CHƯƠNG 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ban đêm

Ngô Thế Huân vừa trở lại Lục Bình uyển liền phát hiện có điểm dị thường.

'Nếu đã đến đây thì hãy uống chén trà, nếu không người khác còn tưởng rằng bổn vương tiếp đãi khách không chu đáo.' Nhìn lên trên nóc nhà, hắn giương giọng nói.

'Ngô Thế Huân quả nhiên nội lực thâm hậu, Phong Hồn bội phục.' Phong Hồn từ trên nóc nhà nhún một cái, đã đứng vững vàng trên mặt đất.

'Phong Hồn, quả nhiên là ngươi, còn muốn ám sát bổn vương sao?' Ngô Thế Huân lạnh lùng nhìn, hắn dù muốn giết mình cũng không dễ dàng như vậy.

'Vương gia, ngươi nói đi, Quỷ môn ta chưa khi nào không hoàn thành nhiệm vụ?' Phong Hồn tử mâu lạnh như băng, chẳng qua là đối thủ lần này của hắn quá cường đại.

'Có thích khách, bảo hộ Vương gia.' Nghe thấy động tĩnh, bọn thị vệ liền đồng thời xông tới.

'Các ngươi tất cả lui ra, bổn vương không phân phó thì không được động thủ.' Ngô Thế Huân bàn tay to vung lên, ra lệnh.

'Tuân lệnh.' Bọn thị vệ lên tiếng trả lời, thối lui ra ngoài, thủ trước cửa Lục Bình uyển.

Vẫn còn chưa nghỉ ngơi, Lộc Hàm nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, mở ra liền thấy một đôi tử mâu, có chút kinh hỉ nói: 'Phong Hồn, là ngươi.' Y vẫn còn nhớ ân cứu mạng của hắn, hắn đã tặng thuốc giải cho Hưng nhi.

'Ngươi có khỏe không?' Phong Hồn gật đầu, tử mâu tuy rằng vẫn lạnh như băng nhưng lại vơi đi không ít hàn khí.

'Ta vẫn khỏe, đã trễ rồi, ngươi đến có việc gì sao?' Lộc Hàm nghi hoặc nhìn hắn, muộn như vậy hắn còn đến vương phủ để làm gì?

Nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì, tự nhiên nói chuyện với nhau, Ngô Thế Huân trong lòng sinh tức giận, nam nhân chết tiệt này còn giả bộ không biết đây là tình huống gì, không khỏi quát to: 'Lộc Hàm, hắn đến để ám sát bổn vương.'

'Ám sát?' Lộc Hàm đột nhiên nghĩ đến lần trước hắn ở thư phòng gặp chuyện, chẳng lẽ lần này cũng là đến để làm hắn bị thương? Không khỏi nhìn chằm chằm Phong Hồn ánh mắt như muốn hỏi.

Phong Hồn cứng ngắc, hắn nghĩ mình không cần phải dấu diếm nhưng lại không thể nói ra cho y biết.

'Vì sao nhất định phải giết người? Ngươi thiếu bạc sao?' Lộc Hàm thủy chung không thể hiểu được hắn vì sao lại phải làm sát thủ? Giết người thì một ngày nào đó sẽ bị người giết.

Phong Hồn bị y hỏi vậy, không biết nên khóc hay nên cười. Vấn đề này hắn nên trả lời thế nào? Hắn là cô nhi, lại có đôi mắt không giống người thường, mỗi người nhìn thấy hắn đều cho hắn là yêu nghiệt, cho nên hắn không sợ giết người, cũng chẳng quan tâm đến người hắn giết là ai? Hắn cũng không để ý đến việc ngày nào đó mình sẽ bị người khác giết chết.

'Bởi vì ta là yêu nghiệt, cho nên rất thích hợp để giết người.' trầm mặc hồi lâu hắn mới lạnh lùng nói ra những lời này, tử mâu che dấu nội tâm đau xót.

'Yêu nghiệt? Đó là do đôi mắt của ngươi sao? Ta lại thấy đó là đôi mắt xinh đẹp, vì sao ngươi không nghĩ là mình thật may mắn, ông trời ưu ái nên mới tặng nó cho ngươi, người thường đâu thể có được nó? Ta thực hâm mộ.' Lộc Hàm mắt sáng lên, thực sự là tử mâu của hắn rất đẹp.

Phong Hồn không thể tin vào tai mình, y lại nói đôi mắt của hắn rất đẹp, chưa từng có người nào nói với hắn như vậy? Ngay cả người thân nhất của mình, sự phụ của hắn cũng không nói như vậy? Tử mâu lộ ra một loại ôn nhu nhìn y, lời của y làm ấm áp trái tim đã lạnh như băng từ hai mươi mấy năm trước.

Ngô Thế Huân đứng ở một bên, tuấn mâu híp lại, ánh mắt âm hiểm, nam nhân chết tiệt này dám ở trước mặt hắn khen một nam nhân khác là xinh đẹp, vậy mặt mũi hắn biết để ở đâu. Tên Phong Hồn chết tiệt cũng cư nhiên dám dùng cái ánh mắt đen tối ấy nhìn y. 

'Lộc Hàm, lại đây.' Khẩu khí chân thật đáng tin, ra lệnh nói.

'Làm gì?' Lộc Hàm bất mãn nhìn về phía hắn, hắn lại phát điên vì chuyện gì.

Ngô Thế Huân thân thủ đột nhiên đem y ôm vào trước ngực, khiêu khích nhìn Phong Hồn nói: 'Có phải phát giác ' Vương phi ' của bổn vương cũng không giống người thường.' Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ Vương phi.

'Không giống người thường.' Phong Hồn tử mâu cười như không cười, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ghen tỵ.

Lộc Hàm có chút ngượng ngùng, giãy dụa trong lòng hắn, hắn lại định làm gì? Nhưng Ngô Thế Huân lại gắt gao ôm chặt y trong ngực, không cho y cử động.

'Vương gia chúng ta hãy bớt xàm ngôn đi? Ngươi cũng hiểu ý đồ của ta rồi, ta đây không khách khí nữa.' Phong Hồn mâu quang đột nhiên lạnh lùng, tuy rằng không muốn giết hắn. Nhưng đã đáp ứng với Châu nhi rồi, hắn nhất định phải làm vì lời hứa hẹn của hắn. 

Nhìn thấy Phong Hồn đột nhiên ra tay, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm xoay người một cái, đặt y sang một bên rồi phi thân nghênh chiến.

Lộc Hàm lo lắng, nhìn hai bóng người chuyển động rất nhanh trước mắt, y không thể biết được tình hình trong đó ra sao.

'Mau dừng lại, đừng đánh nữa.' Y lớn tiếng hô, ngoài cửa bọn thị vệ cũng lo lắng, nhưng vương gia đã dặn nếu không có chỉ thị của vương gia thì không được động thủ.

Trước mắt chợt lóe lên, hai thân ảnh đang dây dưa đột nhiên tách ra, chỉ thấy hai người đồng thời vận khí chưởng lực mang theo mười phần công lực định đánh tới đối phương.

'Không, đừng.' Lộc Hàm hô to một tiếng, chạy lại chắn giữa bọn họ,y không muốn bọn họ ẩu đả, cũng không muốn ai trong hai người bị thương.

'Lộc Hàm, tránh ra.' Hai người đồng thời hô to, chưởng lực nếu đánh tới thân thể của y thì không có gì khác ngoài cái chết, nhưng giờ y căn bản cũng không kịp phản ứng nữa rồi.

Hai người đồng thời cuống quít vận nội lực, đột nhiên thu hồi chưởng lực, ngược lại hai người đều đồng thời tự đả thương chính mình, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, sau đó cả hai đều lảo đảo lui về phía sau vài bước

Lộc Hàm bị dọa đến thất kinh, tại sao có thể như vậy?

'Các ngươi có sao không?' Y nhìn Ngô Thế Huân rồi lại nhìn Phong Hồn, đều do y không tự lượng sức, lo lắng không chu toàn, nếu không phải vì y, có lẽ bọn họ đã không bị thương.

Hai người nhìn y, đồng thời nhắm mắt dưỡng thần, ngồi dưới đất vận công chữa thương.

Lộc Hàm mắt đẹp hàm chứa nước mắt trong suốt, đứng ở một bên, không biết nên làm gì bây giờ?

Lúc lâu sau bọn họ mới mở to mắt, Ngô Thế Huân nhìn y nước mắt lưng tròng, bộ dáng vừa đau thương vừa tức giận, trách cứ nói: 'Khóc cái gì? Bổn vương còn chưa chết đâu.'

'Thực xin lỗi, ta không cố ý.' Trong lòng Lộc Hàm cực kỳ áy náy.

'Lộc Hàm không cần lo lắng, chúng ta không có việc gì.' Phong Hồn cũng không nhẫn tâm trách cứ, an ủi nói, hắn biết đó do y có lòng tốt.  

  Đám thị vệ xôn xao vây quanh cửa ra vào, tất cả đã sẵn sàng, chỉ sợ hắn chạy thoát.

Phong Hồn lạnh lùng nhìn qua bọn họ, nhẹ nhàng đứng dậy.

'Nghe lệnh bổn vương, tất cả lui ra, để hắn đi.' Ngô Thế Huân cũng đứng lên, bàn tay to vung lên, ra lệnh nói.

'Dạ! Vương gia.' Thị vệ mặc dù có chút chần chừ, nhưng là mệnh lệnh của Vương gia, không ai dám trái lời, tất cả đều lui ra ngoài.

Phong Hồn tử mâu nhìn sang Lộc Hàm, thấy y đang theo dõi hắn, thanh âm cực lạnh nói: 'Ta sẽ còn trở lại.' Nói xong phi thân mà đi.

'Bổn vương đợi ngươi.' Ngô Thế Huân hướng về bóng dáng rời đi của hắn, giương giọng quát.

Lộc Hàm giúp hắn trở lại phòng, cắn môi, nhìn hắn bất an nói: 'Ngươi có sao không?'

'Ngươi hy vọng bổn vương có sao hay không? Ngươi nhảy vào giữa là muốn cứu ai?' Ngô Thế Huân tuấn mâu sắc bén, nhìn chằm chằm y, đôi mắt bừng lên hai ngọn lửa giận dữ.

'Đương nhiên là muốn cứu ngươi.' Nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn, Lộc Hàm lần này thông minh hơn, thật ra ta muốn cứu cả hai.

'Nam nhân ngu xuẩn, ngươi ở đó nguy hiểm thế nào không. Nếu chúng ta không đồng thời thu chưởng, chỉ sợ mạng ngươi đã không còn rồi.' Nghe y nói như vậy, tuy rằng trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng Ngô Thế Huân vẫn hét lớn, y rốt cuộc có ý thức được sự nguy hiểm lúc đó không.

Lộc Hàm lén lút nhìn hắn, hắn vì chuyện này mà tức giận sao? Sau đó lẩm bẩm nói: "Chính là . . Ta sợ . ."

'Ngươi sợ cái gì? Nhớ kỹ cho dù bổn vương chết cũng không muốn ngươi bị thương . .' Ngô Thế Huân nói ra lời này lập tức ngây ngẩn cả người, hắn vừa mới nói chuyện gì? Sắc mặt lập tức hồng lên.

Đôi lông mày dày của Lộc Hàm nhíu lại, tâm như bị nổ lớn. Y cũng bị lời nói của hắn làm sợ đến ngây người, đôi mắt đẹp khẽ nhúc nhích, hắn nói vậy là có ý gì?

'Bổn vương còn chưa nói xong, bổn vương không muốn ngươi bị thương, bổn vương muốn ngươi phải hoàn hảo không có khuyết điểm nào để chôn cùng bổn vương.' Ngô Thế Huân lời nói cố ý nói lạnh như băng, che dấu sự hoảng hốt và xấu hổ của chính mình.

Lộc Hàm tâm tình lập tức thoải mái, mày liễu thả lỏng, nhất thời chu môi nói: 'Ta không nghĩ tự nhiên ngươi lại tốt như vậy? Thì ra là, ... Hại ta hoảng sợ.'

Ngô Thế Huân cúi đầu không nói gì, tuấn mâu thâm trầm phức tạp, câu nói kia là hắn vô tình thốt ra, tựa hồ như đó là những điều hắn nghĩ trong lòng, lúc nàng đột nhiên vọt tới giữa hai người, hắn bị dọa đến hoảng hốt. Thà rằng hắn tình nguyện chết, chứ hắn không thể chịu được việc y bị thương.

'Ngươi thật sự không có việc gì sao?' Lộc Hàm thấy hắn không nói gì, có chút lo lắng hỏi, dù sao vừa rồi hắn còn thổ huyết.

'Đi.' Ngô Thế Huân lại đột nhiên kéo y đi.

'Đi đâu?' Lộc Hàm vừa bị hắn kéo đi, vừa hỏi.

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay cái nút trên tường, kéo y vào phòng....

Lộc Hàm sửng sốt một chút, y biết nơi này thông với ôn tuyền(1), chẳng lẽ hắn muốn đến tắm ở ôn tuyền?

'Thất thần gì chứ? Đi.' Ngô Thế Huân kéo y, rồi đi vào.

'Ngươi tắm rửa, kéo ta vào làm gì?' Lộc Hàm không khỏi nhíu mày, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, không lẽ hắn định.. .

'Ai nói ta tắm rửa, bất quá đề nghị này của ngươi cũng không tồi. Vốn bổn vương muốn đến ôn tuyền để chữa thương, vậy thuận tiện tẩy qua một chút cũng được. Bất quá ngươi đừng quên bổn vương vì ngươi mà bị thương, nên ngươi phải hầu hạ bổn vương tắm rửa.' Ngô Thế Huân nhếch môi, nụ cười thập phần tà ác.

'Không cần.' Lộc Hàm quả quyết cự tuyệt.

Ngô Thế Huân cũng không để ý đến y, vẫn kéo y đi, trong nháy mắt đã tới ôn tuyền. Tuy rằng đây đã là lần thứ hai đến nơi này, nhưng y vẫn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, còn hắn lặng lẽ cởi bỏ quần áo.

'Ngươi định làm gì?' Lộc Hàm khôi phục tinh thần, đã thấy hắn cả người không một mảnh vải đứng trước mắt mình, vội vàng lấy tay che mắt lại.

'Ngươi nghĩ bổn vương sẽ làm gì?' Ngô Thế Huân không để ý tới y, bước vào ôn tuyền nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe tiếng hắn đã xuống nước, Lộc Hàm trộm mở hai ngón tay, nhìn qua khe hở, liền thấy hắn toàn thân chìm trong ôn tuyền, mắt thì nhắm lại chỉ lộ ra một cái đầu. 

Lộc Hàm yên tâm, bắt đầu nhìn sang bốn phía: thấy toàn hoa hoa thảo thảo, dù sao cũng đã đến đây, không bằng thưởng thức một chút.

Ngô Thế Huân chậm rãi mở to hai mắt, liền trông thấy y ngồi xổm chỗ hoa cỏ, khóe miệng mi mắt mang theo ý cười, cầm hoa tươi trong tay, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi, cảnh tượng này quả nhiên tuyệt đẹp.

Lộc Hàm lơ đãng quay đầu thì thấy Ngô Thế Huân đang ở đó ngóng nhìn y.

Ngô Thế Huân thu hồi ánh mắt, ra lệnh nói: 'Lại đây giúp ta chà xát thân thể.'

'Không muốn.' Lộc Hàm ánh mắt cố nhẫn nhịn, nhìn hoa trước mắt mà không để ý đến hắn, bởi vì hắn một câu cũng không thể không nói đến chuyện đó.

'Tốt lắm vậy bổn vương và ngươi cùng nhau tắm.'

'Ngươi. . .' Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn, cắn răng nói: 'Được, ta hầu hạ ngươi tắm rửa.' Nếu hôm nay y không chà đi một tầng da của hắn, y sẽ không mang họ Lộc.

Ngô Thế Huân vừa lòng, khóe môi cong lên nhìn người đang đi đến gần.

Lộc Hàm tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn âm thầm nắm chặt lại. Y lúc này mới phát hiện ôn tuyền bên cạnh cư nhiên tròn tròn, không có góc cạnh. Tảng đá dựng thành một hình tượng oai dũng, ôn tuyền này được thiết kế nước từ trên cao chảy xuống thấp, thật là kỳ diệu, trong nháy mắt đã tiến đến gần chỗ hắn.

Y do dự một lúc lâu, cắn môi không tình nguyện, đột nhiên nói: 'Vương gia, không có khăn tắm thì sao tẩy? Hay là thôi đi.'

'Đây.' Ngô Thế Huân không biết từ nơi nào đột nhiên lấy ra một chiếc khăn tắm, ném tới tay y.

Lộc Hàm theo bản năng bắt được nó, oán hận đến gần hắn, bắt tay vào việc, dùng sức liều mạng mà xoa xoa kỳ kỳ.

Ngô Thế Huân lại giống như đang hưởng thụ, miễn cưỡng nói: 'Tốt lắm, lực đạo này rất tốt, tiếp tục đi '


============================~END CHƯƠNG 80~==================================

Àn nheong ~ Ta đã cờm bách rồi nè T^T Huhuu vì thời gian qua để mấy đứa đợi lấu rồi :(( Đợt này ta sẽ cố gắng edit nhanh hết mức đề hoàn rồi chuyển qua bộ khác ha ~ Nhớ LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG MỚI ~  À quên ta có kết quả thi rồi nè 39 điểm đó T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net