cúi đầu nhìn yểm thú không biết lúc nào đã tới bên người nàng, đang cọ làn váy của nàng làm nũng. Nàng ngồi xổm xuống, vuốt ve đỉnh đầu yểm thú, nói với nó: "Tiểu yểm thú à, hạnh phúc tương lai của chủ nhân mày phải nhờ vào mày cả đấy ~ á hì hì hì hì hì hì hì hì hì~" Tiếng cười càng lúc hèn mọn, khiến người, à không, khiến yểm thú không nỡ nhìn nữa.

Khóe miệng yểm thú co giật, nhìn nữ nhân cười quỷ dị trước mắt, thân thể cứng đờ.

...

Nhuận · Thái Thượng Vong Tình · Ngọc

| 004 |

"Mịch Nhi."

"Tiểu Ngư tiên quan? Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Dừng bước lại, Cẩm Mịch chột dạ giấu bọc hành lý trên tay ra sau lưng, nhìn người đang bước tới cười gượng.

"Ta tới thăm nàng. Nàng... muốn đi à?" Khóe mắt Nhuận Ngọc nhướn nhẹ, liền thấy được mờ ám của Cẩm Mịch.

"Ừm... Ta, ta muốn đi thăm Phượng Hoàng, xem hắn hiện tại thế nào rồi. Tiểu Ngư tiên quan, ta..."

"Nàng muốn đi thì cứ đi đi, Mịch Nhi." Cắt ngang lời Cẩm Mịch, Nhuận Ngọc chỉ suy xét một lát đã đồng ý.

Cẩm Mịch mở to mắt ra, không thể tin được nhìn Nhuận Ngọc: "Tiểu, Tiểu Ngư tiên quan, ngươi đồng ý để ta đi tìm Phượng Hoàng à? Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ..."

"Mịch Nhi, có một chuyện ta cần phải nói với nàng. Chúng ta, giải trừ hôn ước đi." Khi nói xong lời cuối cùng, Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm, như có một sợi xích đã bị lấy đi, toàn thân dễ chịu.

"Tiểu Ngư tiên quan... ... Ngươi, không sao chứ." Cẩm Mịch cẩn thận nhìn nét mặt của Nhuận Ngọc, 'Chẳng lẽ Tiểu Ngư tiên quan đã bị nàng kích thích đến hỏng đầu rồi, bằng không sao lại đồng ý thả nàng đi dễ dàng như vậy chứ, còn nói muốn giải trừ hôn ước?' Trong lòng đột nhiên thấy có chút áy náy, làm sao đây?

"Ta không sao. Chẳng qua là cảm thấy, ta nên buông tay. Mịch Nhi, ta chúc nàng và Húc Phượng hạnh phúc. Tới Ma Giới tìm hắn đi, hắn đang chờ nàng." Ôn nhu nhìn Cẩm Mịch, Nhuận Ngọc thoải mái nói.

"... ... Nhuận Ngọc, cám ơn ngươi." Cẩm Mịch mang theo tâm tình phức tạp nói. Cảm động, vui sướng đan vào trong đầu nàng, 'Tiểu Ngư tiên quan, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.' Cuối cùng nhìn thoáng qua Nhuận Ngọc, Cẩm Mịch xoay người rời đi.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Á hì hì hì hì hì hì hì hì, tiểu yểm thú ~ ta đã biết là mày có thể mà ~ yên tâm, chờ chuyện này thành công rồi ta dẫn mày tới Ma Giới chơi, tuyệt đối có rất nhiều mộng cảnh cho mày ăn. Á hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì... ..." Quảng Lộ nhìn hạt mộng châu trước mắt cười ngã tới ngửa lui, thuận tay thi pháp biến hạt mộng châu này thành màu xanh nhạt. Dưới ánh sáng màu lam hạt mộng châu rọi ra, nét mặt Quảng Lộ trở nên càng quỷ dị, 'Hù chết yểm thú!' Đây là suy nghĩ trong lòng tiểu yểm thú.

"Khụ khụ." Quảng Lộ thu liễm vẻ mặt bỉ ổi của mình, dẫn tiểu yểm thú núp ở con đường Húc Phượng nhất định phải đi qua để lên Thiên Giới.

'Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Á hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì hì~'

Hai canh giờ sau

Quảng Lộ chờ đến sắp muốn ngủ đột nhiên giật tỉnh, nhìn cái bóng đang tới gần trước mặt kích động vô cùng.

Đợi đến khi Húc Phượng đi ngang qua bên cạnh, đưa lưng về phía nàng, 'Chính là hiện tại!' giơ tay lên, mộng châu bắn vào trong đầu Húc Phượng, 'Bùm' Húc Phượng lập tức ngã xuống, bụi bậm dưới đất tung lên. Quảng Lộ và yểm thú bên cạnh bị sặc ho.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ, cuối cùng cũng thành công rồi khụ khụ khụ, yểm thú, chúng ta đi thôi khụ khụ khụ khụ khụ."

"Húc Phượng, ta yêu ngươi. Nhưng, tình yêu này, hèn mọn tận xương... ..."

"Mẫu thân, cha đâu rồi."

"Mẫu thần, con cùng con mình chia cắt nhiều năm, giờ con chỉ muốn được yên tĩnh sống với thằng bé, mặt khác con không cầu gì cả. Xin ngài... ..."

"Nếu ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, vậy các ngươi, chết chung với nhau đi!"

"Mẹ!"

"Bại hoại huyết thống của Thiên gia ta, nên xử trí thế nào?"

"Con phạm sai thì để con tới chịu, xin mẫu thần đừng giận chó đánh mèo người khác nữa!"

"Ta thà rằng kiếp này không biết tình là gì, không bao giờ yêu cả!"

"Nếu Húc Phượng ngươi là kiếp số của ta, vậy giờ, ta tới ứng kiếp... ..."

Húc Phượng nhíu chặt lông mày, miệng thỉnh thoảng nỉ non vài câu, "Đừng, đừng! Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net