005

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Luyến Ái Mạ? Tao Lôi Phách Đích Na Chủng
(Yêu đương không? Kiểu sẽ bị sét đánh ấy)

.5.

Đi ngang qua Nhân Duyên Phủ, Nguyệt Hạ tiên nhân luôn ngủ sớm đột nhiên nhảy ra. Hắn kéo tay Nhuận Ngọc lôi y tới một góc yên tĩnh, sau đó ra vẻ thần bí sáp lại gần, nhỏ giọng nói: "Long Oa à, thúc phụ hỏi con nè, con nhất định phải thành thật trả lời đó!"

"Thúc phụ có chuyện gì vậy?"

"Long Oa, con xem con đã mấy nghìn tuổi rồi, hôn sự cũng không thể kéo mãi được? Mấy ngàn mấy trăm năm qua Lạc Lâm và Lâm Tú không ở chung với nhau, bọn họ đào đâu ra một khuê nữ để đưa cho con. Trưởng nữ của Thủy Thần nếu vẫn không chào đời, con tính độc thân như vậy à?"

"Kỳ thực Nhuận Ngọc không có ý cưới vợ, mặc kệ là tiên tử nhà ai gả cho con, đều là ủy khuất nàng." Thúc phụ tám phần mười là bị Húc Phượng đả kích, nên muốn dời tâm tư lên người y đây mà.

"Hừ, con đường đường là Dạ Thần, Trưởng tử của Thiên Đế, ủy khuất các nàng thế nào được?" Nguyệt Hạ tiên nhân đảo mắt một vòng, lại gần hỏi: "Con chướng mắt các nàng cũng là bình thường, Nhuận Ngọc à, con thấy Phượng Oa thế nào? Các con một con rồng một con phượng, kết hợp với nhau là thêm bội phần, quả thật là trời đất tạo nên! Y theo cái nhìn của lão phu, không bằng con cưới Phượng Oa đi?" Ai nha, quả nhiên là vậy! Hắn không bị sét đánh! Xem ra giấc mơ long phượng trình tường ấy là cảnh báo Thiên Đạo ban cho hắn!

Nhuận Ngọc bị hắn dọa thót tim, lui về sau một bước nghiêm nghị nói: "Thúc phụ sao có thể tin mấy lời nói bậy đó? Con và Húc Phượng là huynh đệ đồng bào, mấy lời như vậy về sau xin thúc phụ đừng nhắc lại nữa. Nhuận Ngọc còn phải đi tuần đêm, cáo từ!"

"Lão phu nói bậy ở đâu hả? Tiên thiên thần chúng ta nào có ai tuân thủ mấy cái quy định vớ vẩn của nhân gian. Long phượng trình tường là điềm lành, là nhân duyên tốt nhất mà Ông Trời đã sắp đặt!" Nguyệt Hạ tiên nhân không cam lòng rượt theo Nhuận Ngọc la lên, tiếc rằng động tác của Nhuận Ngọc quá nhanh, chỉ chớp mắt đã mất tăm hơi rồi.

"Ai ~ thôi thôi, lão phu lại nghĩ cách vậy." Nguyệt Hạ tiên nhân lảo đảo quay về Nhân Duyên Phủ. Phía sau hòn non bộ, một góc áo màu vàng đỏ lóe lên, người nào đó như có suy nghĩ xoay người bỏ đi.

Thời gian thoáng qua đã là nửa năm, nửa năm này Thiên Giới vô cùng bình tĩnh, các lộ thần tiên cẩn trọng chức vụ, Thiên Giới trật tự rõ ràng, cực kỳ ổn định. Cuộc sống như thế tuy rằng nhẹ nhàng thích ý, nhưng không khỏi quá nhàm chán vô vị, Nguyệt Hạ tiên nhân luôn thích náo nhiệt sao có thể chịu đựng được? Từ nửa năm trước hắn nhìn thấy chân lý trong mơ, nhận định rằng Phượng Hoàng chỉ có Rồng mới xứng đôi liền không ngừng cố gắng thuyết phục Đại chất tử nhà mình. Đáng tiếc, Nhuận Ngọc ngày ngủ đêm thức, mà dù có ngủ cũng sẽ dựng một bức tường nước chặn bên ngoài, người không gặp được, bảo hắn tác hợp thế nào đây? Lại thêm Phượng Oa không biết cố gắng, không chịu đi lấy lòng mỹ nhân huynh trưởng, ngày ngày chạy tới sàn vật, kéo cũng kéo không ra. Tiếp tục như thế, bao thuở mới được ôm mỹ nhân về? Hắn phải chờ đến khi nào mới có thể ôm chắt trai?

Nhưng Nguyệt Hạ tiên nhân cũng biết, hôn sự này muốn thành công cũng không dễ. Không nói tẩu tử mắt cao hơn đỉnh của hắn, riêng là cửa ải của hoàng huynh đã không dễ gì rồi.

Ngay khi Nguyệt Hạ tiên nhân đau đầu nhức óc, Thiên Hậu nương nương tới. Lần này Thiên Hậu tới là muốn hỏi Nguyệt Hạ tiên nhân, nhân duyên của con trai bà rốt cuộc ở đâu? Nếu cứ tiếp tục nhắc cũng không thể nhắc như vậy, Húc Phượng của bà làm sao kế thừa ngôi vị Thiên Đế được! Nguyệt Hạ tiên nhân tuy rằng chỉ có thể quản nhân duyên thế gian, nhưng hắn và Duyên Cơ tiên tử hợp lực lại nhất định có cách cột được tơ hồng cho Húc Phượng.

"Ai u hoàng tẩu đó à, sao ngài có rảnh tới đây thế?" Nguyệt Hạ tiên nhân lập tức chống bàn bật dậy, hành lễ với Thiên Hậu.

"Sao hả, bản tọa tới không đúng lúc à?" Thiên Hậu nhướng mày nói.

"Đâu đâu, lão phu rảnh lắm, hoàng tẩu muốn tới lúc nào cũng được." Nguyệt Hạ tiên nhân vừa ra lệnh cho tiểu đồng đi lấy trà và điểm vừa mời Thiên Hậu ngồi vào chủ vị.

"Đan Chu, bản tọa cũng không vòng vo với ngươi, chuyện của Húc Phượng thiết nghĩ ngươi cũng rõ rồi. Ngươi nắm giữ nhân duyên thiên hạ, tu lại là tình duyên đạo, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chút nội tình. Bản tọa hỏi ngươi, Húc Nhi rốt cuộc bị sao vậy?" Thiên Hậu luôn thẳng tính, đi thẳng vào vấn đề hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

"Chuyện này..." Nguyệt Hạ tiên nhân không biết nên trả lời Thiên Hậu thế nào.

"Này này cái gì, ngươi cứ nói thẳng, bản tọa sẽ không trút giận lên người ngươi." Thiên Hậu thấy hắn do dự, càng tin chắc nhân duyên của Húc Phượng có vấn đề.

"Hoàng tẩu, lão phu tu luyện Tình Chi Nhất Đạo mấy vạn năm, mặc dù không dám nói tinh thông nhưng cũng có chút tâm đắc. Phượng Oa thân phụ huyết thống Thiên Long, lại là Tiên Thiên Phượng Thể, vận mệnh của hắn đã sớm định trước. Hoàng tẩu, ngài cũng là Phượng Hoàng, ngài cảm thấy ai mới xứng với Phượng Oa?"

Nghĩ tới bản thân mình, Thiên Hậu thốt lên: "Tự nhiên là Rồng, nhưng Lục Giới này bản tọa đi đâu tìm Thiên Long xứng đôi cho Húc Nhi?" Lục Giới này Thiên Long chỉ có nhà bọn họ, bà đi đâu mà tìm Long Nữ cho Húc Nhi bây giờ.

"Sao lại không có, Toàn Cơ Cung không phải có một sao?"

"Ý ngươi là Nhuận Ngọc?" Thiên Hậu thét lên phủ quyết: "Tuyệt đối không được! Đan Chu ngươi điên rồi à? Nhuận Ngọc là thân huynh trưởng của Húc Phượng."

"Thì sao? Thiên Giới không phải không có tiền lệ. Vả lại bọn họ một phượng điểu một lân giáp, chủng tộc khác nhau, sao có thể dùng lẽ thường để phán đoán!" Nguyệt Hạ tiên nhân nhích lại gần một bước nói: "Hoàng tẩu, lão phu nói nãy giờ, ngươi thấy có thiên lôi nào bổ xuống không? Cũng nói rõ Thiên Đạo đồng ý với lão phu."

Thiên Hậu ngẩng lên nhìn, bầu trời xanh như mặt nước, không một áng mây, hoàn toàn khác hẳn với cái cảnh mây đen cuồn cuộn mỗi khi nhắc tới người khác. Chẳng lẽ nhân duyên của Húc Nhi quả thật là ứng trên người Nhuận Ngọc? Thiên Hậu mang theo tâm sự nặng nề trở về Tử Phương Vân Cung, lật qua lật lại càng nghĩ càng cảm thấy Đan Chu nói có lý. Húc Nhi là Phượng, Nhuận Ngọc là Rồng; Húc Nhi thuộc hỏa, Nhuận Ngọc thuộc thủy; Húc Nhi hỉ động, Nhuận Ngọc hỉ tĩnh. Hơn nữa dung mạo phẩm tính của Nhuận Ngọc không thể nào chê được, lại có tâm cơ thủ đoạn, làm Thiên Hậu cho Húc Nhi quả nhiên vạn phần vừa vặn. Thế là Thiên Hậu nghĩ thông suốt ở ngay ngày hôm sau phái người tới Toàn Cơ Cung, thỉnh Nhuận Ngọc đến thương nghị.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net