Phần 182. Đi , chúng ta đi về nhà 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mọi người trở về trước đi."

Anh ấy nhất định sẽ trở về.

Chắc chắn như vậy.

Lý Thấm thấy Nhiệt Ba không nhúc nhích, còn muốn nói điều gì, lại bị Trương Vân Long kéo.

Lý Thấm không hiểu nghiêng đầu, Trườn Vân Long thấp giọng nói: "Nghe theo cô ấy đi."

Cho dù là người hay thi thể, trừ khi để cho chính mắt cô ấy thấy được Trương Nghệ Hưng, nếu không Nhiệt Ba sẽ không chết tâm.

Người bên cạnh khuyên như thế nào cũng không nghe.

Trương Nghệ Hưng với Lý Thấm trở về cầm quần áo cho Nhiệt Ba, thuận tiện mang chút đồ ăn. Cô vỗi vã ra ngoài, mặc rất ít, bờ biển lại có gió lớn, ban đêm nhiệt độ lại thấp, thân thể cô ấy đã không tốt, rất dễ dàng ngã bệnh. Cao Vỹ Quang đứng ở sau lưng cô, nhìn bóng dáng cô càng yếu ớt, giống như một cây tùng, đứng thẳng tắp, kiên định lại cố chấp yên lặng chờ người yêu của cô trở về.

Đội ngũ tìm kiếm cứu nạn trên mặt biển cũng giảm bớt.

Từ hàng loạt, biến thành tốp ba tốp năm phân tán ở các nơi trên biển, tiếp theo các nơi chỉ còn lại một chiếc hai chiếc, dần dần, cả mặt biển cũng không thấy được mấy thuyền cứu nạn.

Ánh đèn cũng càng ngày càng mờ.

Vẫn còn ít người vẫn kiên trì cứu viện.

Nhiệt Ba cất bước đi về phía bờ biển, cao Vỹ Quang lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại. "Em muốn làm gì?"

"Buông em ra." Nhiệt Ba giãy giụa.

Cao Vỹ Quang bắt lấy cô không thả.

"Nhiệt Ba, em bình tĩnh một chút."

"Em muốn đi cứu anh ấy, bọn họ không đi cứu, em đi cứu."

"Em tỉnh táo một chút có được không?" Cao Vỹ Quang la lớn. "Bây giờ trồ sắp sáng, cho dù người vẫn ở trong biển, cũng đã sớm mất mạng. Hơn nữa, biển rộng lớn như vậy, em muốn đi tìm như thế nào? Ngay cả đội cứu nạn cũng không tìm được, chỉ bằng em, có thể cứu được anh ta sao? Em nhìn rõ hiện thực một chút, anh ta đã chết, đã chết, dù cho tìm ra, cũng chỉ là một xác chết trôi không nhận ra."

Nhiều lời tàn nhẫn như thế.

Tại sao anh có thể nói ra dễ dàng như vậy?

Nhiệt Ba lui về phía sau mấy bước. Nước mắt đã sớm rơi đầy mặt. "Anh không hiểu, anh không quan tâm, dĩ nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Anh ấy là sinh mệnh của em, là nơi chốn của em, là nơi này..." Nhiệt Ba tóm lồng ngực của mình. "Vĩnh viễn ở đây, anh ấy sẽ không bỏ lại em. Nếu như anh ấy đi, em cũng không sống được."

"..."

Cao Vỹ Quang trầm mặt, không có nói tiếp.

Ánh mắt u ám nhìn Nhiệt Ba.

Lý Thấm và Trương Vân Long đúng lúc trở lại, Trương Vân Long dừng xe ở một bên, từ xa đã nghe thấy tiếng cải vã bên này. Lý Thấm cầm áo khoác ngoài chạy đến bên cạnh cô, cầm quần áo khoác lên trên người cô, sau đó nhìn cô một chút, lại nhìn  Cao Vỹ Quang một chút, hỏi: "Sao vậy?"

"Hai người lúc này còn cãi nhau ẩm ĩ cái gì?" Tầm mắt cô lưu chuyển ở giữa hai người.

Nhiệt Ba nghiêng người, lau nước mắt một cái, không trả lời. Cao Vỹ Quang cũng trầm mặc xoay qua một bên, không khí trong lúc nhất thời rơi vào yên lặng.

Trương Vân Long nhận điện thoại, sau đó đi đến bờ biển, lên chiếc thuyền cấp cứu.

Thuyền cấp cứu rất nhanh rời bờ, đi về phía biển.

Lý Thấm ở bên cạnh Nhiệt Ba, ánh mắt đuổi theo thuyền cấp cứu.

Ánh mắt cô vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt biển.

Cao Vỹ Quang liếc nhìn Nhiệt Ba, lại quay trở lại, không nói một lời.

Thời gian dường như cũng chậm lại.

Cho đến chiếc thuyền cứu nạn còn sót lại cũng trở về, tim Nhiệt Ba trong nháy mắt chìm vào đáy cốc, cô dường như nghe được tiếng tim của mình rơi xuống. Trương Vân Long lên bờ, đi đến bên cạnh Nhiệt Ba với Lý Thấm, trầm giọng nói: "Đi thôi."

Cả người Nhiệt Ba chấn động.

Lý Thấm nhìn Nhiệt Ba, ánh mắt phức tạp. "nhiệt Ba."

Nhiệt Ba theo bản năng tránh ra mấy bước, không muốn nghe bọn họ sẽ nói gì.

Cao Vỹ Quang thấy dáng vẻ của cô, cuối cùng thở dài. Nhân viên cứu nạn lần lượt từ bên cạnh đi qua bọn họ, mặt Nhiệt Ba xám như tro tàn, Cao Vỹ Quang tiến lên, vòng qua nhân viên cứu nạn đi về phía cô, đang muốn nói 'Em hãy chết tâm đi', còn chưa nói ra khỏi miệng, chợt dừng lại.

Trong ánh mắt rõ ràng chiếu rọi ra thân hình Nhiệt Ba cứng đờ, nhìn thẳng sang hướng khác không nhúc nhích, giống như tượng sáp.

Trương Vân Long và Lý Thấm cũng theo tầm mắt của cô nhìn lại.

Cao Vỹ Quang đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong bóng đêm, một chiếc xe màu đen nhỏ đang chậm rãi lái về phía bên này, đèn xe chiếu rọi, chỗ tài xế ngồi kia gương mặt tuấn nhã như ẩn như hiện, trước mắt lại có bóng người đi qua, trước mắt Nhiệt Ba vụt qua một cái, nhìn kỹ lần nữa, vừa đúng thấy anh tắt máy, đèn xe biến mất trong nháy mắt đó, gương mặt mong nhớ ngày đêm cứ như vậy rõ nét đập vào mi mắt của cô.

Trong nháy mắt như thế, Nhiệt Ba còn tưởng rằng mình ảo giác.

Đến khi anh đẩy cửa xe ra xuống xe, thân hình cao lớn khôi ngô từng bước một đi về phía mình, tư thế thong dong trang nhã như vậy, giống như lúc ban đầu anh đi vào sinh mệnh của cô, mang theo tự tin tuyệt đối cùng cường thế. Hốc mắt Nhiệt Ba ấm áp, cũng không kìm nén tình cảm nội tâm trào ra, chạy thật nhanh về phía anh.

Áo khoác ngoài rơi xuống, rơi ở trên đất bùn lạnh như băng.

Lại bị gió thổi đến bên chân của Cao Vỹ Quang.

Tim Cao Vỹ Quang dường như cũng bị gió thổi quá, lạnh như vậy. Anh nhìn Nhiệt Ba bay vào trong ngực người kia, mà anh ta cũng đưa tay ôm chặc lấy cô. Tất cả đều hiển nhiên thật giống như vốn nên như thế, bọn họ vốn đã thuộc nhau, ai cũng không chen lọt vào.

Mấy người cũng ăn ý không có tiến lên.

Trương Nghệ Hưng ôm chặc lấy Nhiệt Ba, một tay ở trên tóc của cô khẽ vuốt, nói thật, một khắc kia cô xông đến, anh kinh ngạc. Ôm lấy cô chẳng qua là hành động theo bản năng, đại não cho đến bây giờ mới vận chuyển bình thường. Trương Nghệ Hưng nhẹ giọng hỏi: "Địch Nhi, sao em lại đến đây?"

"Tại sao giờ mới xuất hiện?" Nhiệt Ba khóc nói: "Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết..."

Nước mắt của cô không chút kiêng kỵ chảy xuống, nhỏ giọt ở trên bả vai của anh, Trương Nghệ Hưng nâng mặt của cô lên, nhìn cô thật sâu, cũng không nói gì, nghiêng đầu hôn lên.

Môi của anh trước sau như một mang theo cảm giác lành lạnh.

Hai mắt Nhiệt Ba đẫm lệ nhắm nghiền lại, hai cánh tay buộc chặt, khéo léo đáp lại anh. Trương Nghệ Hưng không tự chủ nhếch môi lên, làm nụ hôn này sâu hơn.

Thiếu hụt trong lòng, dường như cũng ở trong khoảnh khắc được lấp đầy.

Thiên ngôn vạn ngữ, không bằng một nụ hôn có thể biểu đạt cảm nhận của bọn họ giờ phút này.

Hai người hồn nhiên hôn quên mình, tất cả xung quanh mình dường như không tồn tại. Động tác Trương Nghệ Hưng hết sức dịu dàng, lưỡi linh hoạt cùng cái lưỡi thơm tho của cô chơi đùa, hết sức lưu luyến. Ngón cái thỉnh thoảng ở gò má cô ma sát, chậm chạp lại nhu thuận, không khỏi tăng thêm mấy phần triền miên thích thú.

Hai người một đường dây dưa thật lâu.

Trương Nghệ Hưng mới buông cô ra.

Trán Nhiệt Ba cụng sát vào trán anh, nặng nề thở hào hển.

"Có phải rất sợ hãi không?" Hai tay Trương Nghệ Hưng nâng mặt Nhiệt Ba lên, dịu dàng hỏi.

Nhiệt Ba gật đầu.

"Thật xin lỗi." Anh lần nữa kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói thương tiếc cùng thương yêu không thể che giấu.

Nhiệt Ba lắc đầu một cái, ôm anh lại. "Nên nói xin lỗi là em, là em quá ích kỷ. Nếu như em không trốn tránh anh, lại tự cho là đúng đẩy anh ra, chuyện cũng sẽ không trở nên như vậy. Hưng Hưng, thật xin lỗi."

Trương Nghệ Hưng nhếch môi, khẽ cười, thấp giọng nói: "Trở về là tốt rồi."

Nhiệt Ba cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống, trên tay lại đột nhiên chạm đến một vùng ấm áp, trong lòng cô căng thẳng, ở đó sờ qua sờ lại, bên tai đột nhiên truyền đến hít không khí của Trườn Nghệ Hưng. Nhiệt Ba dừng lại động tác, lại nghĩ đến toàn bộ phát sinh trước đó, tim không khỏi chìm xuống.

"Hưng Hưng." Cô thử thăm dò gọi.

Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng đáp lại.

"Có phải anh bị thương đúng không?" Nhiệt Ba động cũng không dám động, rất sợ không cẩn thận chạm được vết thương của anh, trong giọng nói mang theo giọng mũi rất nặng.

Trương Nghệ Hưng sờ sờ đầu của cô, tựa như trấn an nói: "Không sao, không cần lo lắng."

Làm sao không lo lắng được?

Làm sao có thể không lo lắng?

Nước mắt Nhiệt Ba lần nữa rớt xuống, trong lòng tự trách như thủy triều tràn ra, cô cẩn thận đẩy Trương Nghệ Hưng ra, ngược lại lôi kéo tay của anh nói: "Đi, chúng ta về nhà."

Sau đó gọi điện thoại kêu chú Joy đến xem một chút.

Hiện tại cô đã không thể kham nổi bất kỳ một chút nguy hiểm nào.

Trong khoảng thời gian này đến bây giờ Trương Nghệ Hưng nghe được một câu nói dễ nghe nhất, dễ dàng chữa khỏi tất cả đau đớn trước đây, anh nhếch môi, phụ họa lời của Nhiệt Ba nói: "Được, chúng ta về nhà."

Nhà họ Trương.

Trương Nghệ Hưng ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Nhiệt Ba mới vừa đưa mọi người đi ra ngoài, lại đặc biệt bưng chén cháo đi lên. Đây là trước kia học từ Trương Luyến Y làm thuốc cháo, đối với thân thể rất tốt, cũng trợ giúp điều dưỡng bệnh dạ dày của Trương Nghệ Hưng, cô thỉnh thoảng sẽ nấu cho anh uống. Lúc mới trở về,cô nhớ tới, thì nhân tiện nấu một nồi.

Cô vừa cho Trương Nghệ Hưng uống cháo vừa hỏi: "Anh làm sao có thể lái xe xuất hiện ở bến tàu?"

Lúc du thuyền nổ anh vẫn còn ở trên du thuyền, theo lý thuyết coi như thuận lợi chạy trốn cũng nên là từ trong biển bơi lên mới đúng, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng phương thức xuất hiện ngoài dự đoán mọi người như vậy.

Trương Nghệ Hưng đáp: "Anh nhảy xuống không bao lâu thì gặp một chiếc thuyền, bọn họ đưa anh lên bờ. Sau đó anh lại dùng nhân cách cùng sức quyến rũ của anh mượn một chiếc xe, thế nào, có phải rất thông minh không?"

Nhiệt Ba rất không nể tình liếc anh một cái :"Là lúc nào, còn nói đùa."

"Ưm, anh đâu nói đùa, rõ ràng là nói sự thật."

Trên mặt Trương Nghệ Hưng luôn mang theo nụ cười, Nhiệt Ba không có cách nắm bắt anh, dường như thỏa hiệp thở dài."Sự thật chính là sự thật, em thế nhưng phát hiện anh mỗi lần chỉ cần vừa sinh bệnh, trí lực sẽ trượt một đường thẳng tắp xuống, tất cả đổi thành ngây thơ."

"Thật ra thì thỉnh thoảng ngây thơ cũng không có gì không tốt."

Có cô chăm sóc cẩn thận như vậy, không có chuyện gì còn có thể trêu chọc cô, nhìn cô kinh ngạc, cũng là một thú vui.

Nhiệt Ba không hiểu. "Sao?"

"Không có gì."

Lần này côkhông có tiếp tục hỏi nữa, lời nói xoay chuyển, chợt nói: "Mặc kệ như thế nào, anh có thể trở về bình an là quá tốt, những thứ khác cũng không quan trọng."

Cô nói trắng ra như vậy, Trương Nghệ Hưng tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đưa tới cửa này.

Anh cong môi nói: "Em đã hỏi xong, đến lượt anh hỏi."

Nhiệt Ba: "Cái gì?"

"Em có phải bởi vì chuyện đêm đó cho nên mới rời khỏi anh đúng không?"

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Nhiệt Ha, giọng nói cũng không khỏi nghiêm túc, không cho phép cô trốn tránh.

Nhưng nếu đã tới bước này, trốn tránh thế nào nữa, cũng không làm nên chuyện gì.

Nhiệt Ba trầm mặc một lúc lâu, sau đó dưới ánh mắt bức ngườicủa anh, đàng hoàng gật đầu một cái.

Trương Nghệ Hưng thở dài, quả nhiên.

"Đến đây."Anh nói với Nhiệt Ba.

Cô để bát xuống, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh.

Vì để tránh chạm đến vết thương của anh, cô chỉ dám cẩn thận ngồi bên cạnh giường, cùng anh giữ vững khoảng cách nhất định.

Trương Nghệ Hưng vươn tay, đột nhiên kéo người vào trong ngực.

Nhiệt Ba cả kinh, thân thể trong nháy mắt nghiêng đi, đầu không bị khống chế đụng phải lồng ngực của anh.

Giống như hiệu quả đặc biệt trên TV, ngay cả tốc độ gió cũng cảm nhận rõ ràng như vậy.

Tay của cô dán trên ngực anh, phản ứng kịp, câu nói đầu tiên là: "Vết thương của anh..."

Cô va chạm như vậy, ngộ nhỡ đụng vào vết thương của anh làm sao bây giờ?

Trương Nghệ Hưng nói: "Đồ ngốc, anh đã nói qua, anh cái gì cũng không quan tâm, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Anh ôm cô ôm thật chặc, Nhiệt Ba ngừng tất cả động tác, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của anh, động cũng không dám động một cái.

Cô rầu rĩ nói: "Nhưng em để ý."

"Anh không phải đã nói rồi sao, đã quên rồi. Em còn có anh, bất luận phát sinh chuyện gì, em ở trong lòng anh, đều là Địch Nhu thiện lương xinh đẹp như lúc ban đầu. Anh sẽ giúp em xóa sạch tất cả trí nhớ không tốt, chúng ta còn có nhiều thời gian như vậy, chỉ cần phát sinh sau này đều tốt, nhớ kỹđều là tốt, đã từng phát sinh qua, có cái gì quan trọng hơn? Không nên để cho những chuyện không cách nào thay đổi, trói buộc mình cả đời, nó không cách nào thay đổi bản thân đã làm cho người ta rất đau khổ, nếu như bản thân em còn không chịu bỏ qua cho mình, tình nguyện nắm đau khổ để cho hạnh phúc chạy, những ngày kế tiếp, em muốn đi tiếp như thế nào? Hành hạ mình để tiện nghi cho người khác, là cách làm ngu ngốc, Địch Nhi là ngu ngốc sao?" Trương Nghệ Hưng từng câu từng chữ nói với cô.

Ánh mắt của anh sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn Nhiệt Ba, vẻ mặt chuyên chú.

Trong lòng Nhiệt Ba cảm động, không khỏi nói: "Làm sao nói quên là có thể quên? Đó là một sinh mệnh nhỏ, mỗi ngày em nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được đứa bé lúc rời đi có bao nhiêu không muốn cùng quyến luyến, là em không bảo vệ được đứa bé. Hưng Hưng, làm sao anh một chút cũng không quan tâm? Không phải là anh rất muốn có đứa bé sao?"

"Đứa bé?" Trương Nghệ Hưng cau mày lại, không có hiểu ý của cô.

Nghĩ lại, cuối cùng hiểu được có cái gì không đúng, dường như bọn họ nói không cùng một chuyện. Còn có cái gì anh không biết sao? Anh hỏi: "Em nói lời này, là có ý gì?"

"Không phải em bởi vì cảm thấy bị xâm phạm cho nên không chịu ở cùng với anh sao?" Trong giọng nói của anh mang theo kinh ngạc không dễ bỏ qua.

Nhiệt Ba so với anh còn kinh ngạc hơn, trong nháy mắt từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn anh. Ánh mắt cô trong suốt như thường ngày, há miệng nói: "Ai nói em bị xâm phạm?"

Đây rõ ràng biến thành chuyện cười.

Thông qua Trương Nghệ Hưng hỏi, mới biết đêm đó Nhiệt Ba quả thật thiếu chút nữa bị người ta cưỡng hiếp, nhưng tình hình phát triển đến phần sau, quay trở lại lúc đó, cuối cùng cái giá phải trả là lấy hy sinh của đứa bé, bảo vệ sự trong sạch của mình. Là lúc cô không còn hy vọng, cả ý thức cũng tan rã theo, chỉ biết cả người đều đau đớn. Nhất là bụng, dường như bị người ta hung hăng nghiền nát, đau đến không muốn sống. Cô cảm nhận được có cái gì từ trong thân thể của mình dần dần mất đi, cái cảm giác vô lực đó, cô đến nay nhớ tới, bi thương trong lòng cũng không nhịn được. Những người đó vừa thấy cô chảy nhiều máu như vậy, cho là đã xảy ra án mạng, nhất thời dọa cho sợ tới mức tâm tư gì cũng không có, tất cả đều đều chán nản chạy trốn.

Mặc dù Nhiệt Ba được cứu, nhưng tất cả niềm tin cũng ầm ầm sụp đổ theo.

Chuyện phát sinh xoay ngược 180 độ lại như vậy.

Suy nghĩ đầu tiên của Trườn Nghệ Hưng là may mắn, cũng có chút mừng rỡ, mặc dù anh không quan tâm cô như thế nào, nhưng không có phát sinh cái gì, chung quy vẫn là tốt nhất. Không có người đàn ông nào mong muốn người phụ nữ của mình bị người khác xâm phạm, nói không để ý là không thể nào. Chẳng qua là anh yêu cô, cho nên bằng lòng tiếp nhận tất cả của cô. Hôm nay nghe cô nói chuyện gì cũng không có, tự nhiên không thể tốt hơn. Nhưng nghĩ đến đứa bé của bọn họ mất đi kia, tim Trương Nghệ Hưng lại không khỏi nhói đau một cái.

Tâm tình cũng theo đó mà trầm xuống.

Bọn họ có con.

Con của anh.

Địch Nhi, đứa bé.

"Em không biết tại sao, hay em đã làm sai điều gì, trời cao đối với em như vậy. Từ đầu chí cuối, em giống như một tai hoạ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vì em chịu khổ. Mà em ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được. Hưng Hưng, em rất khổ sở. Em luôn mồm nói muốn để cho mình trở nên mạnh mẽ, nhưng emđã nỗ lực như vậy, tại sao vẫn cái gì cũng làm không được? Em không cứu được Tư ngọc, với Sương, cũng không bảo vệ được Tây Tây, thậm chí bất lực bị mất con của chúng ta. Hễ là người bên cạnh em, dường như cũng vì em gặp tất cả phiền toái lớn nhỏ, nhưng cuối cùng gánh vác tai hoạ cũng không phải em, bọn họ chịu đựng ngay cả em cũng mệt mỏi. Em không muốn có một ngày chuyện như vậy cũng sẽ phát sinh ở trên người anh, em chán ghét cảm giác vô lực như vậy..." Nhiệt Ba thương tâm nói với anh.

Trương Nghệ Hưng vươn tay, lần nữa ôm cô vào trong lòng ngực mình.

Anh thở dài thật sâu, mang theo bất đắc dĩ."Đồ ngốc."

Nhiệt Ba nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy xuôi ở trên mặt.

Trời mới biết, cô có nhiều quyến luyến cái ôm trong ngực này.

Âm áp như vậy.

Nhưng cô không xứng đáng.

"Em làm sao có thể gánh tất cả trách nhiệm lên trên người mình? Địch Nhi không phải là rất thông minh sao, thế nào càng ngày càng đần?"Anh người ngửa ra sau một chút, tay nâng mặt Nhiệt Ba lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng. "Chuyện nàykhông liên quan đến em, Địch Nhi không cần tự trách. Không người nào có thể đoán được sau này sẽ phát sinh cái gì, em cũng không ngoại lệ, chỉ có thể nói Địch Nhu rất được hoan nghênh, cả ông trời kia cũng không kiềm chế được. Không phải tự trách mình nữa, ừ?"

"Có phải em rất kém cỏi không?"Nhiệt Ba hỏi.

Trong lời nói của anh chỉ số có thể tin là quá thấp, vừa nghe đã biết là an ủi cô.

Trương Nghệ Hưng nhíu mày."Em từ lúc nào đã bắt đầu học được phủ định bản thân rồi hả?"

Nhiệt Ba rủ mắt xuống, không có trả lời.

Trương Nghệ Hưng còn nói: "Ngoan, coi như toàn bộ người trong thiên hạ đều kém cỏi, em cũng sẽ không kém cỏi."

Nhiệt Ba: "..."

Đây chính là trong mắt người tình đều là Tây Thi trong truyền thuyết sao?

Hưng Hưng thật không phải người bao che khuyết điểm.

Mặc dù như thế, cô vẫn rất cảm động.

Cuộc sống gặp được một người đàn ông như vậy, được anh yêu mến, còn cần phải cầu gì?

Một tay anh ôm thắt lưng Nhiệt Ba, một tay từ vạt áo lặng lẽ dò vào trong quần áo của cô, cả người Nhiệt Ba run lên, không tự chủ được co rúm lại, Trương Nghệ Hưng vững vàng cố định thân thể của cô, đưa tay phủ ở trên bụng Nhiệt Ba.

Nửa ngày cũng không có động tác tiếp theo của anh.

Cô dần dần cũng thả lỏng lại, không hề động nữa.

Hiểu được anh muốn cái gì, ánh mắt phủ kín một màu âm u.

Tay Trương Nghệ Hưng ở trên bụng cô khẽ vuốt, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mang theo thương tiếc. Khàn khàn hỏi: "Có phải rất đau đúng không?"

Nhiệt Ba lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cuối cùng thành thật mà nói: "Rất đau."

Không những thân thể đau, trong lòng đau hơn.

Giống như trời sụp.

Thế giới một mảnh bóng tối.

"Em rốt cục có thể hiểu tâm tình Tư Ngọc khi đó."

trương Nghệ Hưng không có nói tiếp.

Yên lặng chừng một hai giây. Anh chợt nói: "Chúng ta tái sinh đứa bé đi."

"Ừ?"

"Em không phải nói đứa bé lúc rời đi không nỡ sao? Đứa bé ở bên kia, nhất định cũng rất muốn trở lại bên cạnh ba mẹ. Chúng ta cố gắng một chút, sớm đưa đứa bé trở về một chút."

Trương Nghệ Hưng nói xong chặn ngang đẩy ngã Nhiệt Ba xuống giường, tiếp theo thân thể cũng nghiêng người phủ lên. Nhiệt Ba nháy mắt, nhìn anh, lẳng lặng qua một lúc sau.

Cô vươn tay, chủ động leo lên cổ của anh, nghiêng thân thể về phía trước, hôn lên.

Hai tay Trương Nghệ Hưng chống đỡ ở hai bên thân thể cô, mặc cho Nhiệt Ba trúc trắc hôn anh.

Gương mặt tuấn nhã phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.

Cô hôn thật lâu, tay nhỏ rời khỏi của cổ anh, đi đến trước ngực anh, vụng về cởi cúc áo ngủ của anh. Trương Nghệ Hưng khẽ cười một tiếng, nhìn động tác chậm rãi của cô, rốt cục đưa tay bắt lấy tay Nhiệt Ba, hóa bị động thành chủ động, không đến một lúc sau, thì đã cởi hết quần áo của hai người, thẳng thắn gặp nhau.

"Không có việc gì chứ?" Lúc đang ý loạn tình mê, Nhiệt Ba đột nhiên hỏi.

Cô chỉ vết thương của anh.

Trương Nghệ Hưng nhếch môi, gia tăng động tác, giống như trò đùa dai hỏi: "Em cứ nói đi?"

"Ừ..."

Ý thức Nhiệt Ba thông qua va

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net