007

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Luyến Ái Mạ? Tao Lôi Phách Đích Na Chủng
(Yêu đương không? Kiểu sẽ bị sét đánh ấy)

.7.

Sau khi Thủy Thần trở về lập tức rửa mặt rồi chạy vào cung tìm Thiên Đế từ hôn. Từ hôn, không từ hôn không được? Hắn không muốn ngày ngày bị sét đánh!

"Từ hôn? Đang yên đang lành sao lại từ hôn, là Nhuận Ngọc làm ra chuyện gì khiến ngươi không hài lòng à?" Thiên Đế không muốn từ hôn, hắn tính dùng Thủy Thần để cân đối với thế lực của Thiên Hậu và Húc Phượng!

"Không phải tại Dạ Thần."

"Hôn sự này đại biểu cho tình nghĩa của thế hệ chúng ta, sao có thể nói từ là từ? Không được, ta không đồng ý."

"Thái Vi, ta và Lâm Tú không thể nào có hậu đại, dù vậy ngươi vẫn khăng khăng muốn giữ lại hôn ước này à?" Lạc Lâm quyết tâm phải từ hôn, nói thẳng cho Thiên Đế hắn không thể nào có con.

"Lạc Lâm, Lâm Tú và ngươi thành hôn đã bốn ngàn năm, nàng đối với ngươi như thế nào trong lòng ngươi biết rõ, ngươi làm vậy không phụ lòng nàng ư?"

"Ta vì sao cưới Lâm Tú, ngươi rõ ràng hơn ai hết. Thái Vi, mặc kệ ngươi nói thế nào, hôn sự này ta nhất định phải từ!" Lạc Lâm nói xong phất tay áo bỏ đi, thái độ phách lối đó suýt nữa tức gãy mũi Thiên Đế.

'Lạc Lâm, ngươi đã không biết tiến thối, cũng đừng trách bản tọa độc ác. Nếu đã thành phu thê với Lâm Tú, thì ngươi nên ngoan ngoãn sớm ngày sinh đích nữ!' Thiên Đế đè xuống cơn giận, duỗi tay, một cái bình bạch ngọc lớn chừng ngón cái hiện ra trong tay.

Rất nhanh, tin tức Thủy Thần tiên thượng tìm Thiên Đế bệ hạ giải trừ hôn ước với Dạ Thần điện hạ truyền khắp Thiên Giới, tựa như trong một đêm mọi vị thần tiên đều biết. Húc Phượng nghe được tin này lập tức bỏ hết công vụ trong tay, chạy như bay tới Toàn Cơ Cung muốn an ủi Nhuận Ngọc, kết quả hắn còn chưa ngồi xuống Thiên Đế đã phái người tuyên Nhuận Ngọc tới Cửu Tiêu Vân Điện.

"Huynh trưởng, ngươi đừng buồn, mọi việc có ta. Hơn nữa hôn ước này vốn rất hoang đường, giải trừ cũng tốt." Húc Phượng giữ chặt cánh tay Nhuận Ngọc, chuẩn bị đi theo y tới Cửu Tiêu Vân Điện.

"Yên tâm, ta không sao." Nhuận Ngọc cười nhạt, không để trong lòng. Y từng mong chờ Trưởng nữ của Thủy Thần chào đời, ảo tưởng mình sẽ có một vị thê tử yêu mình làm bạn bên cạnh. Nhưng dần dần y cũng đã nhìn rõ, Thủy Thần căn bản chưa từng nghĩ tới việc ở bên Phong Thần, y đã định trước cô độc cả đời. Cho nên hôn ước này có giải trừ hay không, đối với y mà nói không có ý nghĩa gì cả.

Húc Phượng thấy sự hiu quạnh trong mắt Nhuận Ngọc, cho rằng y chỉ giả vờ kiên cường, đau lòng nắm chặt tay y không chịu buông, trong lòng lại sinh ra bất mãn cực lớn đối với Thủy Thần. Đã không thích Phong Thần vì sao lại thành hôn với nàng, đã đồng ý hôn ước thì đừng ở riêng chậm trễ ca ca của hắn. Trễ cả bốn ngàn năm, lại dùng một câu bâng quơ muốn giải trừ, coi huynh trưởng của hắn là cái gì? Húc Phượng thầm quyết định, về sau nhất định phải cho Thủy Thần biết lợi hại, trút giận cho huynh trưởng.

Ở Cửu Tiêu Vân Điện, Thiên Đế rót một chén rượu đưa cho Thủy Thần, rồi nói: "Lạc Lâm, ngươi hãy nghĩ lại đi, Thệ Ước Thượng Thần sao có thể tùy ý giải trừ? Nếu Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt, chúng ta làm sao mà gánh được!"

Thủy Thần không uống rượu của Thiên Đế, hắn nện chén lên bàn nhìn Thiên Đế nói rằng: "Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên nữa."

Nhuận Ngọc và Húc Phượng bước vào điện hành đại lễ với Thiên Đế, rồi gật đầu làm lễ với Thủy Thần.

"Phụ đế, không biết tuyên nhi thần tới có gì căn dặn?"

"Nhuận Ngọc, Thủy Thần hôm qua tới tìm bản tọa, cảm thấy hắn nhiều năm không có con nối dõi, chậm trễ con bấy lâu. Hắn nói không muốn tiếp tục liên lụy con nữa, bằng lòng giải trừ hôn ước với con. Ý con ta thế nào?" Thiên Đế nhìn chằm chằm Nhuận Ngọc, hy vọng Nhuận Ngọc có thể thông minh một tí, hiểu được ý hắn.

"Tùy phụ đế làm chủ." Nhuận Ngọc rũ mắt xuống, thu hồi cảm xúc trong mắt, vấn đề của y trước nay chưa bao giờ y được làm chủ cả.

"Tốt!" Thiên Đế cười đỡ Nhuận Ngọc dậy nhìn về phía Thủy Thần: "Lạc Lâm, Ngọc Nhi vẫn luôn kính trọng ngươi như một vị trưởng bối, ngươi hãy trở về nghĩ lại đi! Ngọc Nhi, còn không mau kính Thủy Thần một ly?"

Nhuận Ngọc nghe được lời này lập tức bưng chén rượu trên ngự án kính Lạc Lâm, Lạc Lâm mặc dù bất mãn Thiên Đế nhưng vẫn có mấy phần thương tiếc với Nhuận Ngọc. Hắn không đành lòng để Nhuận Ngọc bị Thiên Đế trách phạt, liền nhận lấy chén rượu uống cạn.

"Dạ Thần phẩm hạnh cao thượng, tài hoa trác tuyệt, nhưng Lạc Lâm phúc bạc, tử nữ duyên thiển, sợ rằng kiếp này không có duyên trở thành ông tế của Dạ Thần. Hôn ước này, vẫn nên giải trừ đi!" Thủy Thần nói xong lại nhìn Thiên Đế nói: "Bệ hạ, Lạc Lâm còn có công vụ, cáo từ."

Thiên Đế chưa kịp ngăn cản, Thủy Thần đã hóa thành một ánh sáng xanh bay ra khỏi Cửu Tiêu Vân Điện.

"Ngọc Nhi, con không cần lo lắng, vi phụ tự có cách không để Thủy Thần giải trừ hôn ước." Thiên Đế hít thật sâu mấy cái, xem như miễn cưỡng đè xuống tính tình của mình.

"Phụ đế, nếu Thủy Thần tiên thượng khăng khăng muốn giải trừ hôn ước, không bằng thuận theo, coi như xong cho rồi!" Húc Phượng không muốn Nhuận Ngọc bị một cái hôn ước rỗng trói buộc, liên lụy cả đời.

"Sao có thể nói như vậy được?" Thiên Đế nhíu mày, không vui nhìn Húc Phượng: "Các con không cần phải xen vào, tin tưởng Lạc Tương Phủ rất nhanh sẽ truyền tới tin vui."

"Phụ đế..."

"Phụ đế, ngài..."

"Không cần hỏi nhiều." Thiên Đế lại nói: "Húc Phượng, mẫu thần con đã sớm thay con tuyển chọn thiên phi, mùng tám tháng giêng sang năm là ngày lành, hôn sự của con và Tuệ Hòa cũng nên làm đi!"

Húc Phượng đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, hắn vội vã kéo Nhuận Ngọc lui về phía sau.

"Răng rắc đùng~" Một đạo thiên lôi màu tím cỡ chừng thùng nước đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Cửu Tiêu Vân Điện.

Uy lực của đạo Tử Lôi này mạnh hơn tất cả các đạo trước, một trận điện quang bùm bùm lóe lên, Thiên Đế chỉ cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình vỡ thành cặn bã, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống.

"Phụ đế!" Hai huynh đệ thét lên, lập tức chạy tới kiểm tra tình huống của Thiên Đế.

"Huynh trưởng, ta trước dùng linh lực bảo vệ tâm mạch của phụ đế, ngươi mau đi gọi Thái Thượng Lão Quân và Kỳ Hoàng tiên quan." Húc Phượng hội tụ linh lực vào tay, linh khí màu vàng đỏ rót vào ngực Thiên Đế.

"Được!" Biết mình không giúp gì được, Nhuận Ngọc lắc mình hóa thành một ánh chớp bay thẳng tới phủ của Kỳ Hoàng tiên quan.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net