CHƯƠNG 56 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay y, nhớ tới câu nói của Kim Chung Nhân muốn y là Vương phi của hắn. Trong lòng phiền toái, con ngươi đen bán mị nhìn Lộc Hàm đột nhiên nói: 'Ngày mai bổn vương sẽ nạp ngươi làm thiếp?'

'Làm thiếp?' Thân thể Lộc Hàm cứng ngắc, thấy hắn bộ dạng làm như là đã ban cho y ân huệ trời bể vậy, trên mặt bèn cố nở nụ cười.

'Thế nào? Ngươi không muốn? Bổn vương không cần ngươi đồng ý, ta chỉ nói một tiếng để trong lòng ngươi có sự chuẩn bị thôi.' Ngô Thế Huân nhìn y châm chọc, nam nhân này thật sự không biết tốt xấu.

'Ta không muốn, nếu Vương gia cố ý làm như vậy, thì đừng trách ta làm cho ngươi khó xử trước mọi người?' Lộc Hàm cố ý cự tuyệt, kiên quyết nói.

'Lộc Hàm, được bổn vương để ý là phước của ngươi, đừng có không biết phân biệt tốt xấu... ... tính nhẫn nại của bổn vương rất có giới hạn.' Ngô Thế Huân giận tím mặt.

'Tùy ngươi, nhưng ta đã thề, đời này kiếp này tuyệt đối không làm thiếp. Muốn ta làm thiếp ư, trừ phi ta chết.' Lộc Hàm đối với lửa giận của hắn làm như không nhìn thấy.

'Không làm thiếp? Chẳng lẽ ngươi muốn làm Vương phi? Ngươi cũng phải tự nhìn lại thân phận mình xem có xứng không chứ?' Ngô Thế Huân không cười, nhíu chặt đôi mắt, thầm nghĩ, y đúng là không biết tự lượng sức.

Lộc Hàm lửa giận trong lòng đột nhiên dâng lên, nhìn hắn cười lạnh nói: 'Ta không xứng sao? Có biết ngọc bội trong tay ngươi đại diện cho cái gì không?'

Ngô Thế Huân nhíu mày hoài nghi: 'Đại diện cho cái gì?'

'Ha ha.' Lộc Hàm cười lạnh một tiếng : 'Vương phi. Ai có nó thì người đó chính là Vương phi của Kim Chung Nhân. Chỉ cần ta nguyện ý, ta chính Vương phi của hắn. Ngươi còn nói ta không xứng sao? Có lẽ ta cũng có thể là Vương phi của Ngô Diệc Phàm cũng nên!'

Nhìn thấy y đắc ý cười, Ngô Thế Huân đột nhiên đưa tay nâng cằm y lên, cười cao ngạo: 'Lộc Hàm, đừng quên ngươi đã là tàn hoa bại liễu. Ngươi đã là nam nhân của bổn vương, có nam nhân nào sẽ để ý tới ngươi ư, đừng có nằm mơ.'

Lộc Hàm sắc mặt trắng bệch, không sai, y đã là tàn hoa bại liễu, nhưng tất cả đều do hắn mà ra, y trừng mắt nhìn hắn đầy oán giận, thầm nghĩ trong lòng, y sẽ đem tôn nghiêm cùng sinh mạng của chính mình đặt cược một lần. 'Vậy chúng ta hãy đánh cuộc một phen, nếu Kim Chung Nhân nguyện ý cưới kẻ tàn hoa bại liễu này, ngươi sẽ phải thả ta. Nếu hắn không muốn, ta tùy ngươi xử trí, làm thiếp cũng thế nô tỳ cũng vậy, từ nay về sau không một câu oán hận.

'Tốt, đây là ngươi tự mình nói, không phải bổn vương bức ngươi.' Ngô Thế Huân thân thủ buông y ra, con ngươi đen có chút đắc ý, hắn hiểu rất rõ về nam nhân, ai lại muốn đi để ý tới nam nhân đã thuộc về người khác chứ.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lộc Hàm có chút hối hận, lần đặt cược này y thua chắc rồi, Kim Chung Nhân là Vương gia cao quý vô cùng, làm sao có thể cưới một kẻ tàn hoa bại liễu như mình? Cho dù hắn cảm kích ơn cứu mạng, nhưng tôn nghiêm của một nam nhân sẽ không cho phép hắn cưới y.

Nhưng y đã chẳng còn đường lui rồi, trong lòng thở dài, nếu thua thì sao đây? Có gì khác biệt so với hiện tại không? Không có, hoàn toàn không có, y chỉ biết ôm một hi vọng nhỏ nhoi đợi trước thư phòng của Kim Chung Nhân. 


Kim Chung Nhân ôn nhu nhìn Lộc Hàm, Ngô Thế Huân đứng cạnh nhìn thấy tâm tình đột nhiên khó chịu ho nhẹ một tiếng.

'Không biết Vương gia tìm ta có chuyện gì?' Kim Chung Nhân mặt lạnh một hồi mới phát giác mình có phần thất thố. 

'Vương gia còn nhớ ngày hôm qua Vương gia cùng bổn vương nói về chuyện của Lộc Hàm không?' Ngô Thế Huân ánh mắt lóe tinh quang nhìn Lộc Hàm đang đứng ở nơi đó.

'Nhớ rõ.' Kim Chung Nhân sửng sốt, không rõ hắn nói đến chuyện này là có ý gì.

'Ngươi muốn biết y vì cái gì cự tuyệt không?' Ngô Thế Huân không nhanh không chậm nói cố ý làm cho câu nói trở nên hư hư thực thực.

'Vì cái gì?' Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn Lộc Hàm một cái, quả nhiên là có ẩn tình.

'Bởi vì y là nam nhân của ta.' Ngô Thế Huân nói chậm rãi rõ ràng.

Kim Chung Nhân sửng sốt, nam nhân của hắn, vậy tại sao hôm qua hắn không nói gì, lại còn bảo y là nô tỳ trong phủ?

Lộc Hàm sắc mặt phẫn uất, y thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, làm nam nhân không danh không phận của hắn là nhục nhã lớn nhất của y.

'Vương gia nhất định nghi hoặc bổn vương ngày hôm qua vì sao chưa nói rõ, bởi vì y ở vương phủ vô danh vô phận, nhưng y đúng là nam nhân của ta. Giờ bổn vương cấp y một cơ hội, nếu hiện tại Vương gia còn muốn y, bổn vương liền đem y tặng cho ngươi.' Ngô Thế Huân thái độ thản nhiên, cơ hồ khẳng định hắn nhất định sẽ cự tuyệt.

Quả nhiên Kim Chung Nhân nghe đến 'y đúng là nam nhân của ta' thì sắc mặt khẽ biến, hai tròng mắt lộ ra vẻ phức tạp, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, tựa hồ đang hỏi đây có phải là thật không?

Lộc Hàm đứng thất thần ở nơi đó? Tuy rằng y đã sớm biết kết quả nhưng giờ phút này y vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

'Nô tỳ cáo lui.' Đủ rồi, đã đủ lắm rồi, bản thân đã làm nên tội gì mà phải chịu sự nhục nhã này, y xoay người bước ra ngoài.

'Chờ một chút, ta nguyện ý.' Kim Chung Nhân đột nhiên từ phía sau hô.

Một tiếng ta nguyện ý này làm Lộc Hàm đã ra gần khỏi cửa bỗng dừng cước bộ, xoay người lẳng lặng nhìn hắn, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

Ngô Thế Huân lại càng khiếp sợ hơn, đứng dậy nhìn Kim Chung Nhân như nhìn quái vật, 'Ngươi thật sự nguyện ý?'

Kim Chung Nhân giống như cười 'ta nói vậy không đủ rõ ràng sao? Ta ngay tại đây lặp lại một lần ta nguyện ý, ta vẫn còn muốn Lộc Hàm.'

Lộc Hàm nước mắt rơi, cảm động nhìn hắn, ân tình này sao y có thể nhận.

Kim Chung Nhân ôn nhu nhìn y, kéo tay y, 'Tiểu Lộc, cùng ta đi thôi.' Sau đó xoay người lại nói: 'Vương gia ta đây cáo lui trước.'

Khi bóng dáng của Kim Chung Nhân đột nhiên biến mất ngoài cửa, một lúc sau Ngô Thế Huân mới giật mình tỉnh lại, phẫn nộ đuổi theo thì nhìn thấy Kim Chung Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của y đi về phía trước, đột nhiên hắn ôm lấy Lộc Hàm, nổi giận rống lên : 'Đi theo ta.'  


  Ngô Thế Huân mang Lộc Hàm trở lại Lục Bình uyển, dùng sức ném y lên giường, sau đó dùng thân hình cường tráng của hắn áp sát trên người y, trong đôi mắt lửa giận đang bùng cháy: 'Ngươi rất đắc ý đúng không? Không ngờ mị lực của ngươi lớn như thế, đến Kim Chung Nhân mà cũng phải lòng ngươi. '

'Ngươi buông ra.' Lộc Hàm dùng sức giãy dụa, lạnh lùng nhìn hắn: 'Chẳng lẽ ta không nên đắc ý sao? Ngươi đừng quên chúng ta đã giao ước, ta thắng ngươi sẽ thả ta, đây là hứa hẹn của ngươi.'

'Chúng ta có giao ước sao? Thả ngươi? Hứa hẹn của ta? Ha ha.' Ngô Thế Huân đột nhiên cười lớn một tiếng, 'Bổn vương có nói vậy sao? Chứng cớ đâu?'

'Ngươi.... ngươi không phải nam nhân, nam nhân đã nói sẽ giữ lời....' Lộc Hàm nhất thời tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn làm sao có thể vô sỉ như thế.

'Bổn vương có phải nam nhân hay không ngươi không phải rõ ràng hơn ai hết sao? Có cần bổn vương chứng minh cho ngươi thấy không?' Ngô Thế Huân nói xong, cúi đầu hôn cuồng bạo vào đôi môi nhỏ nhắn của y. Mặc kệ mọi thứ? Hắn sẽ không bao giờ thả y.

'Ngô' Ngô Thế Huân thở nhẹ một tiếng, nổi giận quát: 'Nam nhân chết tiệt, ngươi dám cắn bổn vương sao.'

'Cắn ngươi thì sao?' Lộc Hàm không sợ, nhìn hắn đầy căm hận, 'Với người không giữ lời như ngươi, ta chẳng những muốn cắn mà còn muốn giết ngươi.'

'Ngươi muốn làm Vương phi đến thế sao?' Ngô Thế Huân nổi giận, gắt gao cầm lấy cánh tay y, giọng giận dữ chất vấn.

Lộc Hàm sửng sốt, Vương phi, y khi nào muốn làm Vương phi, y chỉ nghĩ phải rời khỏi nơi này. rời khỏi hắn, nhưng y chỉ cười mà không giải thích càng khiến hắn hiểu lầm.

Hiểu lầm, tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên : 'Đúng vậy, ta muốn làm Vương phi thì sao? Đừng quên ngươi thua cuộc, ngươi phải để cho ta đi.'

'Cho ngươi đi, nằm mơ. Lộc Hàm, bổn vương nói cho ngươi biết, có phải ngươi muốn làm Vương phi đúng không? Nếu muốn làm Vương phi thì cũng phải là Vương phi của bổn vương.' Ngô Thế Huân con ngươi đen u ám chợt lóe ra ánh lửa thô bạo, những suy tư trong lòng vô tình thốt ra.

'Ha ha Vương phi của ngươi?' Lộc Hàm như là vừa nghe chuyện cười nên càng cười càng lớn.

'Ngươi cười cái gì? Bổn vương nói ngươi là Vương phi thì ngươi chính là Vương phi.' Ngô Thế Huân bị y cười, tức giận nói, dám nghi ngờ lời nói của hắn, y là người đầu tiên.

'Đừng quên ngươi đã đáp ứng sẽ cưới Châu nhi cô nương.' Lộc Hàm lên tiếng nhắc nhở hắn.

'Châu nhi?' Ngô Thế Huân thân thể cứng đờ, nếu y không đề cập tới, hắn tựa hồ đã quên. Chuyện Châu nhi, hắn không thể không thực hiện, thế nhưng hắn cũng sẽ không buông tha cho Lộc Hàm. Trong lòng thấy phiền toái, bất an, hai người này hắn không biết nên lấy ai bỏ ai.

'Lộc Hàm, ngươi có ở bên trong không?' Kim Chung Nhân trong thanh âm mang theo một tia lo lắng, Vương phủ hắn không quen đường nên rất lâu mới tìm đến được đây.

Lộc Hàm vừa muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy tư thế mờ ám của mình và Ngô Thế Huân, mở miệng ra lại ngay lập tức ngậm lại.

Ngô Thế Huân tuấn mâu bán mị câu thần mang theo một tia tà ác, cười lạnh

Không có ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng quần áo bị xé rách vang lên, Lộc Hàm hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? Kim Chung Nhân còn đang ở bên ngoài, y cuống quít lấy tay che lại thân thể của mình.

Bàn tay Ngô Thế Huân nhanh chóng thoát hết quần áo trên người Lộc Hàm, còn không có khúc dạo đầu, hắn đã nâng chân ngọc của y lên, lập tức động thân tiến vào . .

Lộc Hàm hoảng sợ, bối rối, mở to hai mắt nhìn nam nhân đang rong ruổi trên người mình, trong mắt mang theo sự cầu xin, thân thể đau đớn làm y không thể thốt nên lời.

Nhưng Ngô Thế Huân hoàn toàn không để ý tới sự đau đớn của y, ghen tuông cuồng liệt và phẫn nộ khiến cho hắn liều lĩnh mạnh bạo ra vào thân thể y, hoàn toàn chiếm giữ y, một phút cũng không ngừng động thân tựa hồ như cố ý để Kim Chung Nhân nghe thấy.

Y chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ như một con thú bị thương, trên mặt tràn đầy nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có một tia huyết sắc giống như một khúc gỗ nằm ở nơi đó, giống như thân thể này tựa hồ không phải của y nữa.

Đứng ở ngoài cửa, Kim Chung Nhân mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng vang, mày nhíu một chút, lại đi vào vài bước

'Lộc Hàm ngươi ở đâu? Ta vào được không.'

Lộc Hàm tuyệt vọng, nhắm mắt lại, nước mắt như mưa nhưng y gắt gao cắn môi không cho mình phát ra một chút thanh âm nào.

Ông trời ơi, tại sao không cho y chết ngay tại đây đi? Tại sao lại muốn y đối diện với tình huống khó xử và sỉ nhục như vậy?

Tay của Kim Chung Nhân vừa chạm tới cửa phòng liền ngừng lại, đột nhiên hắn nghe trong phòng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ, thở dốc.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên ửng hồng vì xấu hổ, nhanh chóng xoay người rời khỏi Lục Bình Uyển.

Tình huống xảy ra trong phòng có thể nghĩ đây là do Ngô Thế Huân cố ý muốn làm cho Kim Chung Nhân nhìn thấy.

Trong phòng cuối cùng cũng từ từ trở nên im lặng, bình ổn, trong không khí tràn ngập hơi thở và mùi vị hoan ái.

Lộc Hàm nhắm chặt hai mắt nước mắt theo khóe mắt chảy ra, toàn thân đau đớn, giữa hai chân y giống như bị xé rách, sự tra tấn này làm cho thân thể y gần như vỡ vụn.

Quần áo trên người Ngô Thế Huân còn chưa thoát ra hết, bây giờ càng trở nên hỗn độn, hắn không phải là không hiểu được sự đau đớn của nam nhân nếu như không có màn dạo đầu, nhưng hắn thật không hiểu bản thân vì cái gì mỗi một lần gặp y đều trở nên mất tự chủ, không thể khống chế được tình cảm của mình.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm cực kỳ bi thương, thống khổ đến muốn chết đi, trong con ngươi đen Ngô Thế Huân hiện lên một tia phức tạp. Y rất nhỏ bé và yếu ớt, giống một đóa hoa nhỏ bị gió thổi mạnh liền ngã xuống.

Nước mắt trên mặt Y còn chưa khô, rất nhanh khóe mắt lại tiếp tục đỏ lên, toàn thân đều là dấu vết của hắn. Tất cả những dấu hôn khắc trên khắp thân thể Y, đều là kiệt tác của hắn.

Đối mặt với những ấn ký do chính mình lưu lại hắn nhẹ nhàng nhếch môi mỉm cười, có một loại cảm giác không thể hiểu được mang tên thỏa mãn đang chảy xuôi vào lòng hắn.. ...Đây là nam nhân của hắn, cho dù y có quật cường bao nhiêu, có muốn rời đi bao nhiêu, cũng đều phải thần phục ở dưới thân hắn!

Lộc Hàm ánh mắt trống rỗng vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, giống như là không có linh hồn, đúng vậy, nếu y có thể lựa chọn, y nhất định không muốn thân thể đã bị hắn lăng nhục này là thân thể của mình  

=================END CHƯƠNG 56==============

  'Bởi vì y là nam nhân của ta.' HAHAA =))) Thích câu bá đạo của Huân nhất nè <3 <3Có H rồi nha bà con =))  Ui ui off có 2 hôm mà được hơn 146 follows rồi kìa ^^ Hạnh phúc cá :v:v   Tiếp tục ủng hộ ta nha~ LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG NEW =))

Tin vui là ta được hoãn thi kiểm định do thời tiết lặn =))) Hí Hí Bắc Giang lạnh lắm :(( Chỗ mấy cậu như nào?? Nhớ đọc fic đắp chăn ấm nha ~ Yêu thương ~ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net