Chương 85 [ Biến ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị vệ nhẹ giọng bẩm báo ở bên tai Ngô Thế Huân xong thì lặng lẽ lui xuống.

‘Xảy ra chuyện gì sao?’ Lộc Hàm ngước mắt nhìn hắn.

‘Không có chuyện gì cả. Người đâu, đưa Vương phi về Lục Bình uyển trước.’Ánh mắt Ngô Thế Huân chợt lóe lên, giương giọng phân phó.

‘Dạ! Vương gia.’ Một tên thị vệ lên tiếng trả lời, sau đó cung kính nói với y: ‘Vương phi, xin mời.’

Lộc Hàm có chút nghi hoặc nhìn hắn một cái, vì sao lại muốn y về phòng ngay? Tuy do dự một chút nhưng y vẫn bước đi.

Nhìn thấy y đi khỏi thì vẻ mặt của Ngô Thế Huân lập tức trầm xuống, đi nhanh về phía dại sảnh của vương phủ.Vẻ mặt của Thúy Hà bất an nhìn về phía cửa, đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc, sắc mặt trở nên tái nhợt, không khỏi lấy tay sờ sờ cái bụng nhô lên của mình, thấy Ngô Thế Huân từ ngoài cửa đi vào liền vội vàng hành lễ: ‘Vương gia.’

Ánh mắt sắc bén của Ngô Thế Huân đảo nhanh qua mặt nàng sau đó liếc nhanh đến bụng nàng, thanh âm lạnh như băng hỏi: ‘Đứa nhỏ mấy tháng rồi?’

‘Hồi bẩm Vương gia, đứa nhỏ được hơn bốn tháng.’ Giọng nói của Thúy Hà có chút sợ hãi và run rẩy.‘

pNgươi khẳng định đứa nhỏ là con của bổn vương? Bổn vương nghe nói sau khi ngươi rời khỏi vương phủ thì đã lập gia đình.’

Con ngươi đen của Ngô Thế Huân phát ra tia nhìn sắc bén vô cùng, nàng có phải là đang đùa giỡn hắn, hay đây là quỷ kế của nàng?

‘Vương gia, Thúy Hà đúng là đã lập gia đình, nhưng tính từ ngày Thúy Hà rời khỏi vương phủ đến nay chỉ được ba tháng nhưng đứa nhỏ đã hơn bốn tháng rồi.

Tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia khi biết đứa nhỏ không phải là máu thịt của mình liền đuổi Thúy Hà đi, mà Thúy Hà lại không có ngân lượng, thật sự là không còn cách nào khác mới đến tìm Vương gia, xin Vương gia hãy nể tình đứa nhỏ mà thu nhận và giúp đỡ Thúy Hà.’

Thúy Hà quỳ trên mặt đất vừa nói vừa khóc.

‘Hơn bốn tháng?’ Ngô Thế Huân híp mắt lại, nàng nói không sai, nàng rời khỏi vương phủ đến nay cũng mới hơn ba tháng.

Cho dù là lập tức thành thân thì đứa nhỏ cũng không thể hơn bốn tháng được, chẳng lẽ đứa nhỏ thật sự là con của hắn? Chính hắn vẫn không thể tin được, tại sao lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.

Bây giờ hắn làm sao ăn nói với Lộc Hàm đây? Khó khăn lắm mối quan hệ của bọn họ mới được cải thiện như vậy, không nghĩ đến vừa mới trở nên tốt đẹp như vậy thì tự nhiên lại bị người ta đâm ngang.

‘Vương gia, Thúy Hà không phải trở về để phá hỏng mối quan hệ của người cùng Vương phi, Thúy Hà chỉ là muốn đứa nhỏ có nơi để cư trú, Vương gia nhất định cũng không đành lòng nhìn thấy cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài phải không?’ Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn nên Thúy Hà vội vàng giải thích.

‘Thúy Hà, trước hết ngươi hãy dọn đến ở tại biệt viện của vương phủ, bổn vương sẽ phái người đến chăm sóc ngươi.’

Ngô Thế Huân trầm mặc nói, chuyện này hắn còn cần phải điều tra một chút, nếu vẫn chưa xác định được kết quả thì hắn không muốn để cho Lộc Hàm biết.

‘Cám ơn, Vương gia.’ Thúy Hà vội vàng tạ ơn, ít nhất hắn cũng không tàn nhẫn đến mức hủy hoại đứa nhỏ, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

Lộc Hàm đi đến Lục Bình uyển thì thấy Xuân Vũ đang ở bên trong sắp xếp lại đồ đạc.‘Xuân Vũ, ngươi đang làm gì vậy?’

Y đi vào trong phòng hỏi.‘Vương phi, người đã trở về, Vương gia ra lệnh, nói muốn đem đồ đạc của người chuyển đến Kỳ Lân cư, người thấy thế nào? Người không biết sao?’ Xuân Vũ khó hiểu nhìn y.

‘Nga…Ta biết, ngươi làm đi.’ Lộc Hàm ngồi ở một bên chợt nhớ tới đêm qua đã đồng ý với hắn,Xuân Vũ quay đầu lại len lén nhìn y với sắc mặt khó hiểu? Tại sao lại bình thường như vậy, hoàn toàn không có một chút khổ sở cùng thương tâm, chẳng lẽ Vương phi không nhìn thấy Thúy Hà, cũng không biết chuyện nàng ta mang thai? Hay căn bản là y không quan tâm?

‘Vương phi, người đi thẳng về phòng sao?’ Xuân Vũ buông thứ đang cầm trong tay ra, xoay người lại, do dự thật lâu mới mở miệng hỏi.

‘Ân, có chuyện gì sao?' Lộc Hàm nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng trong lòng đột nhiên nghi ngờ, còn thấy thị vệ ở trước cửa lặng lẽ hồi bẩm, chẳng lẽ trong phủ xảy ra chuyện gì?

‘Không có, không có, Vương phi, ta đi sắp xếp đồ đạc đây.’ Xuân Vũ cuống quýt nói, nàng không cần lắm chuyện, cứ như vậy là tốt rồi.

‘Không có? Xuân Vũ ngươi nhất định là có chuyện gì giấu ta, mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’ Lộc Hàm giữ chặt nàng, nghiêm túc hỏi

.‘Vương phi, không phải Xuân Vũ không muốn nói cho người biết, nếu người muốn biết thì hãy tự mình đi đến tiền sảnh đi.’

Xuân Vũ không đành lòng giấu diếm y.‘Tiền sảnh?’ Lộc Hàm sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy ra cửa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều tỏ ra thần bí.Thúy Hà vừa mới bước ra khỏi cửa tiền sảnh thì đã thấy Lộc Hàm đi đến.

‘Thúy Hà tham kiến Vương phi.’

Thúy Hà thấy Lộc Hàm liền vội vàng hành lễ.

‘Thúy Hà phu nhân, là ngươi à.’ Lộc Hàm hơi kinh hãi, tuy rằng Thúy Hà đã không còn là tiểu thiếp của Ngô Thế Huân nữa nhưng y vẫn theo thói quen gọi nàng ta là Thúy Hà phu nhân.

‘Vương phi, người không thể xưng hô như thế, gọi ta Thúy Hà là tốt rồi.’

Thúy Hà kinh sợ nói, hiện tại địa vị của nàng cùng Lộc Hàm đã cách nhau một trời một vực rồi

Ánh mắt của Lộc Hàm  chợt dừng lại nơi cái bụng đang hơi hơi nhô lên của Thúy Hà, tâm cả kinh nói: ‘Ngươi mang thai?’‘Ân.’ Thúy Hà gật gật đầu.

‘Đứa nhỏ là …. con của Vương gia? Lộc Hàm  chần chừ hỏi, nếu không phải thì Ngô Thế Huân bảo y nhanh chóng trở về phòng để làm gì? Chẳng trách mọi người thấy y đều giấu giấu diếm diếm.

‘Dạ phải, Vương phi. Nhưng xin Vương phi cứ yên tâm, ta không phải trở về để cùng người tranh giành tình cảm của Vương gia, ta chỉ là không muốn cốt nhục của Vương gia lưu lạc bên ngoài.’ Thúy Hà có chút hoảng sợ nhìn y, sợ y làm tổn hại đứa nhỏ của mình.

‘Ta hiểu rồi, hiện tại ngươi ở đâu?’

Tim Lộc Hàm  đột nhiên cảm thấy ê ẩm, cố gắng che dấu tình cảm của mình.

‘Vương gia đã an bài cho ta đến ở biệt viện, ta đang muốn đi qua đó.’ Thúy Hà vội vàng nói.‘Tại sao lại đến biệt viện? Hiện tại ngươi không phải cần bồi bổ thân thể thật tốt sao? Nếu ở vương phủ thì ngươi mới có thể được chăm sóc tốt.’

Lộc Hàm cảm thấy kinh ngạc.‘Đây là mệnh lệnh của Vương gia, Thúy Hà sao dám làm trái, ta nghĩ Vương gia là không muốn Vương phi phiền lòng cho nên mới bảo ta đi đến biệt viện.’

Thúy Hà nhìn y, chần chừ một lát rồi mới nói.Bởi vì y? Lộc Hàm sửng sốt kéo nàng lại nói: ‘Ngươi không cần đi, ta đi tìm Vương gia nói chuyện '

Ngô Thế Huân vẫn còn ngồi ở trong đại sảnh đột nhiên nhìn thấy Thúy Hà quay trở lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”

“Vương gia, ta…” Thúy Hà do dự nhìn Lộc Hàm ở phía sau.

“Là ta để nàng ở lại, nàng đang mang thai nếu ở lại vương phủ thì sẽ được chăm sóc tốt hơn.” Lộc Hàm vừa bước vào cửa đã nhìn hắn nói.

“Ngươi biết khi nào?”

Ánh mắt của Ngô Thế Huân thâm trầm phức tạp.

“Vừa mới biết.”

Trong mắt Lộc Hàm chợt lóe ưu thương, hốc mắt đột nhiên nóng lên, vì sao y lại để ý chuyện này chứ?

“Ngươi muốn nàng ở lại vương phủ?” Ngô Thế Huân gắt gao nhìn chằm y, hắn làm vậy là quan tâm đến cảm nhận của y, chẳng lẽ y đối với chuyện này một chút cảm giác cũng không có?

“Phải.”

Đột nhiên trong lòng cảm thấy thật khổ sở nhưng y vẫn quật cường ngẩng cao đầu.

“Người đâu, mang Thúy Hà đến nơi nàng từng ở trước kia hầu hạ thật tốt.” Ngô Thế Huân trong lòng nổi giận hướng về phía cửa hô to, y thật sự đối với hắn không có lòng sao? Không có thương tâm cũng như ghen tỵ sao? Vì sao lại không để ý đến?

“Dạ! Vương gia. Nô tỳ tuân lệnh.” Ngoài cửa, tiểu nha hoàn trước kia hầu hạ Thúy Hà vui vẻ tiến vào.

“Cám ơn Vương gia. Cám ơn Vương phi.” Thúy Hà cảm kích nói, sau đó cùng tiểu nha hoàn lui ra ngoài.

Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Thế Huân đảo nhanh qua khuôn mặt không có chút biểu tình của y, sau đó đi qua trước mặt y để bước ra ngoài.

Lộc Hàm nhẹ nhàng chậm rãi quay về Lục Bình uyển.

“Vương phi, tất cả đồ đạc ta đều đã thu xếp xong, bây giờ chúng ta chuyển qua bên ấy.” Xuân Vũ vừa ôm đồ đạc đã chuẩn bị tốt vừa nói.

“Bỏ đồ xuống đi Xuân Vũ, không cần chuyển, ta không đi Kỳ Lân cư.” Lộc Hàm  gọi Xuân Vũ lại, thản nhiên nói.“Vương phi, người không vui, tất cả đều do Xuân Vũ lắm mồm.”

Bản thân Xuân Vũ có chút hối hận, tại sao lại nói cho y biết, nếu không nói thì y chắc chắn không biết chuyện của Thúy Hà.“Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi không cần tự trách mình.”

Lộc Hàm nhìn Xuân Vũ nói.“Vương phi, Vương gia quả thật là rất quan tâm người, điều này tất cả mọi người đều nhìn thấy, chẳng lẽ người một chút cảm giác cũng không có sao? Chuyện của Thúy Hà phu nhân chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mặc kệ thế nào thì người vẫn là Vương phi, là người mà Vương gia yêu nhất cho nên người không cần làm khó bản thân.” Xuân Vũ nhìn y, trong mắt chứa đầy chua xót, nhẹ nhàng mở miệng an ủi, khuyên giải.

“Xuân Vũ, nam nhân tại sao nhất định phải chịu đựng việc nam nhân có tam thê tứ thiếp?”

Khóe môi Lộc Hàm nhếch lên chua xót, chẳng lẽ trên đời này không có tình yêu độc nhất vô nhị giống như cha mẹ y sao, đã yêu là chỉ yêu duy nhất một người.

Xuân Vũ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn y, Vương phi tại sao lại hỏi như vậy?

Hiện tại nam tử chỉ có thể dựa vào nam tử để sinh tồn cho nên mới phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý nam tử quyết định mọi việc, bao gồm cả tam thê tứ thiếp. Đây là quy luật từ xưa đến nay rồi, không ai có thể thay đổi được.

‘Cân hỏi của ta rất kỳ quái phải không?' Lộc Hàm tự chế giễu mình, có phải y đã trở nên lòng tham không đáy, Ngô Thế Huân đã cho y danh phận và địa vị cao cao tại thượng rồi, chẳng lẽ y còn muốn hắn vứt bỏ cốt nhục của chính mình, mà cho dù hắn thật sự làm vậy thì y có thể cảm thấy yên tâm, thoải mái sao?

Không phải đâu, Vương phi. Nam nhân có quyền thế không phải ai cũng đều tam thê tứ thiếp sao? Vương gia đối với Vương phi như vậy là đã tốt lắm rồi, bởi hắn rõ ràng đã vì người mà đuổi các nàng khác ra khỏi vương phủ, nhưng Xuân Vũ cảm thấy thật kỳ quái, Vương phi vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ sao?’

Vẻ mặt của Xuân Vũ đầy nghi hoặc, không hiểu Vương phi còn muốn so đo cái gì.Lộc Hàm đột nhiên sửng sốt, y cảm thấy không đủ sao? Chỉ sợ là Xuân Vũ đã nói thật khách sáo, không có nói nàng lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ. Chỉ là cho dù là tất cả nữ nhân đều bấm bụng chịu đựng việc này, nhưng trong lòng y liệu có thực sự chịu đựng được không?

‘Xuân Vũ, nếu cho ngươi hai lựa chọn, một bên là làm thiếp cho người có quyền có thế, một bên là làm thê tử của một người bình thường, suốt đời yêu thương ngươi thì ngươi muốn gả cho người nào?’

Y nghiêm túc hỏi Xuân Vũ, nếu là y, y nhất định muốn gả cho một người bình thường.‘Ta muồn gả cho người có quyền thế cho dù là làm tiểu thiếp cũng vui lòng.’ Xuân Vũ cũng trả lời thật nghiêm túc.

‘Tại sao?’ Lộc Hàm giật mình ngẩng đầu lên, hiện tại cũng có người cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp sao, y vẫn luôn nghĩ những người đó cũng là do bất đắc dĩ hoặc thân bất do kỷ, vì dù sao tiểu thiếp không có địa vị gì, chẳng qua chỉ là cao hơn nha hoàn một chút.‘

Ha ha ha…’ Xuân Vũ cười khẽ một chút nói:

‘Vừa nhìn Vương phi đã biết người chưa từng nếm qua khổ sở, người không thể biết được nổi khổ của người bình thường.

‘Ta biết bọn họ tuy là sống kham khổ một chút, nhưng vợ chồng lại ân ân ái ái sống đến bạc đầu giai lão, như vậy không phải tốt hơn sao? ' Lộc Hàm nhớ tới cuộc sống của mẹ mình lúc trước, cuộc sống bình thường thản nhiên ấy làm cho y thực sự hâm mộ.

‘Kham khổ? Vương phi, người làm sao biết? Cuộc sống trong gia đình của người bình thường là khó khăn đến cỡ nào, không nói người khác mà nói chính ta đây này, từ lúc ta còn nhỏ đã chưa từng nhìn thấy cha mẹ ân ân ái ái, mỗi ngày bọn họ đều mặt ủ mày ê, nghĩ cách phải làm thế nào để nuôi sống con mình? Phải làm sao kiếm đủ bạc để duy trì miếng cơm manh áo trong nhà, thứ mà ta nghe được nhiều nhất chính là tiếng thở dài của đương gia (người quản lý gia đình), cho đến khi ta bị bán vào vương phủ, ta nhìn thấy nước mắt trong mắt nương cùng ánh mắt có chút nén giận, không nỡ của cha, một người nam nhân mà phải bán con gái của mình để duy trì cuộc sống, thì xin Vương phi thử nói xem, bọn họ có ân ân ái ái hay không?’

Trong mắt Xuân Vũ dày đặc ưu thương, nếu nương lúc trước cho dù là làm thiếp của người ta cũng không muốn cốt nhục chia lìa.

‘Xuân Vũ. Ta xin lỗi, ta không cố ý.’ Lộc Hàm nhẹ nhàng nói, y không nghĩ thân thế của Xuân Vũ lại như vậy, lại càng không ngờ thì ra moi việc đều không giống như trong tưởng tượng của y.

‘Vương phi, nha hoàn trong phủ nhiều như vậy, xuất thân của mỗi một người đều chua xót như vậy, thật ra không có cha mẹ nào nhẫn tâm đem bán con gái của mình cho người ta để làm nô tỳ, thật sự là họ chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc nên mới làm như vậy, vì thế nếu có người đồng ý thu nhận chúng ta làm thiếp thì chúng ta rất mang ơn. Cho nên Vương phi, người đã hạnh phúc hơn chúng ta rất nhiều rồi, vì dù sao Vương gia cũng sủng người nhất, nếu người cảm thấy không vui thì hãy đưa nàng ta đến ở nơi khác.’

Xuân Vũ khuyên giải an ủi y, trong vương phủ có rất nhiều người ao ước được như y, chỉ có mình y sống trong phúc mà lại không biết hưởng
==****=*====*=****====****=====**=============
Có ai hóng chương mới hongg nè T.T ❤❤❤❤ Đoạn này thấy thương ghê :((( Ủng hộ mình đii nha ~~ Nhớ Like + Follow = Chương mới nhé . Hôm nay rút kinh nghiệm khoong up đêm nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net