1. Có Duyên ❤️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đầu tháng tám , tiết trời vào thu se lạnh . Những tia nắng ấm đang buông xuống xuyên qua khẽ lá từ từ chạm vào lòng bàn tay nhỏ bé trắng trẻo . Thân ảnh nhỏ bé đang ngồi tựa vào góc cây , gấp lại cuốn văn tự trong tay đã đọc được một nữa lại nhẹ nhàng kép mi xuống nhắm mắt . Từng chút từng chút một cảm nhận tư vị thanh kiết , ngọt ngào ấy của buổi sáng ngày đầu thu .

- Từ xa Biện Bạch Hiền đang đi tới , trên tay cầm xâu tiền tung lên hứng xuống . Còn đang ngân nga câu hát miệng cười tủm tỉm thì phát hiện ra người mà mình cần tìm đã đến lâu rồi . Hôm nay chính là Biện công tử ta đây hẹn người đi dạo phố mà lại đến muộn thế này thật là thất lễ . Đi thêm vài bước nhẹ nhàng đứng trước mặt người đó mà ngắm nhìn , thật sự là hoàn mĩ . Chơi thân đã hơn chục năm với nhau nhưng chưa giây phút nào nhìn thấy chán nản con người này . Cuối xuống thấp một chút , hôn lên chớp mũi của người này rồi cười thoả mãn.

- Lộc Hàm chính là đang tận hưởng khung cảnh thơ mộng này một mình bỗng bị người khác hôn vào chớp mũi khả khinh mở mắt lên nhìn . Tay sờ sờ ngay nơi vừa bị hôn đó mà miệng bắt đầu cong lên . Thì ra không ai khác mà là Bạch Hiền . Vừa định lên tiếng thì bị người kia chen trước :

-" Lộc Hàm , ngươi đợi ta có lâu không " - Biện công tử vừa đưa tay lấy những cánh hoa rơi trên tóc người trước mặt rồi lên tiếng

- " Ngươi hỏi thừa , ta đã đợi gần một canh giờ rồi . Ngươi còn bảo là đến sớm " - Lộc Hàm đến đây vẫn dùng âm thái dịu nhẹ mà lên tiếng

-" Ách . Vốn dĩ là thuận ý đến sớm nhưng chăng may nương ta có việc nên ta đành theo nàng giúp đỡ " - Bạch Hiền vừa nghe là biết con người này hảo hảo là đang giận mình

-" Dù sao đi nữa thì ta cũng chẳng trách ngươi làm gì "- Vẫn là Lộc Hàm muôn phần trẻ con

-" Này ngươi đừng giận . Hảo hảo lên đường đi dạo , ta bù ngươi thứ khác "- Bạch Hiền của chúng ta dù sao vẫn là yêu thương con người này

-" Đi nào " - Đúng là trẻ con chỉ cần một câu dỗ ngọt đã hết giận . Bạch Hiền từng bước đi sau Lộc Hàm gật đầu mỉm cười .

------- phân cách ---
Hoàng cung.....

- Vừa mới bãi triều về hắn liền đi tìm tên họ Phác kia để cùng nhau xuất cung . Quả thật là vào những ngày đầu mùa như thế này thì ra ngoài đón nhận không khí là tốt nhất .

-" hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế "- Phác khanh gia vừa thấy người đã vội quỳ xuống hành lễ

-" Xán Liệt , bao giờ thì xuất cung đây ?" - Hôm nay hắn hoàn toàn nghiêm túc với chuyện này nga

-" Hoàng thượng ngay bây giờ chứ ạ "- Ta cũng muốn xuất cung nữa

-" Ân "- Hoàng thượng ngồi xuống ngay ghế gần đó , đã có người đem trà lên

-" Thần đi chuẩn bị "- Đúng vậy nếu muốn xuất cung thì phải ăn mặc theo đúng với dân chúng . Ai đời mặc long bào mà xuất cung ngao du chứ .

- Khi y phục đã đâu vào đó thì Ngô Thế Huân cùng Phác đại nhân đã xuất cung còn đem theo vài người đề phong bất trách . Không phải nói tên Hoàng thượng này cho dù có mặc thường phục cũng rất tiêu soái , tuấn tú .

---- lại là ta ---

- Lúc này ngoài phố đang họp chợ người đi đông đúc vô cùng náo nhiệt . Cũng đã gấn đến rầm rồi , ngoài đường hai bên treo đầy khung và giấy đủ màu sắc để làm đèn . Còn có mấy quầy bán phấn son của các cô nương vô cùng đông luôn . Biện công tử của chúng ta đang mãi mê ngắm hoa đăng được treo mà quên mất Người kia đang đợi .

-" Bạch Hiền ngươi con mau không đi "- Lộc Hàm vừa đứng lại

-" Hàm nhi , ngươi không thấy rất đẹp sao ? Mà hảo mức nào cũng không sánh được với ngươi . Ta nói đúng không ? " - Bạch công tử vẫn trêu ghẹo nhưng vậy

-" Không , ta không thấy vậy " - Ngại ngùng

-" Xem kìa ngươi ngại như vậy lại xinh đẹp lên đấy "- Nữ nhi cũng không bằng ngươi

-" Nga , sao ngươi lại nói như vậy . Ta là nam nhân "- Dù sao thì dùng từ " xinh đẹp " với nam nhân thì không được tốt

-" Hàm nhi ngươi đứng đây đợi , ta đi mua bánh đậu cho ngươi "- Lộc Hàm chẳng phải rất thích món đó sao có làm y giận chỉ cần vỗ ngọt là được

-" Bạch Hiền ...... " - Chưa kịp nói thì tên kia đã chạy đi mất rồi .Lộc Hàm đứng một mình như vậy chẳng phải sẽ rất chán so . Đằng kia có gì mà mọi người lại xem đông như vậy chứ . Đến gần nào ta rất muốn xem thử . Đang yêu đang lành thì xen vào làm gì .

-" Oáaaa.. " - Có người va phải . Y nghĩ mình đã té xuống đất rồi chứ , mắt nhắm nghiền hình như không đau lại còn mềm và ấm nữa . Khẽ mở mi , gì chứ thì ra là có người đỡ y sao .

- Bình tĩnh lại trước đã , rồi từ từ đứa dậy thoát khỏi vào tay nam nhân trước mặt -" Đa tạ "- Mặt vẫn không thể nào nhìn cao lên được .

-" Ngươi không sao chứ " - Giọng nói của người này quả thật trầm ấm vừa mang chút lạnh .

-" Ta... Ta .... Không sao "- Y nói lắp sao , sao có thể chứ .

- Con người này làm sao lại mang một vẻ đẹp như vậy , tuy hắn là vua có bao nhiêu cung tần mĩ nữ chưa thấy qua chứ . Nhưng vẻ đẹp của người này có thể làm khuynh đảo chúng sinh , giọng nói ấm áp trong trẻo . Có thể đứng hàng mẫu nghi thiên hạ . -" Cẩn thận ..." - Đang mãi suy nghĩ thì nhìn thấy con người nhỏ bé lại bị đẩy ngã . Hắn đem cả con người này ôm vào người bảo vệ , nhưng vậy sẽ không ai làm hại ngươi được .

- Xán Liệt từ xa chạy đến , hoàng thượng không biết suy sao mà lại đi trước thần chứ -" Hoàng .....à Ngô công tử , thần đến rồi "- Định kêu lớn là Hoàng thượng thì bị nhìn nên mới nhớ ra là nơi đây ngoài hoàng cung . Và cũng vì cảnh tượng trước mắt mà bất thần kinh ngạc .

-" Buông..... "- Không đợi y nói nhiều nếu tiễu mĩ nhân đang an toàn tự động hắn sẽ buông tay . -" Ngươi cẩn thận "- Bấy giờ hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y quả thật y như muốn nghẹt thở.

-" Xác Liệt mua xem có chuyện gì náo nhiệt "- Hắn ra lệnh cho người đi xem việc gì lại
kinh động như vậy .

-" Khởi bẩm Hoàng ... À thưa chủ tử , Con gái của vị quan viên nào đó kén rể bằng tú cầu nên mọi người đang tranh giành ạ "- Lạ xém chút bại lộ

- Có việc cỏn con như vậy mà khiến tiểu mĩ nhân bị thương sao chứ -" Tiểu thư..."

-" Hàm nhi của ta , ta đã bảo nhà ngươi đứng yên hay sao lại đi lung tung như vậy . Ngươi không biết ta lo lắng sao hả "- Biện công tử từ xa chạy lại ôm thân ảnh nhỏ này mà thở

-" Bạch Hiền , ngươi đi lâu như vậy chắc hẳn đã quên ta rồi chứ " - Câu môi lên chu chu làm nũng

-" Này ngươi mau dừng lại nếu không ta lại hôn ngươi "- Biện công tử thẳng thừng nói ra .

-" Nga , không được ngươi như vậy ta sẽ mách cha đấy "- Đúng là tiểu tử ngốc nghếch

-" Xem ra Vương gia sẽ đánh ta à "- Bạch Hiền đúng là muốn y giận đến mặt phấn đỏ quả đáng yêu

- Đến đây Lộc Hàm y mới nhận ra vị công tử đó vẫn nhìn mình vội vàng cảm ơn -" Vị công tử này , xin cảm ơn "- Vừa cuối đầu thấp xuống vừa mỉm cười

- Hắn vẫn quang sát y từ nãy đến giờ , quả thật khi giận dỗi chu môi ra như thế rất đáng yêu , còn mỉm cười nữa . Làm tim hắn như lỡ mất -" Không việc gì ... " - Hắn mỉm cười định hỏi tên y nhưng .

-" Lộc Hàm , bây giờ đã quá giờ rồi bánh đậu cũng đã mua cho ngươi , mau quay về nào lỡ Vương Gia lại mong " - Bạch Hiền lúc này đã nhớ ra hôm nay ta có hẹn cùng Vương gia với y đánh cờ . Nói vậy liền định đem y đi .

-" Vị công tử ta xin phép cáo từ "- Y vừa định xoa người lại thì quay người lại nói

- Hoàng thượng trong lúc này rối trí , tâm thần không ổn định . Tiểu mĩ nhân kia vừa mới gặp liền động tâm bây giờ lại rời đi -" Hẹn ngày tái ngộ ... " - Đây là lần đầu tiên hắn nói như vậy , lần đầu tiên lưu luyến

-" Có duyên thì ắc sẽ gặp , cáo từ " - Tiểu mĩ nhân như tiến giáng hoà vào vòng người mà biến mất .

-" Được ... " - Quả thật mình đã bị người này làm động tâm -" Xán Liệt mau điều tra đó là tiểu thư , công tử của nhà nào " - Lộc Hàm cái tên này hắn đã ghi tâm .-" Hồi cung "

- Thế đấy lần đầu tiên ghi nhớ một người đến như vậy từ ánh mắt , nụ cười , giọng nói ấm áp , cả dáng người ấy quả thật là thiên phú .

----- End chap 1 ----

- Muhahaha :):) ❤️❤️
Huân x Hàm yêu quá đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net