CHƯƠNG 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cư Tình uyển lại bắt đầu trở nên náo loạn.

Ngự y cẩn thận bắt mạch cho Châu nhi, rất sợ xảy ra sơ suất sẽ đầu lìa khỏi cổ, còn nha hoàn và hạ nhân thì khẩn trương đứng trước cửa chờ đợi sai khiến.

Ngô Thế Huân vẻ mặt nghiêm trọng nhìn vào hai mắt nhắm chặt và khóe miệng trắng bệch vẫn còn lưu lại một ít máu tươi của Châu nhi, hắn thật không ngờ Châu nhi lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn thừa nhận bản thân có chút tàn nhẫn, ích kỷ muốn ở trước mặt mọi người tuyên bố sẽ cưới Lộc Hàm, bởi vì hắn không biết phải làm sao để đối mặt với Châu nhi giải thích rõ ràng.

Hắn bất ngờ tuyên bố chuyện này, mong là Châu nhi có thể hiểu được.

Thái y nãy giờ nhắm mắt lại, bây giờ rốt cuộc đã từ từ mở mắt ra, đứng dậy hướng về phía Ngô Thế Huân bẩm báo "Vương gia, Châu nhi cô nương nhất thời kích động, thương tâm quá độ, nhưng mà lần này thật sự rất nghiêm trọng, hơn nữa thể chất cô ấy lại yếu ớt, chỉ sợ phải tĩnh dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục. Bây giờ hạ quan sẽ kê cho nàng vài thang thuốc."

"Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống trước đi." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng phất tay.

"Dạ, hạ quan cáo lui." Thái y trộm liếc nhìn hắn sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Lộc Hàm vừa đi đến Cư Tình uyển đã thấy Ngô Thế Huân đang lẳng lặng đứng trước giường Châu nhi, trong con ngươi đen bắn ra một tia phức tạp cùng hoang mang. 

"Nhìn thấy nàng nằm ở nơi này, ngươi không phải rất đau lòng sao, có cảm thấy mình thật tàn nhẫn không?" Lộc Hàm lặng lẽ đứng ở phía sau hắn, nói.

"Ngươi rất đắc ý phải không?" Ngô Thế Huân xoay người lại, sắc mặt âm trầm.

"Ta tại sao lại đắc ý? Ta thật không hiểu ngươi vì cái gì tình nguyện làm nàng thương tổn, lại không chịu thả ta ra?" Lộc Hàm dường như còn ôm một chút hi vọng.

"Nói đi nói lại ngươi vẫn là muốn rời khỏi bổn vương, nói cho ngươi biết, không có khả năng đâu, bổn vương cưới ngươi, cũng không có nói không cưới Châu nhi." Ngô Thế Huân liếc mắt một cái vạch trần y.

"Ngươi cưới nàng, cưới nàng làm thiếp sao? Ngươi không cảm thấy làm vậy là nhục nhã nàng sao? Ngươi làm vậy, nàng ở vương phủ sao có thể ngẩng đầu nhìn người khác, ta nghĩ Châu nhi cho dù chết cũng không đồng ý làm thiếp, cho nên ngươi hãy quên ý niệm đó đi. Ta và nàng, ngươi chỉ có thể chọn một người mà thôi." Trong lòng Lộc Hàm đột nhiên có một tia đắc ý, y sẽ buộc hắn thả mình ra.

"Ngươi nói nhiều như vậy chỉ là muốn bổn vương thả ngươi, đã vậy bổn vương nói cho ngươi biết, chuyện bổn vương cưới ngươi đã định rồi, bổn vương sẽ giải thích với Châu nhi sau, không cần ngươi quan tâm." Ngô Thế Huân nhếch môi cười lạnh, suy nghĩ của y vẫn còn ngây thơ lắm, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay.

"Ngươi phải giải thích với Châu nhi thế nào, giải thích ngươi vì sao không cưới nàng à? Ngươi muốn giết chết nàng hay sao? Ngươi làm vậy nàng sao có thể chịu được sự chỉ trỏ của mọi người?" Lộc Hàm tức giận hét to, hắn vì sao lại không chịu thả mình đi? 

"Ai dám chỉ trỏ bổn vương lập tức hồn lìa khỏi xác." Trong mắt Ngô Thế Huân hiện lên một tia tàn ác.

"Ngươi có thể không cho người ta nói trước mặt, vậy nếu người ta nói sau lưng thì ngươi làm sao ngăn cản?" Lộc Hàm chán nản nhìn hắn, hắn thật sự không thể nói lý mà, chỉ biết dùng quyền thế áp bức người khác.

"Sau lưng ư? Bổn vương lại không nghe được, bổn vương quản hắn làm cái gì?" Ngô Thế Huân cảm thấy lời nói của y có chút buồn cười.

"Ngươi thật sự là điên rồi, ta làm sao có thể cùng ngươi giảng đạo lý chứ... Ngô... " Lộc Hàm đang thở phì phì nói không ngừng, đột nhiên môi đã bị Ngô Thế Huân chặn lại.

Lộc Hàm sửng sốt, cái miệng nhỏ đột nhiên hé ra cắn xuống, ai ngờ lại cắn vào khoảng không bởi vì môi của hắn đột nhiên rời đi.

"Lộc Hàm, ngươi cho là ngươi còn có thể cắn bổn vương sao?" Ngô Thế Huân trong mắt hiện ra một tia đắc ý, hắn đã sớm đề phòng y sẽ sử dụng chiêu này.

Lộc Hàm hung hăng chà xát đôi môi cánh hoa của mình, trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên xoay người rời đi.

Ngô Thế Huân thấy y giận dữ xoay người rời đi, nâng đầu lưỡi khẽ liếm một chút hương vị của y còn lưu lại trên môi hắn, khóe miệng gợi lên ý cười, y nhất định là của hắn.

Cả hai người bọn họ ai cũng không phát hiện người đang nhắm mắt nằm trên giường đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao siết chặt lại.

Lộc Hàm nhìn thấy Hưng nhi đã ngủ say liền nhẹ nhàng rời khỏi, khi vừa đứng dậy liền cảm giác sau gáy tê rần, lập tức ngất đi.

Lộc Hàm từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trong rừng cây rậm rạp có một dòng suối chảy xiết theo những phiến đá, hơi nước bốc lên những ngọn cây, mờ ảo bao bọc lấy những viên đá, khiến cảnh vật đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta nhìn thấy phải ngây người.

Nơi này thật đẹp quá. Y cũng không phát ra một tiếng sợ hãi, y hoàn toàn quên mất mình tại sao lại ở chỗ này.

"Sắp chết đến nơi mà ngươi còn có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp sao?". Một giọng nói châm chọc từ phía sau truyền tới.

"Sắp chết đến nơi?" Lộc Hàm sửng sốt xoay người lại thì phát hiện một nam tử mang trang phục đen đang đứng cạnh dòng suối, chậm rãi lau chùi trường kiếm, ánh sáng lạnh lùng từ thân kiếm chiếu ra một đôi tử mâu tối tăm, lãnh liệt.

"Ngươi muốn giết ta?" Lộc Hàm giờ phút này mới phản ứng lại, nhớ tới chuyện mình bị đánh bất tỉnh có chút sợ hãi, lùi lại phía hai bước trốn ở phía sau của cây đại thụ.

"Thật là nam nhân ngu xuẩn!" Nam tử không cười, hừ lạnh một tiếng "Nhiều lời, giờ mới hiểu thì đã quá muộn rồi."

"Vì sao muốn giết ta?" Lộc Hàm thật sự không quen hắn, cũng không nhớ nổi mình đã đắc tội với ai.

"Chuyện này ngươi không cần biết. Nói đi." Nam tử lạnh giọng trả lời, không muốn cùng y lãng phí thời gian.

"Nói cái gì?" Lộc Hàm khó hiểu nhìn hắn chăm chăm, hắn muốn y nói cái gì? Trực giác cho y thấy nam tử này thật lạnh, toàn thân đều tản ra hàn khí bức người.

"Di ngôn lâm chung" Nam tử nhìn bộ dáng ngu ngốc của y trả lời.

"Di ngôn lâm chung?" Lộc Hàm ngây ngốc nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn y làm sao nghĩ ra di ngôn gì?

"Không có phải không? Tỉnh lại thật phiền toái." Nam tử thấy y nửa ngày không nói lời nào, đột nhiên đứng dậy, đôi tử mâu phát ra hàn quang , cả người bắt đầu tản ra vẻ lạnh lùng, tiêu điều, trường kiếm trong tay sáng long lánh đang từng bước tường bước tiến tới gần y.

Lọc Hàm còn không hiểu được hắn muốn nói gì thì đã thấy kiếm quang ở ngay trước mắt. Sau đó trường kiếm thẳng tắp đâm về phía y.

Mệnh ở sớm tối (*) : ý bảo sắp chết đến nơi rồi  



  "Chờ một chút!" Lộc Hàm cuống quýt hô to.

Mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực y, suýt chút nữa đã đâm vào, sau đó y mới phát giác toàn thân mình đều toát mồ hôi lạnh.

"Nói." Nam tử lạnh lùng phun ra một chữ.

"Ta sắp chết rồi, có thể xin ngươi một việc được không?" Lộc Hàm nghĩ tới Hưng nhi, y không sợ chết, nhưng nếu y chết thì Hưng nhi phải làm sao?

Nam tử nhíu mày suy nghĩ.

Lộc Hàm thấy hắn không có phản ứng liền nói tiếp "Ta có một đệ đệ tên là Hưng nhi, hiện đang ở tại vương phủ, đại khái là ngươi đi xem sẽ biết, ta hi vọng sau khi ta chết ngươi có thể mang nó đem giao cho Vương gia Kim Chung Nhân của nước láng giềng, nói là Lộc Hàm trước khi chết cầu xin hắn hãy chăm sóc Hưng nhi."

"Ha ha ha..." Nam tử nhìn chằm chằm y, đột nhiên cười ha hả.

"Ngươi cười cái gì? Ta nói là sự thật." Lộc Hàm đột nhiên bị hắn cười, tự hỏi không lẽ mình đã nói sai gì sao?

"Ngươi thật đúng là nam nhân khờ khạo, muốn ta làm việc thì phải có vàng có bạc, ngươi chết đến nơi rồi, giờ ngươi có sao?" Nam tử ngừng cười, lạnh lùng nói, mua bán lỗ vốn là việc từ trước đến nay hắn không bao giờ làm.

"Bạc thì bây giờ ta không có, nhưng không có nghĩa là ta không kiếm đủ đưa cho ngươi, hoặc là giết ta, hoặc là ta sẽ viết cho Kim vương gia một bức thư, người nhất định sẽ đưa bạc cho ngươi." Lộc Hàm thử đề nghị.

"Nếu hắn không đưa thì sao?" Ánh mắt nam tử chợt lóe lên, bàn tay nắm lấy vạt áo của y "Ngươi không phải muốn cho hắn bắt ta chứ, mưu kế thật thâm độc."

"Không phải, ta không có, thật sự không có, vậy ngươi nói đi, ta phải làm sao bây giờ? Dù sao hiện tại ta cũng hai bàn tay trắng."

Lộc Hàm vội vàng phe phẩy tay phủ nhận.

Đột nhiên tay của nam tử nâng cằm y lên, cẩn thận đánh giá một chút, sau đó buông y ra nói: "Ta có thể không giết ngươi, cũng có thể giúp ngươi cứu Hưng nhi ra."

"Điều kiện gì?" Lộc Hàm trong lòng vui vẻ.

"Làm nam nhân của ta." Giọng nói của nam tử vẫn lạnh như băng.

"Vậy ngươi vẫn là giết ta đi." Lộc Hàm không hề suy nghĩ liền cự tuyệt, nhắm mắt lại nhận mệnh, Hưng nhi, đừng trách ca ca.

Nam tử tử mâu bán mị, chẳng qua hắn muốn trêu y một chút, hắn muốn nhìn xem nam nhân này có chỗ nào đặc biệt có thể làm cho Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đều yêu thương, ngưỡng mộ y.

Trong đôi mắt hắn có vài phần khen ngợi, nếu là nam nhân bình thường thì tại đây đã sống chết, sớm xin hãy cởi áo và thắt lưng ra để thiếp hầu hạ người, vậy mà y lại chọn cái chết.

Thế nhưng hắn vẫn muốn giết y, trường kiếm trong tay lại giơ lên lần thứ hai, đột nhiên một trận đau đớn kéo tới người hắn, làm thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống mặt đất.

Bất thình lình nghe được âm thanh vang lên, Lộc Hàm mở mắt ra, y bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ, thấy hắn cả người run rẩy lui về phía sau, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không?" Y chạy tới muốn đỡ hắn dậy.

"Cút ngay" Nam tử cắn răng chịu đựng cơn đau đớn, kịch liệt hô to một tiếng, hắn thật quá sơ suất, đã quên hôm nay là đêm trăng tròn, là đêm mà kỳ độc trong cơ thể sẽ bị phát tác.

Phản ứng đầu tiên của Lộc Hàm chính là muốn tìm đường trốn đi, mà đích thực y cũng đã làm như vậy, nhưng chỉ đi được một vài bước rồi lại quay về, nếu lỡ hắn chết thì sao? Chung quy vẫn là không nhẫn tâm.

Cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán hắn, hắn đã nhắm mắt lại, ánh mắt cực kỳ thống khổ, hơi lạnh từ thân thể hắn tản ra làm cho y cảm thấy thật lạnh, nếu hắn cứ tiếp tục lạnh như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Y phải làm sao bây giờ?

Y đứng dậy chạy nhanh đi bốn phía tìm kiếm cành cây khô và đặt nó ở kế bên người hắn, sau đó châm lửa lên, có thể châm được lửa y còn phải cám ơn những ngày sống ở thôn trang, chính họ đã dạy cho y.

Một đống lửa.....Hai đống lửa.........Ba đống lửa.........Năm đống lửa..........lần lượt được đốt lên chung quanh nam tử.

Lộc Hàm lẳng lặng canh giữ ở một bên, nhưng mơ mơ màng màng đã ngủ quên. 

Một canh giờ trôi qua, nam tử cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, quần áo trên người hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, cả người vô lực, đứng dậy nhìn xung quanh liền thấy bốn phía chung quanh đều là ánh lửa còn Lộc Hàm thì đang dựa vào cây đại thụ ngủ say. Trên mặt , trên tay y đều lấm lem khói bụi. 

"Bổn nam nhân!" Nam tử lại hừ lạnh một tiếng, thời cơ tốt như vậy cũng không chạy trốn, chẳng lẽ chờ mình tới giết y sao? Nhưng không biết vì lý do gì mà trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Lần đầu tiên hắn không hoàn thành nhiệm vụ, cầm kiếm lên nhìn y một cái rồi xoay người rời đi.

Một luồng sáng chói mắt làm cho Lộc Hàm tỉnh lại, mở to mắt nhìn sang bốn phía thì thấy các đống lửa đã tắt từ lâu, ngay cả bóng dáng của nam tử cũng không thấy, y hơi sửng sốt "Hắn không giết mình sao?"

Y đứng dậy nhìn sang bốn phía núi rừng hoang vu, Y phải trở về vương phủ vì Hưng nhi đang ở đó.

Giờ phút này vương phủ cũng đang náo loạn, không tìm được tung tích của Lộc Hàm, nhưng hiện tại Hưng nhi vẫn còn ở tại nơi này, y chạy trốn một mình là không có khả năng, nhưng vì sao lại tìm không thấy?

Ngô Thế Huân sắc mặt tối tăm, gắt gao nắm chặt bàn tay. Y làm sao có thể trốn khỏi vương phủ vốn canh phòng cẩn mật như vậy, nhưng tìm khắp vương phủ cũng tìm không thấy.

Chẳng lẽ là Kim Chung Nhân. Không! Không có khả năng, y sẽ không bỏ lại Hưng nhi mà đi. Rốt cuộc là tại sao lại tìm không thấy?

"Người đâu?" Hắn rống to lên.

Thị vệ vương phủ rất nhanh liền tập hợp chỉnh tề để chờ mệnh lệnh.

''Các ngươi tìm hết kinh thành cho bổn vương, nhất định phải tìm được Lộc Hàm mang về.''

"Dạ."

Lộc Hàm xoa xoa hai chân đang đau nhức, thật vất vả hỏi thăm mới có thể về được đến cửa thành.

Y còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một người mang giày đen tiến tới trước mặt, đó chính là Ngô Thế Huân.

Sắc mặt Ngô Thế Huân âm trầm khi nhìn thấy trên người y dính đầy tro bụi, trên mặt cũng lem luốt dơ bẩn , tựa hồ như là rất mệt mỏi, không hiểu sao trong lòng hắn lại thấy nhói nhói. Chết tiệt! Y đã đi đâu? Làm sao mà bộ dạng lại thê thảm như vậy?

Không khí trong đại sảnh có chút trầm trọng, tất cả mọi người đều nhìn y chằm chằm, Lộc Hàm vẫn chưa nói lời nào, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua hắn, vừa muốn mở miệng giải thích thì đã bị Ngô Thế Huân ôm đi về phía phòng ngủ.

Lộc Hàm thân thể cứng đờ, hắn lại muốn trừng phạt mình sao? Vội vàng giãy dụa hô : 'Ngươi nghe ta giải thích đã.'

'Câm miệng.'

======================END CHƯƠNG 58===============

*buing buing* Hôm nay mình vào wattpad thật ngạc nhiên khi nhận được 257 thông báo =))) Nhiều chưa từng thấy ^^ Thực sự rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt quá trình tiến hành edit fic <3 <3 *bung lụa* 

Hihii :"<< Chương này tương đối ấn tượng nga~ ^^ Nhớ Like + Cmt + Follow = Chương mới ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net