CHƯƠNG 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngô Thế Huân mang theo binh mã đến bao vây toàn bộ thôn trang nhỏ, vừa đến nơi đã nhìn thấy Lộc Hàm đang vui vẻ đùa giỡn, cười hạnh phúc như một nam thần trên núi, xinh đẹp động lòng người, làm cho lửa giận trong mắt hắn càng ngày càng bốc lên ngùn ngụt. Nam nhân chết tiệt, hắn vất vả tìm kiếm y hơn mười ngày vậy mà y cư nhiên ở tại nơi này hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, thích thú........

Vừa nhìn thấy hắn, Lộc Hàm liền kinh hoảng xoay người bỏ chạy, một tiếng "binh" vang lên, thân thể y lại va vào bức tường kia, ngay lập tức bị hắn dùng lực khống chế hai tay, bên tai còn truyền đến giọng nói phẫn nộ đầy khinh miệt của hắn: "Vì sao vừa thấy mặt liền chạy đến bên ta rồi, ngươi yêu thương nhung nhớ bổn vương lắm sao?"

"Buông ra! Ai yêu thương nhung nhớ ngươi." Lộc Hàm vừa ngượng vừa giãy dụa đáp.

"Ha ha ha ! Lộc Hàm, không phải là ngươi quá ngây thơ chứ! Buông ngươi ra ư, bổn vương tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nghĩ bổn vương sẽ thả ngươi ra sao?" Ngô Thế Huân cười giận dữ, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận dường như muốn bóp chết y, bàn tay không ngừng gia tăng lực đạo làm cho y cảm thấy đau đớn. 
"Sẽ không, ta biết Vương gia sẻ không tha ta cho nên ta mới quyết định bỏ trốn, tiếc là không nghĩ tới muốn trốn cũng trốn không thoát, nếu đã bị Vương gia bắt lại được, muốn đánh muốn phạt gì tùy Vương gia xử trí." Lộc Hàm trong lòng tuy là cực kỳ sợ hãi nhưng lại cố gắng ra vẻ kiên cường, y không muốn ở trước mặt hắn thể hiện sự yếu đuối của mình.

Lộc Hàm rõ ràng sợ đến run rẩy mà vẫn giả bộ bình tĩnh như không có gì xảy ra, còn muốn bổn vương tùy ý trách phạt. Đợi đến khi hồi phủ, xem bổn vương làm thế nào trừng phạt ngươi. Ngô Thế Huân dùng bàn tay siết chặt cổ tay của y, nếu y nhu nhược mà cầu xin tha thứ có lẽ hắn sẽ buông tha y, nhưng người này vì cái gì mà lúc nào trước mặt hắn cũng giả bộ kiên cường, chọc giận hắn.

"Ca ca, ngươi buông ca ca ra!" Hưng nhi cùng bọn trẻ trong thôn cùng nhau chạy tới bên Ngô Thế Huân mà đánh mà cắn.

Ngô Thế Huân rất muốn hất chúng ra nhưng thấy tất cả đều là trẻ con nên cố nén tức giận quát "Người đâu, lôi bọn chúng ra."

Đám đông xôn xao, tiếp theo đã thấy thị vệ từ bốn phía tiến đến, lôi Hưng nhi và bọn trẻ ra.

"Đừng làm thương bọn chúng." Lộc Hàm sợ thị vệ không cẩn thận sẽ làm các bạn nhỏ bị thương nên vội vàng hô to.

"Ngươi tưởng thị vệ của bổn vương là cường đạo thổ phỉ hay sao?"

Ngô Thế Huân nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng của y, hắn cực kỳ bất mãn, chỉ tay vào Hưng nhi ra lệnh "Mang theo hắn cùng hồi phủ."

"Dạ, Vương gia!" Một tên thị vệ nhanh chóng ôm lấy Hưng nhi phi thân lên con ngựa đã được chuẩn bị từ trước, một thị vệ khác cũng buông đứa nhỏ ra, cả hai lên ngựa cùng hồi phủ.

"Ta không muốn trở về, ngươi mau thả Hưng nhi ra." Lộc Hàm liều mạng giãy dụa nhưng rất nhanh đã không thể cử động được, cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Đi" Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm phi thân ngồi lên tuấn mã.

Hý...hý... Một tiếng ngựa hý thật dài vang lên làm cho mọi người đều dừng lại. Lộc Hàm lúc này mới nhìn thấy các thôn dân trong thôn do đại nương cùng Đại Ngưu dẫn đầu trong tay cầm cuốc, liềm, đao cùng chày gỗ đứng chắn ở phía trước.

Lòng của y có chút lo lắng, y biết Ngô Thế Huân không cần mất nhiều công sức cũng có thể đối phó được nhưng y không thể để cho bọn họ vì mình mà bị thương.

"Các ngươi không muốn sống nữa phải không? Ngay cả ngựa của Vương gia mà cũng dám chặn lại, còn không mau tránh ra!" Một tên thị vệ nhìn thấy các thôn dân tiến tới liền lớn tiếng quát.

"Vương gia." Thôn dân quả thật hoảng sợ, hành động cũng có chút do dự ánh mắt đều nhìn về phía đại nương và Đại Ngưu, dù sao là người ai mà không sợ chết chứ.

"Vương gia thì sao? Vương gia thì có thể phạm pháp sao? Vương gia là có thể bắt ép dân thường sao? Chỉ cần Vương gia thả Tiểu Lộc chúng tôi tự nhiên sẽ nhường đường cho ngài, nếu Vương gia không để người lại thì cũng đừng trách dân phụ không phân biệt tốt xấu, dân phụ đã sống hơn nửa đời người rồi, bây giờ dù chết cũng không có gì đáng tiếc." Đại nương ngay cả một chút sợ hãi cũng không có, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng chắn ở phía trước.

"Điêu phụ to gan, thật không biết phân biệt tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách ta không khách sáo!" Tên thị vệ vừa nói xong liên vung trường kiếm về phía bà, đại nương cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhắm mắt chờ đợi.

"Nương" Đại Ngưu la lên một tiếng, liền cầm cuốc xông lên đánh "Ta liều mạng với các ngươi."

Đại Ngưu tuy có sức vóc nhưng căn bản không phải là đối thủ của những tên thị vệ đã qua huấn luyện nghiêm khắc, nên mới một hiệp đã bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.

Lộc Hàm nhìn thấy tình huống trước mắt, vì trong lòng lo lắng mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, bỗng nhiên y hung hăng trừng mắt nhìn về phía Ngô Thế Huân, ánh mắt như ngầm ám chỉ "Nếu ngươi dám tổn thương bọn họ, ta sẽ giết ngươi."

"Dừng tay! Tránh ra!" Ngô Thế Huân cuối cùng cũng lên tiếng, bọn thị vệ nghe thế lập tức lui sang hai bên. Ngô Thế Huân xoay người nhảy xuống ngựa, trong ngực vẫn còn ôm theo Lộc Hàm, đi đến trước mặt đại nương nói: "Vị đại nương này, ngươi nói sai rồi. Thứ nhất, bổn vương không có bắt ép dân thường. Thứ hai, bổn vương cũng sẽ không thả người này, bởi vì......" Ngô Thế Huân cố ý tạm dừng một chút, sau đó cười lạnh nói tiếp: "Người này chính là nam nhân của ta."

Đại nương, Đại Ngưu cùng với tất cả thôn dân đều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lộc Hàm, lúc này vẫn còn bị Ngô Thế Huân ôm trong lòng ngực.

Lộc Hàm rất muốn nói sự thật không phải như vậy nhưng bản thân lại bị hắn điểm huyệt, cơ thể không thể động đậy, ngay cả một chữ cũng không thể nói ra, nước mắt lưng tròng cuối cùng đành nhắm mắt lại.

"Các ngươi không tin sao?" Ngô Thế Huân thấy ánh mắt hoài nghi của thôn dân, khoé miệng đột nhiên cười tà ác, ở trước mặt mọi người, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của y.

Thôn dân nhìn thấy tình cảnh trước mắt ai nấy đều cúi đầu, Lộc Hàm xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, vì cái gì hắn lại thích nhục nhã y như vậy?

Ngô Thế Huân đột nhiên thô bạo rời khỏi đôi môi của y, chết tiệt, đôi môi của y vẫn ngọt ngào, hấp dẫn như vậy, làm hắn thiếu chút nữa không khống chế được bản thân.

"Vương gia, ngài để cho Tiểu Lộc chính miệng nói với ta, nếu y nguyện ý cùng đi theo ngài, chúng tôi sẽ không ngăn trở, nếu như y không muốn thì ngài hãy bước qua xác của lão nương." Đại nương dù sao cũng là người từng trải chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được biểu hiện khác thường của y, cho nên vẫn đứng chắn ở phía trước, không có tránh ra.

Ngô Thế Huân thật sự bị chọc giận, con ngươi đen bán mị nhìn chằm chằm vào đại nương, một lúc sau mới thấp giọng nói vào tai Lộc Hàm: "Ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào? Bổn vương không muốn giết người, chỉ cần ngươi không bức ta.." Nói xong liền dùng tay giải khai huyệt đạo cho Lộc Hàm.

Lộc Hàm hung tợn nhìn hắn, ngoài việc uy hiếp y ra hắn còn có thể làm cái gì?


  Lộc Hàm đi đến trước mặt đại nương và thôn dân, cúi đầu nói: "Lộc Hàm cảm tạ các vị đã đối đãi với ta và Hưng nhi những ngày qua thật tốt, làm cho chúng ta có cảm giác như đang sống với người thân của mình vậy, ta thật sự rất biết ơn các vị."

"Tiểu Lộc, ngươi thật sự phải đi sao?" Đại Ngưu mặt đỏ bừng không dám nhìn vào mắt y.

"Đại Ngưu ca,Lộc Hàm phải cám ơn huynh, cám ơn huynh đã mang ta cùng Hưng nhi đến đây sống những ngày thật sự vui vẻ" Lộc Hàm cảm kích nhìn hắn, tâm tư của người này nàng đều hiểu được.

"Tiểu Lộc, đại nương rất quyến luyến ngươi, nếu ngươi không muốn đi thì đại nương sẽ liều chết giữ ngươi ở lại." Đại nương nắm lấy tay y, nước mắt rưng rưng.

"Cám ơn đại nương, Tiểu Lộc phải đi rồi, tạm biệt các vị hương thân, tạm biệt các bạn nhỏ, xin hẹn gặp lại."Tiểu Lộc quay đầu nhìn mọi người lần cuối, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

"Cả cá.....''

"Tiểu Lộc......."

Bị thị vệ ngăn lại ở phía sau, thôn dân cùng bọn trẻ đều gọi với theo y,Tiểu Lộc phải cố kiềm nén, làm như không nghe không thấy gì cả.

Thật không hiểu tai sao khi nhìn thấy y rơi lệ Ngô Thế Huân lại đột nhiên đau lòng, lửa giận dường như bị từng giọt, từng giọt nước mắt của y dập tắt đến không còn dấu vết.

Ôm lấy y phi thân lên ngựa, hắn ra lệnh "Đi."

"Chờ một chút." Đại nương đột nhiên hô lên, không chút sợ hãi bước đến trước mặt Ngô Thế Huân nói: "Vương gia, ngài là người đại phú đại quý, xin ngài về sau đối đãi Tiểu Lộc thật tốt, y thật sự là một chàng trai rất thiện lương."

Ngô Thế Huân nghe xong cũng không có nói gì, đột nhiên gia tăng lực đạo huých vào bụng ngựa, khiến tuấn mã chạy như bay, để lại phía sau bụi tung mù mịt.

Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm trong lòng ngực, dẫn theo thị vệ chạy một mạch, dường như muốn nhanh chóng trở lại vương phủ.

Tạch... Tạch... Thời điểm đi ngang qua khu rừng cây đột nhiên xuất hiện sơn tặc, xung quanh bốn phía vô số mũi tên bắn lén được phóng ra, nhắm hướng bọn họ thẳng tiến làm cho ngựa hoảng sợ chạy hỗn loạn, bọn thị vệ rút đao ra ngăn cản những mũi tên bắn lén, đồng thời rống to: "Bảo vệ Vương gia." Nói xong liền vây quanh Ngô Thế Huân, sau đó từ trong rừng cây liền xuất hiện vô số Hắc y nhân lao vào giao chiến.

Lộc Hàm đột nhiên giãy dụa, hoảng sợ kêu: "Hưng nhi!". Hưng nhi hiện tại vẫn còn ở trong lòng ngực của tên thị vệ.

"Nếu không muốn chết thì đừng có lộn xộn." Ngô Thế Huân một mặt cùng người áo đen giao chiến, một mặt lo bảo hộ y, sau đó ra lệnh "Ngươi mang theo năm tên thị vệ bảo hộ Hưng nhi trở về vương phủ, nhớ kỹ phải bình an vô sự, nếu có gì sơ suất thì đem đầu đến gặp ta."

"Vương gia, còn người thì sao?" hắn do dự, nếu mang theo năm tên thị vệ đi rồi, bên cạnh Vương gia chỉ còn hai thì làm sao có thể bảo đảm an toàn cho ngài?

"Đừng nhiều lời, mau đi ngay, nếu trái lệnh lập tức xử trảm." Ngô Thế Huân sắc mặt âm trầm.

Biết Vương gia đã ra lệnh thì hắn phải tuân theo, khẽ cắn môi, hung hăng ra lệnh "Đi."

Kỳ quái là Hắc y nhân thấy vậy vẫn không đuổi theo mà càng liều mạng hơn, vây sát Ngô Thế Huân. Tình huống càng lúc càng khẩn trương, Hắc y nhân có mười mấy người mà phe mình lại chỉ có hắn cùng hai tên thị vệ, lại thêm một Lộc Hàm không biết võ công, dường như chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết ai thắng ai bại.

Hai tên thị vệ cùng Ngô Thế Huân đã cảm thấy lực bất tòng tâm, dần dần muốn buông xuôi.

"Vương gia, người đi trước đi, nơi này đã có chúng tôi chống đỡ." Hai tên thị vệ thối lui về bên người hắn nói.

"Bổn vương không thể bỏ lại các ngươi." Ngô Thế Huân cự tuyệt không chút do dự.

Vừa nói xong liền nhìn thấy một mũi kiếm đang hướng thẳng đến trước ngực Lộc Hàm, hắn hoảng sợ quát to một tiếng "Lộc Hàm." Ngô Thế Huân muốn kêu to ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa, lập tức lao ra che chắn ở phía trước cho y, mũi kiếm tức thì đâm vào trong ngực hắn.

"Vương gia" Hai tên thị vệ tức giận, một kiếm chém ngay vào đầu tên Hắc y nhân. Lộc Hàm lẳng lặng nhìn vào tình huống trước mắt, y không thể tin được, hắn vì sao lại liều mình cứu mình cơ chứ?

"Vương gia, người đi nhanh lên, người đi rồi chúng tôi sẽ tìm cách thoát thân." Thị vệ một mặt đánh lui địch, một mặt bảo hộ hắn cùng Lộc Hàm.

"Vậy các ngươi tự mình bảo trọng." Tay Ngô Thế Huân cố gắng bịt chặt miệng vết thương đang chảy máu, nhanh chóng ôm lấy Lộc Hàm còn đang đứng ngây người, phi thân lên bạch mã thẳng tiến về phía trước.

Hai người thị vệ cùng nhìn nhau cười, sau một tiếng rống to cả hai liều mạng lao lên chém giết để ngăn cản, nhưng rất nhanh liền bị trọng thương té trên mặt đất, nhìn theo phương hướng chạy trốn của bọn họ mà nói: "Vương gia, ty chức đã cố gắng hết sức." Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắc y nhân nhảy lên ngựa lần nữa, điên cuồng hướng Ngô Thế Huân mà đuổi theo.

Ngựa bỗng dừng lại không đi tiếp, lúc này Ngô Thế Huân và Lộc Hàm mới phát hiện trước mặt là đường cùng, là vực sâu muốn quay đầu lại e là không kịp nữa, mà phía sau, Hắc y nhân đã đuổi tới rồi.

"Các ngươi đã không còn đường lui." Hắc y nhân xuống ngựa, trong giọng nói có chút đắc ý.

"Nói cho bổn vương biết vì lý do gì lại đuổi giết ta, để cho bổn vương có chết cũng hiểu được tại sao mình chết." Sự việc đã đến nước này rồi, Ngô Thế Huân đột nhiên tỉnh táo hẳn ra.

"Đuổi giết ngươi ư? Ngươi nghĩ sai rồi, người chúng ta phải giết chính là nam nhân bên cạnh ngươi, chỉ cần đem y giao cho ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Hắc y nhân chỉ vào Lộc Hàm mà nói.

Đối mặt với tình huống xảy ra đầy bất ngờ này Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân trên mặt đều sửng sốt. Ngô Thế Huân chau mày, con ngươi đen bán mị nhìn y, tự hỏi y đã đắc tội với ai? Ai lại phái người đi giết y?

Lộc Hàm suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cuộc kẻ nào lại muốn giết nàng?

"Đã có quyết định chưa?" Hắc y nhân chờ đợi nãy giờ, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.

"Muốn giết y, có thể được, trừ khi ta chết." Ngô Thế Huân cười lạnh một tiếng, lập tức cự tuyệt.

Lộc Hàm lần thứ hai không thể tin được mà nhìn chằm chằm hắn, đây thật sự là hắn sao?

"Vậy đừng trách ta không khách khí. Tiến lên cho ta." Hắc y nhân bị chọc giận , ra lệnh một tiếng, tất cả các Hắc y nhân khác đều chậm rãi tiến đến gần bọn họ.

====================================END CHƯƠNG 50=====================

Hí Hí <3 Vì được ủng hộ nhiệt tình quá thành ra vậy đó =)) Mà công nhận chương này dài dã man TT^TT Hơn 2k words của tuôi :'( Không biết ai thương mà like , cmt cho ta không?? Vì các ngươi nên ta mới edit đấy đừng phụ lòng ta nhé ^^ Follow me <3



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net