CHƯƠNG 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngô Diệc Phàm lặng lẽ mở to mắt, thần trí đã khôi phục lại, cảm giác cả người vô lực. Đột nhiên nhìn xuống dưới thân mình, Hoàng Tử Thao sắc mặt trắng bệch, nhưng toàn thân là một loạt các dấu vết xanh tím, nhìn xuống phía dưới là vết máu, hắn lập tức hiểu được đã xảy ra sự tình gì, hắn và cậu bởi vì cùng kết hợp ở một chỗ nên mới giải được xuân dược.

Sắc mặt trở nên xanh mét, chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy. Nếu hôm nay chỉ là một nam tử bình thường, hắn cũng sẽ không để ý, đáng tiếc cậu lại là Hoàng Tử. Nếu là Hoàng Tử Thao, hắn không thể không cưới, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Mọi người đứng ở bên ngoài Lục Bình uyển, không biết có nên hay không, nhưng đã nghe được bên trong thật im lặng, không có bất kỳ thanh âm nào.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Ngô Diệc Phàm sắc mặt tái nhợt, chỉ kịp dùng áo khoác bao lấy thân thể, loạng choạng đi ra, nhìn mọi người ở cửa thì sửng sốt, sau đó rống giận hét, trong lòng đầy tức giận: 'Lạc lão nhân, ngươi không phải là thần y sao? Xuân dược ngươi cũng giải không được, ngươi còn tự xưng là thần y sao, ta thấy là lang băm đúng hơn.'

'Tiểu tử, ngươi cho thần y là có thể chữa được tất thảy mọi bệnh sao, lại nói ngươi cũng không có thiệt hại còn ở đó mà rống giận cái gì?' Lạc thần y tuyệt không để ý, tựa hồ còn có chút vui sướng khi thấy hắn gặp họa.

'Ngươi . .' Ngô Diệc Phàm cắn răng hận đến chết, Lạc lão nhân làm sao hiểu được tâm tư của hắn.

'Tứ Vương gia, mặc kệ thế nào thì Thao Nhi đã là người của ngươi thì ngươi phải chịu trách nhiệm.' Kim Chung Nhân ở một bên nhìn hắn, nghiêm túc nói.

'Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.' Hắn còn có thể không chịu trách nhiệm sao?

'Diệc Phàm, ngươi thế nào? Có khỏe không?' Ngô Thế Huân nhìn hắn, quan tâm hỏi.

'Thế Huân tìm cho ta một gian phòng, ta muốn nghỉ ngơi một chút.' Cả hai chân hắn đều vô lực, hắn đã ra sức phấn đấu suốt một canh giờ rồi.

'Được, Người đâu, đến dìu Tứ vương gia đinghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ cho hắn.' Ngô Thế Huân giương giọng hô.

'Dạ ! Vương gia.' Hai tên thị vệ đi tới dìu Ngô Diệc Phàm đi nghỉ.

Kim Chung Nhân lo lắng cho Thao Nhi, vừa định rảo bước tiến vào phòng thì bị Lộc Hàm gọi lại.

'Vương gia ngươi nên chờ ở bên ngoài, để ta vào xem.'

Kim Chung Nhân dừng cước bộ lại, hắn cũng không thích hợp đi vào. Thao Nhi hiện tại chỉ sợ không muốn gặp ai, là hắn nhất thời nóng vội nên sơ sót.

'Lộc Hàm, cám ơn ngươi, giúp ta chăm sóc tốt cho Thao Nhi.'

'Ta sẽ làm vậy, Vương gia các ngươi nên đến đại sảnh đi, nơi này có ta đủ rồi.' Lộc Hàm đi vào phòng, nói xong đóng cửa phòng lại.

Lộc Hàm nhìn cảnh tượng trong phòng không khỏi hít một ngụm lãnh khí, Ngô Diệc Phàm sao lại thô lỗ tàn bạo đến thế, trên mặt đất đều là các mảnh nhỏ từ quần áo hoàng tử , mà cậu thì tựa hồ còn hôn mê bên trong.

Vội vàng lấy ra viên thuốc thần y đưa nhét vào miệng hoàng tử, lấy chén nước giúp cậu nuốt nó xuống.

Lộc Hàm đứng dậy lấy ra bộ quần áo sạch sẽ của chính mình, đến bên giường, nhẹ nhàng lật chăn, y lại hít một ngụm lãnh khí, hoàng tử một thân toàn vết thương, giữa hai chân đều là máu.

'Xuân Vũ, ngươi đi lấy nước ấm lại đây.' Lộc Hàm hướng về phía ngoài cửa hô.

'Dạ Vương phi.'

Rất nhanh Xuân Vũ liền bưng một chậu nước ấm đi đến.

'Xuân Vũ ngươi nhẹ nhàng lau khô cho cậu, rồi thay bộ quần áo sạch.' Lộc Hàm nhẹ giọng phân phó nói.

'Dạ, Vương phi, ngươi tránh ra, để ta làm.' Xuân Vũ cầm khăn mặt, nhẹ nhàng lau người cho cậu, đang lau thì Hoàng Tử Thao đột nhiên trở mình, mặt nhăn mày nhíu, chậm rãi mở to con ngươi.

'Hoàng tử ngươi đã tỉnh.' Lộc Hàm yên tâm, nàng không có việc gì là tốt rồi.

'Ta làm sao vậy? Đau quá.' Hoàng Tử Thao vừa định đứng dậy, liền phát giác cả người mình đau nhức, cúi đầu thì chấn động, cả thân thể đầy vết thương lại còn có một mảng máu. 

'Lộc Hàm, ta làm sao vậy?' Cậu bối rối nhìn Lộc Hàm hỏi.

'Không có việc gì, hoàng tử không phải sợ, ngươi chỉ là cùng Tứ Vương gia trước tiên động phòng hoa chúc.' Lộc Hàm an ủi nàng nói.

Cùng Ngô Diệc Phàm động phòng hoa chúc? Hoàng Tử Thao ngây ngẩn cả người, không rõ hỏi: 'Sao lại thế này?' 

'Thực xin lỗi hoàng tử, bởi vì ngươi cùng Tứ Vương gia đều trúng xuân dược, cho nên các ngươi không thể không cùng ở một chỗ.' Lộc Hàm có chút xin lỗi, dù sao bọn họ cũng vô tội mà bị liên lụy.

'Xuân dược?' Hoàng Tử Thao nhớ tới mình lúc uống rượu đột nhiên cảm giác được thân thể quá nóng, còn có một loại khát vọng khó hiểu, cậu cũng không rõ là khát vọng cái gì? Rồi chuyện sau đó cậu không nhớ nổi, chẳng lẽ là.... bất quá cậu trong lòng cảm thấy có chút may mắn, dù sao cũng là cùng người mình thích ở chung một chỗ.

'Tử Thao, Tử Thao, ngươi không sao chứ.' Lộc Hàm thấy cậu không nói lời nào, nghĩ cậu trong lòng nghĩ quẩn, vội lo lắng hỏi. 

'Lộc Hàm, ta không sao, chỉ là thân thể đau quá.' Hoàng Tử Thao phục hồi tinh thần, động vào thân thể, không nhịn được mày khẽ nhíu lại.

'Tử Thao, ngươi cẩn thận một chút, có thể không đau sao? Để Xuân Vũ giúp ngươi mặc quần áo.' Lộc Hàm than nhẹ một tiếng, y có thể tưởng tượng ra.

Xuân Vũ ở một bên tận lực, động tác ôn nhu giúp Tử Thao mặc quần áo, lại thu thập sạch sẽ trên giường.

Lộc Hàm giúp cậu nằm lại, rồi định đi ra ngoài: 'Tử Thao, ngươi nghỉ ngơi một chút, ta ra ngoài trước, không quấy rầy ngươi. Nếu ngươi có việc thì kêu một tiếng, ta lập tức sẽ đến.'

'Ân.' Hoàng Tử Thao gật gật đầu nhìn Lộc Hàm, đến lúc y ra cửa lại đột nhiên nói: 'Chờ một chút.'

'Tử Thao, còn có chuyện gì?' Lộc Hàm quay đầu nhìn cậu.

'Ngô Diệc Phàm, hắn . . .' Hoàng Tử Thao rất muốn biết hắn nghĩ sao, hắn có định cưới mình không? Nhưng rồi lại nói không ra lời.

Lộc Hàm hiểu rõ, cười khẽ một chút nói: 'Tử Thao,cậu yên tâm, ngươi chờ làm tân nương đi.'

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Tử Thao hơi hơi đỏ lên  

  Ngô Thế Huân sắc mặt trầm trọng, ngồi ở phía trên đại sảnh. Đầu tiên là có người âm thầm trợ giúp Vân nhi đem người ra khỏi vương phủ, rồi đến Hưng nhi trúng độc, sau đó là Lộc Hàm ám sát mình, đến bây giờ lại là sự kiện xuân dược, sự tình liên tiếp xảy ra, đều là ý đồ của kẻ muốn lấy mạng Lộc Hàm. Giờ hắn không thể thờ ơ, cũng có chút lo sợ, có lẽ tiếp theo y sẽ không dễ dàng tránh thoát như trước. 

'Vương gia đã xảy ra nhiều chuyện tình như vậy? Chẳng lẽ ngươi trong lòng không hoài nghi ai sao? Vương phủ của ngươi thật đúng là ngọa hổ tàng long.' Kim Chung Nhân cố ý châm chọc nói.

Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng: 'Sao ngươi biết kẻ hạ độc nhất định là người trong vương phủ.'

'Chẳng lẽ không đúng sao?' Kim Chung Nhân cười lạnh, 'Tất cả mọi chuyện như được sắp đặt sẵn vậy, hôm nay chúng ta cũng chỉ là đột nhiên đến thăm, nếu không phải là người trong vương phủ, thì chẳng lẽ lại có người mỗi ngày canh ở vương phủ của ngươi chờ hạ độc sao?

'Chẳng lẽ không thể?' Tuy rằng hắn nói có lý, nhưng Ngô Thế Huân không đời nào thừa nhận trước mặt hắn.

'Ta đã nói đến nước này, có nghe hay không là tùy ngươi.' Kim Chung Nhân biết hắn trong lòng không phục, cũng không muốn nhiều lời.

Ban đêm đúng hẹn, Ngô Diệc Phàm, hoàng tử và Kim Chung Nhân sau khi tĩnh dưỡng thật tốt và dùng qua bữa tối, rồi cùng nhau rời khỏi vương phủ.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cùng nhau trở lại phòng.

Nghĩ tới mình ở vương phủ, mỗi bước đi đều như đi trên lớp băng mỏng, y không khỏi than nhẹ, nếu không trốn đi có phải mình sẽ là mục tiêu tiếp theo.

'Bắt đầu từ ngày mai bổn vương phải rời vương phủ, phỏng chừng vài ngày mới có thể trở về.' Ngô Thế Huân đột nhiên nói.

'Ngươi phải đi ra ngoài?' Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, sao đột nhiên như vậy.

'Sao? Ngươi luyến tiếc bổn vương sao? Yên tâm không lâu đâu, rất nhanh sẽ trở về.' Ngô Thế Huân mâu trung có một tia ấm áp, y quan tâm hắn sao?

'Ai luyến tiếc ngươi, ta chỉ cảm thấy rất đột nhiên thôi.' Lộc Hàm sắc mặt đỏ lên, hắn luôn cố ý bẻ cong sự thật.

'Không có gì là đột nhiên cả. Đúng rồi ngày mai ngươi tiễn bổn vương xuất môn.' Ngô Thế Huân thản nhiên đòi hỏi.

'Ân.' Lộc Hàm mặc dù không tình nguyện, nhưng nghĩ đến hắn phải rời khỏi đây vài ngày nên cũng đáp ứng.

'Ngươi trước tiên ngủ đi, bổn vương vào thư phòng còn có việc phải làm.' Ngô Thế Huân đứng lên đi ra cửa.

Cư Tình uyển.

Ngô Thế Huân đứng ở ngoài cửa, tâm tình phức tạp, bồi hồi thật lâu rồi mới đi vào.

'Vương gia, sao ngươi lại tới đây?' Châu nhi thấy hắn, có vẻ vui mừng, thì ra hắn vẫn quan tâm mình.

'Châu nhi, bổn vương đến xem thân thể ngươi như thế nào?' Ngô Thế Huân trước sau như một, vẫn là ôn nhu quan tâm.

'Hoàn hảo, Châu nhi cám ơn Vương gia quan tâm.' Châu nhi ngữ khí mất tự nhiên, mang vẻ xa cách, quan tâm nàng thì sao, trái tim hắn vẫn đặt ở nơi khác rồi.

'Châu nhi tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, bổn vương hôm khác lại đến thăm ngươi.' Ngô Thế Huân ánh mắt bất đắc dĩ, hắn thật sự không thể lý giải, chẳng lẽ đơn giản là hắn không cưới nàng, lập tức trong lúc đó nàng hoàn toàn thay đổi bộ dạng hay sao ?

'Vương gia đi thong thả, Châu nhi không tiễn.' Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Châu nhi lại tự hỏi một lần nữa, nàng đã làm tốt chưa? Là nàng không đủ ôn nhu, là nàng không đủ mỹ mạo, vì sao hắn lại cố ý làm tổn thương mình.

Sáng sớm, thái dương chậm rãi lên cao, Lộc Hàm đứng ở cửa vương phủ nhìn Ngô Thế Huân cưỡi con ngựa trắng, chạy như bay rời đi.

Lộc Hàm xoay người trở lại phòng, y đột nhiên nhớ tới lời nói của Tiểu Vân phu nhân lúc rời đi, cùng với lời nói này mọi chuyện vẫn tiếp tục xảy ra. Không, y không thể ngồi chờ chết, cho dù phải chết y cũng muốn biết vì sao lại chết, nghĩ vậy liền hướng về phía ngoài cửa, giương giọng hô: 'Xuân Vũ.'

'Vương phi, ngươi có gì sai bảo?' Xuân Vũ lên tiếng trả lời, chạy vào trong.

'Xuân Vũ, ta có thể tín nhiệm ngươi không?' Lộc Hàm còn lo lắng, nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Xuân Vũ sửng sốt, không rõ y vì sao lại hỏi như vậy, nói: 'Vương phi thấy Xuân Vũ không thể tín nhiệm được sao?'

'Không phải, ta không thể lựa chọn được, ta nhất định phải tín nhiệm ngươi. Xuân Vũ, ta muốn nhờ ngươi một việc, có thể chứ?' Lộc Hàm ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.

'Vương phi, mời nói, Xuân Vũ nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngươi.' Xuân Vũ chứng tỏ lòng mình nói.

'Cám ơn ngươi, Xuân Vũ. Ta chỉ muốn ngươi giúp ta lưu ý đến Châu nhi, hoặc là ngươi có thể tìm một người đánh tin trong phủ, tỷ muội hỗ trợ nhau, có tình huống gì thì nói lại với ta.' Lộc Hàm cũng không biết làm như vậy đúng hay không? Chỉ mong trực giác trong lòng y không sai.

'Giám sát Châu nhi cô nương.' Xuân Vũ mặc dù có chút hoài nghi, nhưng nàng cũng không muốn biết, vội vàng nói: 'Yên tâm đi Vương phi, Xuân Vũ biết phải làm gì rồi?' 

Cư Tình uyển

Châu nhi nhìn thấy ngoài cửa sổ kia có người trốn sau bụi hoa. Hai ngày nay, nàng đã phát hiện có người ở đó, tựa hồ đang giám sát mình, trong lòng cười lạnh. Lộc Hàm ngẫu nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi nếu không ngoan ngoãn, ngược lại phái người đến giám thị ta, xem ra ngươi chán sống rồi. Ta đây sẽ tự tiễn ngươi một đoạn đường. 

Đêm đen yên tĩnh

Buổi tối, Lộc Hàm vừa mới ngủ, liền cảm thấy cửa mở ra một chút, có bóng người tiến vào.

'Ai?' Y kinh hoảng thét lên.

'Sao? Sợ ư. Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi. Ngoan ngoãn chịu chết đi.' Bóng người lập tức vọt đến trước mặt y, trong tay cầm một thanh chủy thủ, ở trong đêm đen lòe lòe tỏa sáng.

Lộc Hàm nhìn thấy Hắc y nhân đi vào, trong mắt sợ hãi, đây là người đã nhiều lần muốn hại chết mình sao? Ngữ khí không thể bình tĩnh hỏi: 'Ngươi là người muốn giết ta, thực ra ngươi là ai? Vì sao lại muốn giết ta?'

'Dù biết cũng phải chết? Không cần phải ... biết nhiều như vậy, chịu chết đi.' Hắc y nhân ánh mắt lạnh lùng, giơ lên đao nhọn trong tay, liền hướng ngực Lộc Hàm đâm tới  

  Lộc Hàm hoảng sợ, sững sờ đứng ở nơi đó, quên cả trốn tránh. Thanh chủy thủ lóe ánh sáng, nhoáng lên một cái đã đến trước ngực y, biết lúc có chạy cũng không thoát, y sợ hãi nhắm mắt lại.

'Ba' một tiếng, chủy thủ rơi xuống, trong phòng đột nhiên sáng lên, Hắc y nhân bị ám khí bắn trúng cổ tay, nhìn thấy ngoài cửa đột nhiên có người đi vào.

Nghe được thanh âm này, Lộc Hàm mở to mắt nhìn, đột nhiên thấy một người xuất hiện trước mắt mình, kinh hỉ (vui mừng) cùng nghi hoặc, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.

'Ngươi nên lộ chân tướng đi, bổn vương thật muốn biết người đã gây sóng gió ở vương phủ suốt thời gian qua là ai?' Ngô Thế Huân ánh mắt lộ tinh quang, nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân, đột nhiên thân thủ muốn tháo khăn che mặt của hắn xuống.

Hắc y nhân cuống quít trốn tránh, thân thủ chụp vào yết hầu của hắn. Ngô Thế Huân quay đầu, tay dùng sức ném phi tiêu trúng vào bả vai Hắc y nhân. Hắc y nhân lảo đảo lui về phía sau hai bước, lấy tay giữ chặt chỗ bị phi tiêu đâm trúng.

'Bổn vương khuyên ngươi nên khoang tay chịu trói, có lẽ bổn vương sẽ lưu mạng sống lại cho ngươi.' Ngô Thế Huân thanh âm lãnh đạm, đi bước một tới gần y.

Hắc y nhân lộ ra hung quang, lui về phía sau, đột nhiên xuất hiện một làn sương khói, sau đó hắn nhảy ra ngoài cửa sổ mà chạy, chờ sương khói tán đi hết thì người cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Tiếng vang của đạn khói kinh động đến thị vệ trong vương phủ.

'Có thích khách, bảo hộ Vương phi.' Thị vệ cùng nhau xông vào Lục Bình uyển, lại thấy Ngô Thế Huân ở đó.

'Tham kiến Vương gia, ty chức bảo hộ không chu toàn, thỉnh Vương gia thứ tội.' Bọn thị vệ cùng nhau thỉnh tội.

'Đứng lên đi, các ngươi lập tức lục soát khắp vương phủ cho ta. Ta tin hắn còn chưa chạy ra khỏi vương phủ, ngoài ra gọi tất cả mọi người tập trung tại đại sảnh, bổn vương có chuyện muốn nói.' Ngô Thế Huân mâu quang thâm trầm, ra mệnh lệnh.

'Dạ, ty chức lập tức làm ngay.' Thị vệ trong lòng nghi hoặc, hôm nay Vương gia làm sao vậy? Chẳng lẽ Vương gia hoài nghi thích khách người trong vương phủ, cũng không dám chần chừ, vội vàng lui ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn, vương phủ đèn đuốc sáng trưng, thị vệ cẩn thận tìm kiếm thích khách trong vương phủ.

Lộc Hàm đôi mắt đẹp phức tạp, nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân. Lúc này, hắn lại cứu mình một mạng, còn mình khi nhìn thấy hắn thì lại rất an tâm, đây là tại sao?

Ngô Thế Huân đi đến bên giường, nhìn Lộc Hàm quan tâm nói: 'Ngươi thế nào rồi?'

'Ta không sao.' Lộc Hàm lắc đầu, y chỉ là có chút nghi hoặc, nhìn hắn hỏi: 'Sao ngươi lại đột ngột trở về?'

'Vì cứu ngươi.' Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm y, mâu trung có mấy phần nhu tình, hắn cũng vì muốn cứu y.

'Cứu ta? Sao ngươi biết ta sẽ gặp nguy hiểm?' Lộc Hàm lòng lại thêm một điều nghi vấn.

'Thực dông dài, không nên hỏi nữa. Mặc quần áo vào rồi cùng bổn vương ra đại sảnh.' Ngô Thế Huân nhìn y liếc mắt một cái, sắc mặt có chút trầm trọng, ánh mắt phức tạp thâm trầm.

'Nga.' Lộc Hàm tuy rằng không biết hắn định làm cái gì? Nhưng y có linh cảm rất mãnh liệt, hôm nay tựa hồ sẽ phát sinh chuyện quan trọng.

Trong đại sảnh Vương phủ

Hạ nhân gồm gia đinh, nha hoàn đều đứng ở nơi đó, trong lòng bất an, không biết Vương gia gọi tất cả bọn họ đến đợi ở đây để làm gì?

Châu nhi sắc mặt như thường lệ, cũng lẳng lặng đứng một bên.

'Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.' Ngô Thế Huân và Lộc Hàm vừa bước vào đại sảnh, mọi người liền cùng nhau vấn an.

'Tất cả đứng lên.' Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm ngồi xuống phía trên cao của đại sảnh.

'Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương phi.' Mọi người cùng nhau đứng lên, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

'Đêm nay có người muốn ám sát Vương phi, may mắn bổn vương đúng lúc có mặt, Gần đây vương phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên bổn vương hoài nghi thích khách ở ngay tại đây. Vừa rồi thích khách bị thương bên vai trái, các ngươi hẳn đã hiểu ý của bổn vương.' Ngô Thế Huân lạnh lùng, ánh mắt đảo qua mọi người. 
Mọi người run lên, Vương gia đây là muốn kiểm tra, bất quá cũng yên tâm, không làm việc ác thì sẽ không sợ.

Lộc Hàm cũng hiểu được hắn định làm gì? Tuy nhiên người y hoài nghi là Châu nhi, hắn sẽ kiểm tra Châu nhi sao?

Đại sảnh

Một bên Xuân Vũ kiểm tra thân thể các nha hoàn, một bên gia đinh, thị vệ đều để lộ ra bả vai trái, Ngô Thế Huân đi qua kiểm tra nhưng không thấy ai bị thương ở vai.

Bọn nha hoàn đều kiểm tra xong, Xuân Vũ đi đến, hồi bẩm: 'Vương gia không phát hiện ai bị thương ở vai trái.'

'Một người cũng không?' Ngô Thế Huân con ngươi đen híp lại: 'Đã kiểm tra tất cả mọi người ở vương phủ chưa?'

'Vương gia chỉ có . . .' Xuân Vũ chần chừ, Châu nhi cô nương thân phận đặc biệt, Vương gia không phân phó, nàng cũng không dám đi kiểm tra.

'Chỉ có cái gì? Nói.' Ngô Thế Huân con ngươi đen sắc bén nhìn về phía nàng.

'Vương gia, chỉ có Châu nhi cô nương còn chưa kiểm tra.' Xuân Vũ bị dọa, vội vàng hồi bẩm.

Châu nhi. Ngô Thế Huân ánh mắt phức tạp nhìn về phía Châu nhi, ánh mắt của mọi người trong vương phủ lúc này cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.

'Vương gia không tin Châu nhi sao?' Châu nhi nhìn hắn, đôi mắt đẹp trong suốt, nước mắt chảy xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, tựa hồ đã bị ủy khuất rất lớn.

Ngô Thế Huân gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu không nói gì.

'Châu nhi cô nương, thanh giả tự thanh. nếu không phải ngươi thì kiểm tra một chút cũng đâu có sao?' Lộc Hàm cũng thật sự muốn nhìn vai nàng là có hay không có vết thương? Rốt cuộc có phải là nàng hay không?

'Ha hả.' Châu nhi thất vọng, nở nụ cười thê thảm, nước mắt giống như chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống: 'Vương phi nói rất đúng, thanh giả tự thanh, nhưng Châu nhi thật không ngờ, Vương gia, Vương phi lại hoài nghi Châu nhi.'

'Châu nhi bổn vương chỉ . . .' Ngô Thế Huân nhìn thấy nàng bộ dạng tuyệt vọng như thế, cũng không đành lòng, muốn giải thích.

'Vương gia không cần giải thích, nếu Vương gia hoài nghi Châu nhi. Châu nhi sẽ chứng minh cho các ngươi xem.' Châu nhi nói xong, thân thủ cởi luôn quần áo của chính mình  

=============END CHƯƠNG 76=============

Xin lỗi mấy cậu nga~ Hôm qua là ta bận nên kh đăng chương mới được nên hôm nay đăng bù nè TT^T Nhớ like , follow , cmt ( Lưu ý chỉ những ai yêu thích au và fic thoii nhe ))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net