CHƯƠNG 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm đột nhiên cười nhạo chính mình, nhắc tới một cái đã làm cho lòng của y trở nên ê ẩm.

Khi một người đặt sai tình cảm của mình vào một nam nhân thì sẽ như vậy. Y bình thản thở dài, các nàng đáng thương cũng thật đáng buồn, yêu một người nam nhân không yêu mình, cho nên y không thể dễ dàng giao trái tim của mình cho hắn, nhưng y cũng không biết trái tim của mình bây giờ có thuộc về mình không?

‘Ngươi trách móc ta sao thay các nàng ấy? Ta không có trái tim cho nên đã phụ lòng bọn họ.’ Ngô Thế Huân không có một chút tình cảm và thương xót nào đối với các nàng.

Lộc Hàm không muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này cho nên nhếch mắt hỏi: ‘Đứa nhỏ trong bụng Thúy Hà được mấy tháng rồi?’

Ngô Thế Huân sửng sốt, giọng nói có vẻ cứng ngắc, mất tự nhiên: ‘Hơn bốn tháng.’

‘Ừ.’ Lộc Hàm lên tiếng, cúi mặt xuống không có nói thêm gì nữa.

Chuyện này giống như một nhánh cây cắm thẳng vào lòng mình, một khi chạm đến thì sẽ cảm thấy rất đau. Y vẫn không nên biết nhiều, có đôi khi không biết lại càng hạnh phúc, biết càng nhiều thì sẽ càng………

Thấy vẻ mặt ảm đạm của y, dường như cảm giác được nỗi đau của lòng y, trái tim của Ngô Thế Huân cũng run lên, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần.

Hắn hạ giọng, nghiêm túc nói: ‘Lộc Hàm, ta hứa với ngươi, sau khi Thúy Hà sinh hạ đứa nhỏ xong, ta sẽ đem nàng rời khỏi phủ.’

Lộc Hàm ngẩn người, nâng mắt nhìn hắn, hắn làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, đột nhiên tức giận nói: ‘Ngô Thế Huân, ngươi muốn để Thúy Hà và đứa nhỏ đều hận ngươi sao? Ngươi làm sao có thể tàn nhẫn mà chia cách mẫu tử bọn họ?’

‘Lộc Hàm, ngươi nhất định phải tốt bụng như vậy sao? Nhất định phải tủi thân cho mình như vậy sao?’ Ngô Thế Huân cũng rống lên giận dữ, hắn hận sự lương thiện của y, tại sao y không ích kỷ một chút, vì cái gì mà lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.

‘Ta không tốt bụng, một chút cũng không lương thiện, ta chỉ là không đành lòng, không đành lòng vì bản thân mình mà làm thương tổn người khác.’ Lộc Hàm ra sức lắc đầu, nếu làm như vậy y cũng không thể yên lòng được.

‘Ta sẽ đem nàng an bài ở biệt viện, phái người chăm sóc nàng cùng đứa nhỏ, vĩnh viễn cũng không cho bước chân vào vương phủ.’ Ngô Thế Huân đỡ lấy bả vai của y, ánh mắt thâm trầm nói.

‘Không cần, ngươi muốn người ta nói ta ghen tị, nói ta lòng dạ hẹp hòi sao? Ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha.’ Lộc Hàm nghiêm mặt cự tuyệt, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

'Lộc Hàm, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm như thế nào đây? Phải làm sao thì ngươi mới có thể vừa lòng?’ Ngô Thế Huân thét lớn hướng về phía y, trong mắt không còn kiên nhẫn, chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, y bảo hắn phải làm sao bây giờ?

Lộc Hàm ngạc nhiên, sửng sốt, y đang làm cái gì? Y rốt cuộc đang so đo cái gì? Rốt cuộc là không cảm thấy thoải mái cái gì?

‘Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ làm ngay.’ Ngô Thế Huân lay người y, hỏi lại một lần nữa.

Lộc Hàm vẫn đứng yên nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích, y nên nói gì bây giờ? Chính y cũng không hiểu được bản thân y muốn gì?

‘Lộc Hàm, Ngô Thế Huân ta thề cả đời sẽ không chạm vào nữ nhân khác, từ nay về sau chỉ có Lộc Hàm là người duy nhất của ta.’ Hắn kiên định, hùng hồn, ngữ khí chắc chắn thành khẩn, đôi mắt thâm trầm giống như đêm tối lại dường như đang lóe lên ánh sáng, nhìn y không hề chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt của y như đang cất giấu điều đặc biệt gì đó, có lẽ hắn nên hứa hẹn với y để y có thể yên tâm.

‘Không nên tùy tiện hứa hẹn này nọ với nam nhân, bởi vì nam nhân thực sự rất cố chấp.’ Lộc Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngữ khí cũng rất bình thản, nếu y tin thì nhất định sẽ chấp nhất, cuối cùng sẽ yêu thích hắn.

‘Tin ta, việc ngươi phải làm chính là tin ta.’ Ngô Thế Huân hi vọng y sẽ yên tâm, không muốn nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ưu thương, bờ môi không thể nở nụ cười của y.

Nói đi nói lại cũng là hắn sợ y sẽ bỏ đi, sẽ rời xa hắn.

‘Ai……’ Nhẹ nhàng thở dài, ngay cả chính mình y còn không tin tưởng thì làm sao có thể tin tưởng hắn, có thể tin tưởng hắn sẽ đem Thúy Hà cùng đứa nhỏ bỏ đi không?

Không khí nặng nề cùng bất đắc dĩ lại tràn ngập trong phòng, cả hai người đều im lặng, không lên tiếng.

‘Ngươi nghỉ ngơi đi, đêm nay ta quay về Kỳ Lân cư, nhớ rõ, ngày mai phải chuyển đến.’ Thật lâu sau Ngô Thế Huân mới nâng mắt nhìn y, ánh mắt thâm thúy, ảm đạm.

Có một số việc gấp không thể chần chừ, hắn chỉ có thể dốc toàn lực để làm.

‘Ừ.’ Y mỉm cười đáp lại, trong mắt hiện lên một tia nhợt nhạt cùng đau thương. Đây là lần đầu tiên y và hắn có thể thẳng thắn, thành khẩn trao đổi, tuy rằng thảo luận nhưng cũng một số việc cũng không có đáp án,không giải quyết được bởi vì sự thật đã không thể thay đổi.

Mong chờ y liếc mắt nhìn hắn một cái, Ngô Thế Huân đứng lên quay đầu lại nói: ‘Nhớ dùng cơm tối rồi hãy đi ngủ, ta bảo Xuân Vũ mang vào cho ngươi.’

Nhìn thấy hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại,đi ra khỏi phòng, y khẽ nhếch khóe môi sau đó chậm rãi buông xuống, một đêm cô độc yên tĩnh làm cho trong lòng người ta cảm thấy chua xót.

Thì ra tình thật sự có thể làm tổn thường con người, thì ra yêu có thể làm cho người ta không biết nên làm thế nào?

Sáng sớm mặt trời bé nhỏ vừa ló dạng.Đứng ở trước cửa Hà Tình uyển, trong lòng Lộc Hàm cảm thấy thật khó chịu, phức tạp, đau đớn càng ngày càng lan tràn trong lòng nàng.

 ‘Vương phi, người thật sự muốn đem những thứ Vương gia cho tặng cho Thúy Hà phu nhân sao? Những thứ này đều trân châu quý phẩm đó.’ Xuân Vũ ở phía sau y, hai tay đang cầm một hộp gì đó, giọng nói dường như đang rất bất mãn, Vương phi thật là….tại sao lại phải làm mình thiệt thòi thế chứ?

 ‘Nàng cần dùng hơn so với ta, không phải sao?’ Lộc Hàm quay đầu lại cười nhạt.

‘Vương phi nói được là được mà.’ Xuân Vũ không ngừng hy vọng, người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ, nàng mong ông trời nhanh nhanh ban cho Vương phi một đứa nhỏ.

‘Đi thôi, chúng ta đi vào thôi, để lúc sau cho nàng có mà dùng.’ Lộc Hàm không hề do dự cất bước đi vào, chuyện gì nên đối mặt thì nhất định phải đối mặt.

Tiểu nha hoàn hầu hạ Thúy Hà đang dứng ở cửa, nhìn thấy y tiến vào liền vội vàng hành lễ: ‘Nô tỳ tham kiến Vương phi.’

‘Đứng lên đi! Phu nhân của ngươi đã thức dậy chưa?’ Lộc Hàm thuận miệng hỏi.

‘Dạ bẩm Vương phi, đã dậy, sáng sớm Vương gia đã mang theo ngự y đến bắt mạch cho phu nhân.’ Tiểu nha hoàn cung kính, thành thật hồi đáp.

‘Sáng sớm?’ Khóe miệng Lộc Hàm chợt nhếch lên một nụ cười thê thảm, thì ra là hắn quan tâm như thế 

‘Ta đi bẩm báo phu nhân, nói Vương phi tới thăm.’ Tiểu nha hoàn xoay người muốn vào trong.

‘Chờ một chút, không cần, nếu Vương gia ở đây rồi, ta cũng không quấy rầy. Hôm khác ta sẽ đến, ngươi cất những thứ này đi, nói nàng bảo trọng thân thể.’ Lộc Hàm nói xong, bảo Xuân Vũ đem đồ giao cho tiểu nha hoàn.

Lộc Hàm mang theo Xuân Vũ xoay người rời đi, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra.

‘Vương gia, đứa nhỏ đã được bốn tháng rồi, tình trạng cũng rất tốt, không cần phải lo lắng.’ Ngự y vừa đi vừa hồi bẩm nói.

Lộc Hàm không nói gì, trên mặt không có một tia biểu tình, xem ra lời Thúy Hà nói đều là sự thật, đứa nhỏ này đúng là của hắn.

‘Lộc Hàm, ngươi tới đây làm gì?’ Ngô Thế Huân vừa ngẩng đầu đã thấy trước phòng y đang định rời đi, liền hỏi.

‘Ta đến thăm Thúy Hà.' Lộc Hàm không thể không quay đầu, đối mặt nhìn hắn, cố nở nụ cười.

‘Cựu thần(1) tham kiến Vương phi.’ Ngự y ở bên vội vàng hành lễ.

‘Ngự y, mau đứng dậy, không cần đa lễ.’ Lộc Hàm vội vàng nói, y nhất thời vẫn không thích ứng được việc người khác thi lễ với mình.

‘Cám ơn Vương phi, Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, cựu thần xin cáo lui.’

‘Đi thôi.’ Ngô Thế Huân vung tay lên, ánh mắt đột nhiên dừng ở tiểu nha hoàn, vật trong tay kia không phải là hắn đưa cho y sao? Y mang tới nơi này làm gì?

‘Những thứ này là ngươi đưa tới?’ Ngô Thế Huân lấy tay chỉ vào, mâu quang sắc bén bức người.

Chết tiệt, y cư nhiên dám đem đồ hắn tặng đưa cho người khác.

‘Là ta nghĩ Thúy Hà cần nó hơn ta, cho nên ta định đưa nó cho nàng.’ Lộc Hàm khẽ gật đầu, không muốn giấu diếm, vì dù sao y cũng không có ý định ăn nó.

‘Ai cho ngươi làm như vậy? Ai bảo ngươi làm như vậy?’ Ngô Thế Huân đột nhiên bắt lấy cánh tay của y, lên tiếng chất vấn, mâu trung chớp động, cực kỳ tức giận.

Y lại không thèm để ý đến tâm ý của hắn.

 ‘Ai nói ta không thể làm như vậy?' Lộc Hàm ngơ ngác nhìn hắn hỏi ngược lại, hắn tức giân gì chứ, chẳng lẽ lại để ý đến những thứ này sao?

 ‘Xuân Vũ, cầm những thứ này lại đi.’ Ngô Thế Huân buông y ra, quay đầu hạ lệnh.

‘Dạ Vương gia.’ Xuân Vũ thật vui sướng, thân thủ tiếp nhận lại, nàng vốn cũng không muốn Vương phi tặng những thứ này cho Thúy Hà.

‘Ngươi làm cái gì vậy?’ Lộc Hàm giận dữ nhìn hắn, đã cho rồi làm sao có thể thu hồi lại.

‘Làm gì, ngươi nói đi?’ Ngô Thế Huân tuấn mâu nhìn chằm chằm y, hỏi lại, y lại còn hỏi hắn định làm gì.

‘Ta sao biết?’ Lộc Hàm ánh mắt có chút trốn tránh, thấp giọng nói.

‘Xuân Vũ, những thứ này hằng ngày để Vương phi tẩm bổ, nếu không thấy thì ta sẽ hỏi tội ngươi.’ Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng uy hiếp Xuân Vũ.

‘Ngươi . .’ Lộc Hàm trừng mắt nhìn hắn. Hắn thật thông minh, biết lấy Xuân Vũ để bắt ép mình, ngữ khí không dịu đi chút nào tiếp tục nói: ‘Ta đã tặng cho nàng rồi, sao có thể thu hồi?’

‘Nơi này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ phái người chuẩn bị cho nàng.’ Ngô Thế Huân ngữ khí chân thật, đáng tin nói.

‘Tùy ngươi.’ Lộc Hàm thấy hắn cố chấp như thế, xoay người muốn đi, chợt nghe thanh âm từ phía sau truyền đến.

‘Thúy Hà tham kiến Vương phi.’ Thúy Hà đột nhiên từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng thi lễ.

‘Ngươi đang mang thai, về sau không cần hành lễ, mau đứng lên đi.’ Lộc Hàm vội vàng xoay người lại, tay nâng nàng đứng lên.

Thúy Hà có vẻ không muốn, thân hình nhích sang bên cạnh, tiểu nha hoàn thấy thế vội vàng chạy ra đỡ lấy nàng.

Lộc Hàm đỡ nàng đứng dậy, tay cứng đờ, nàng kiêng dè mình sao? Sợ ta làm đứa nhỏ bị thương, khóe miệng cười tươi nhưng trong đó là vài phần chua xót và chế giễu.

‘Chúng ta đi thôi.’ Ngô Thế Huân đột nhiên nói xen vào

.Lộc Hàm giương mắt nhìn về phía hắn, sắc mặt hắn có điểm cứng ngắc, vẻ mặt cứng rắn tựa hồ không quá tự tại.

Hắn có để ý không? Chuyện bây giờ là do hắn gây nên, nhưng hắn cũng không có cách nào để đối mặt.

‘Đi thôi.’ Ngô Thế Huân dắt tay y.

Lộc Hàm không giãy dụa, vốn định quay đầu lại, dặn Thúy Hà chú ý thân thể, nếu nàng cố ý lảng tránh thì mình cũng không cần làm điều thừa.

‘Vương gia đi thong thả, Vương phi đi thong thả.’Ngô Thế Huâb vẫn nắm tay y, đi đến hậu hoa viên, Lộc Hàm mới nhẹ nhàng rút tay trở về, bình tĩnh nhìn hắn nói: ‘Ngươi vẫn nên trở về chăm sóc Thúy Hà đi.’

Không phải sáng nay hắn rất khẩn trương, đi mời ngự y đến bắt mạch cho Thúy Hà sao? Ngô Thế Huân chăm chú nhìn y, đột nhiên khóe miệng cong lên, thản nhiên tươi cười: Lộc Hàm ghen sao?  Y cũng để ý ư?

‘Sáng sớm nay ta mời ngự y là muốn hắn xem đứa nhỏ có phải đã bốn tháng hay không.’ Hắn thản nhiên mở miệng giải thích.

‘Ngươi hoài nghi sao? Hoài nghi đứa nhỏ trong bụng nàng không phải là của ngươi.’ Lộc Hàm đôi mi thanh tú khẽ nhíu.

‘Không nên hoài nghi sao?’ Ngô Thế Huân nhếch môi hỏi lại.

‘Có lẽ nên.’ Lộc Hàm cười nhạt, nhưng trái tim lại cảm thấy một trận băng giá, sủng ái nhất thời qua đi thì sẽ thẳng tay vứt bỏ, giờ còn nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng nàng sao.

‘Thúy Hà ra phủ sau đó tái giá.’ Ngô Thế Huân căn bản không muốn giải thích, nhưng nhìn thấy mắt y có vẻ thất vọng, liền nói

Lộc Hàm ngạc nhiên, sửng sốt, Nhanh như vậy sao? Nàng mới rời khỏi vương phủ mấy tháng đã lập gia đình, xem ra nàng cũng không phải thật sự yêu Ngô Thế Huân.

‘Lộc Hàm chúng ta không cần nói về chuyện này.’ Ngô Thế Huân trầm thấp nói.

Có lẽ hắn thật sự bạc tình, hắn không nghĩ Thúy Hà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và y. Hắn đối Thúy Hà hiện tại chỉ có thể là trách nhiệm, Thúy Hà mang thai, kỳ thật hắn cũng không thấy một tia vui sướng nào, ngược lại hắn chỉ cảm thấy rất phiền, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này mà thôi. 

‘Được, không tranh luận.’ Lộc Hàm cười yếu ớt, mâu quang có chút ảm đạm, giờ tranh luận cũng có ý nghĩa gì?

(1) • quan to của triều đại trước còn lại, trong quan hệ với triều đại sau 
=============================================
Huhuu mệt gần chết T.T Edit nhanh quá cơ lần nào cũng gần tiếng T.T Thấy ta năng suất không ??? :v Nhớ Like + Cmt + Follow ta nhé . Cảm ơn các nàng vẫn luôn theo dõi bộ này  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net