Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới tới Quan ngoại, Lộc Hàm đã nảy sinh cảm giác bối rối không quen.

Khi phóng tầm mắt qua cửa sổ mã xa, cậu thấy được đồng cỏ mênh mông bất tận, ngẫu nhiên còn có thể thấp thoáng trông thấy khe suối cuồn cuộn chảy cùng mấy tấm lều dựng bằng gỗ thô, xem ra là nơi nghỉ ngơi cho trâu bò hay đàn ngựa đây.

Trời ơi! Mình sẽ không phải đến cái nơi mà động vật còn nhiều hơn con người đấy chứ? Ta có khả năng sống sót ở nơi khô cằn này sao?

Lúc ấy không hiểu cậu nghĩ gì mà đồng ý giả trang thành tiểu thư chứ? Vạn nhất nếu bị đuổi khỏi Ngô gia, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, khi ấy trên người cậu một chút lộ phí cũng không có, có thể lặn lội quay trở lại Giang Nam được sao? Tài sản duy nhất trên người chỉ có chiếc vòng ngọc tiểu thư nhét cho cậu, không biết có đủ giá trị để cậu quay về Giang Nam không?

Kỳ thật, trong lòng Lộc Hàm luôn ôm một tia hy vọng, nếu thiếu gia Ngô gia nhân từ, có thể thông cảm với người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu là cậu mà thu nhận không.

Dù sao thì cũng là một cô nhi, sớm đã không nơi nương tựa, chỗ nào cũng như nhau cả mà thôi. Dù có quay được về Giang Nam, Lăng gia khẳng định cũng sẽ không để cậu lưu lại.

Trước mắt, chỉ cầu mong sự nhân từ của Ngô gia thôi!

Lúc này, cậu đang được an bài trong một khách điếm chờ thiếu gia Ngô gia đến. Nghe nói, khách điếm này điếm duy nhất trong trấn, vẫn cách Ngô gia một đoạn.

Lộc Hàm khẩn trương vặn xoắn mấy ngón tay, thỉnh thoảng lại sờ chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái, tự động viên bản thân. Ít nhất mình cũng có chút tiền, không đến mức không nơi nương tựa.

Bất quá, đợi cũng lâu lâu rồi! Thiếu gia không phải đã quên đến đón dâu đó chứ! Hai canh giờ trôi qua, cậu đội hồng cân ngồi yên không dám nhúc nhích, vừa lo lắng vừa khẩn trương đợi người, thật giống như một kiểu lăng trì.

Cuối cùng, tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng lại, cửa gỗ bị đẩy ra "Nha" lên một tiếng. Lộc Hàm vội vàng ngồi thẳng dậy, thở cũng không dám thở mạnh.

Nhìn xuống phía dưới lớp hồng cân, cậu thấy một đôi ngoa đen đang chầm chậm tiến đến.

Người kia im lặng trong chốc lát, rốt cục cũng vươn tay từ từ vén lớp hồng voăn trên đầu cậu xuống.

Ngô Thế Huân đã tưởng khi nhấc lớp hồng cân lên, sẽ thấy một đôi mắt nén giận dữ oán hận nhìn hắn, vì dù sao hắn cũng muộn hai canh giờ, làm cậu phải đội phượng quan đợi chờ vô ích. Đương nhiên đấy là hắn cố ý muốn cho cậu tức giận.

Nhưng không ngờ khi nhìn, không những không thấy gương mặt giận dữ hờn dỗi, ngược lại trông thấy đôi thu mâu nhút nhát đang hoảng sợ, tựa như con thú nhỏ rơi vào bẫy rập. Một người luôn yêu quý động vật như Ngô Thế Huân tự dưng có chút động tâm.

Tức giận vì lại làm cho hắn có cảm giác này, Thế Huân không khỏi nhíu mày.

Lộc Hàm lo sợ hé mắt liếc trộm Ngô Thế Huân một cái, phát hiện người đó đang nhíu mày không vui, vội vàng cúi đầu xuống. Cậu cái gì cũng chưa có nói, thiếu gia chắc không có khả năng biết là cậu giả mạo đâu! Thế,vì cái gì lại tức giận?

Hay là bộ dáng cậu xấu quá? Lộc Hàm hoảng hốt nghĩ.

Tuy mới chỉ liếc qua một thoáng, cậu cũng biết tướng mạo thiếu gia đẹp lắm. So với tất cả những mĩ nam mĩ nữ cậu từng thấy đều đẹp hơn, hơn nữa bộ dáng lại phi thường cao lớn, thậm chí còn anh tuấn hơn cả Tiêu công tử mà tiểu thư chung tình.

Nếu tiểu thư biết bộ dáng thiếu gia lại tuấn lãng như thế, nhất định sẽ hối hận vì không gả cho hắn.

Ngô Thế Huân hoàn toàn không biết trong lòng Lộc Hàm đang suy nghĩ lung tung rối loạn như thế, chỉ lẳng lặng đứng đánh giá cậu.

Hài tử này xem ra không xấu. Nói đúng ra, bộ dáng cậu hoàn toàn không kém, hắn không khỏi cảm thấy kì lạ, xinh đẹp như vậy có cần đem chính mình gả đến vùng hoang vu không quen thuộc này không? Hắn nên bội phục dũng khí của hài tử hay nên buồn vì sự ngu ngốc của người này?

Còn nữa... người này... xem ra thật sự là nhỏ nha!~ Hắn không tự chủ mà muốn gọi cậu hài tử. Cần thẩn quan sát một chút thấy cậu chắc hẳn chỉ cao đến bả vai hắn thôi! Còn nhỏ hơn cả những người phương Bắc bình thường. Xem ra cũng là một kiểu phong tình mới lạ.

Có lẽ, cha chung tình với người Giang Nam như thế cũng là đạo lý riêng của ông, lúc này đây, Ngô Thế Huân không thể không đồng tình với quan điểm này. Hơn nữa, nhìn bộ dạng rụt rè nhút nhát như thỏ con của hài tử, thật là hiếm thấy.

Thành thật mà nói, hắn đã quen với tác phong dũng cảm của người phương Bắc, cho dù Lâm Thiến thực sự được công nhận mà đệ nhất mỹ nữ Quan ngoại cũng không có loại phong tình diễm lệ uyển ước đến như thế này, chỉ biết trực tiếp yêu cầu.

Nhìn một lúc, lúc này cậu đang thỉnh thoảng nhìn trộm hắn, cặp lông mi đáng yêu khẽ rung động, đôi môi hồng diễm khép khép mở mở lại nửa chữ cũng không nói, bàn tay trắng nõn liên tục vặn xoắn dường như vô cùng hồi hộp khẩn trương! Phản ứng thật là thú vị nha~~

Để tăng cảm giác sự tồn tại của hắn, Ngô Thế Huân kéo mạnh một cái ghế ngồi xuống ngay trước mặt Lộc Hàm, cùng cậu trừng trừng mắt đối nhau.

Này quả nhiên có hiệu quả, chỉ thấy Lộc Hàm hoảng hốt trợn tròn mắt, hít mạnh mấy ngụm, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.

"Ta là trượng phu chưa từng gặp mặt của ngươi, ngươi có biết không?

"Ta... ta biết..." Lộc Hàm theo phản xạ rụt về phía sau, lúng túng trả lời.

"Ngươi tên Lăng Sương?"

"..."Lộc Hàm không biết có nên trả lời hay không, thật lâu sau mới do dự gật đầu.

"Ta là Ngô Thế Huân."

"Ta..." Lộc Hàm thở sâu, rốt cuộc quyết định nhanh chóng khai báo, lá gan cậu không lớn, vô pháp chịu nổi loại áp lực này. "Ta không phải..."

Chưa cho cậu cơ hội nói xong, Thế Huân đã đột nhiên đứng dậy, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống.

"Chúng ta chỉ nhận thức đến đây thôi." Ngô Thế Huân thẳng thắn nói. "Ta không biết vì sao ngươi lại đồng ý cuộc hôn nhân này, bất quá ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không phải loại người có thể quan tâm chăm sóc, chu đáo tỉ mỉ người khác, cũng không phải là một trượng phu tốt, nếu ngươi mong chờ người nhã nhặn lịch sự như Giang Nam tài tử vậy e rằng ngươi phải thất vọng rồi, vận khí ngươi không tốt đến thế đâu."

"Ta không mong chờ bất kỳ điều gì..." Lộc Hàm nhỏ giọng nói.

Ngô Thế Huân vẫn không để cho cậu có cơ hội nói xong, chỉ hạ giọng nói.

"Vì lão nhân gia, ta mới đáp ứng cưới ngươi, bất quá vì muốn tốt cho ngươi, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng hồi phủ đi, tránh cho phải hãm thân trong cuộc hôn nhân không tình nguyện này. Đương nhiên, về đến Giang Nam ngươi muốn nói thế nào thì tùy ngươi, nói rằng ta dã man tàn bạo hay thế nào cũng được, chính là đừng ở lại đây."

Lộc Hàm ngẩn mặt ra, Ngô Thế Huân vì thế không ngừng cố gắng.

"Nói cho ngươi biết, ở đây không có người hầu như Lăng gia để ngươi có thể tùy ý sai bảo, muốn làm gì cũng phải tự thân vận động, như ngươi trông yếu ớt thế kia, sao có khả năng làm được những công việc nặng nhọc."

"Đó không thành vấn đề! Chẳng qua, ta..."

"Quan trọng hơn là..." Ngô Thế Huân ngắt lời cậu. "Ta tuy rằng cưới ngươi, nhưng sẽ không chung thủy với ngươi, ta đã có người khác rồi."

"Tiểu thiếp sao?" Lộc Hàm tò mò hỏi.

"Danh phận đối với chúng ta mà nói cũng không phải tất yếu." Ngô Thế Huân chột dạ tuyên bố. "Chúng ta yêu nhau thật lòng, không có chỗ cho ngươi xen vào đâu."

Thì ra là thế. Lộc Hàm thông suốt gật đầu, đang muốn mở miệng cam đoan cậu sẽ không trở thành chướng ngại vật ngăn trở hai người họ, thì Ngô Thế Huân đã lại lên tiếng!

"Cho nên, nếu ngươi vẫn kiên trì muốn lưu lại, cũng chỉ có thể có được một trượng phu trên danh nghĩa mà thôi, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào ngươi."

"Tuyệt đối không?" Lộc Hàm trợn tròn mắt.

"Đúng thế, ngươi chỉ là công cụ để xoa dịu bệnh tình nguy kịch của cha ta mà thôi, đối với ta không còn ý nghĩa nào khác."

"Nếu ta rời đi, lão gia sẽ thế nào?"

"Ta tự nhiên sẽ có biện pháp..." Ngô Thế Huân nói thế những vẫn không thật sự tự tin.

Kỳ thật hắn không hề có biện pháp đi! Lộc Hàm đáng thương nhìn hắn! Trong lòng cậu, Ngô Thế Huân đã trở thành một Hán tử si tình đáng thương bị chia rẽ đôi uyên ương.

"Huynh... thật sự sẽ không chạm vào ta."

"Đúng thế!"

"Huynh cam đoan?"

"Đương nhiên!" Ngô Thế Huân không vui, người này là có ý tứ gì đây? Cậu xem ra dường như rất cao hứng thì thấy hắn không chạm vào cậu.

Loại ngôn ngữ vũ nhục này, cậu sao mà cao hứng nổi?

"Thật tốt quá." Lộc Hàm như trút được gánh nặng, nói. "Ta có thể lưu lại rồi."

Này! Quyết định thật sự ngoài dự đoán của Ngô Thế Huân

"Ngươi nhất định là không nghe rõ, ta nói lại..."

"Ta biết rồi." Lộc Hàm ngắt lời hắn. "Huynh với người kia lưỡng tình tương duyệt, cưới ta chỉ vì bệnh tình nguy kịch của lão già, ách, nên gọi là cha , huynh cả đời sẽ không chạm vào ta, đúng không?"

Hắn có nói 'cả đời' sao? Ngô Thế Huân kỳ thật không hiểu, mờ mịt gật đầu.

"Như vậy, ta có thể lưu lại, giúp huynh hảo hảo chiếu cố lão già, ách, cha, để huynh đối với cha một cái công đạo."

"Ta nghĩ hình như ngươi không hiểu rõ lắm..."

"Ta đều biết rồi." Lộc Hàm rạng rỡ nở nụ cười.

"Không, ngươi không biết, ách..." Ngô Thế Huân dưới tình thế nguy cấp lại bắt đầu nói dối."Ngô gia chúng ta cũng không giàu có gì, những điều trước kia lão già nói thế nào kia cũng không phải sự thật, kỳ thực Ngô gia chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng thôi, bên trong đã hỏng hết rồi. Ngươi lưu lại chỉ có vất vả kiếm sống thôi, nửa điểm ưu đãi cũng không có."

"Không việc gì!" cậu cười sáng lạn với hắn.

Giả mạo tiểu thư thực ra làm cậu rất chột dạ, theo lý thuyết cậu sẽ tùy vào tình hình mà phun tất cả sự tình rồi sau đó lên đường hồi phủ. Nhưng... Quay lại Giang Nam cũng không có ai ngóng đợi cậu, còn nơi đây có một mái ấm chờ cậu, có một người cha đợi cậu về an ủi tuổi già.

Có một gia đình nha! Ông trời biết cậu muốn có một gia đình biết bao nhiêu, có người sẽ quan tâm cậu, cũng có người để cậu quan tâm.

Thiếu gia tuy rằng không thích cậu, nhưng nếu được lưu lại, ít nhất có thể giúp ngài chiếu cố lão gia, cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần chú ý cẩn thận một chút, không để ai biết được thân thế thực sự thì... cậu sẽ có một gia đình.

Cuộc hôn nhân này, chính là sự bảo đảm lâu dài! Dù sao thiếu gia cũng chỉ cần một thê tử ngụy trang, thế thì cậu làm được, cũng sẽ không làm cho thiếu gia gặp phải phiền phức hay sự tình thêm phức tạp nữa.

Vạn nhất... Vạn nhất bị mọi người phát hiện ra là nam nhân, cậu sẽ tự động ra đi, tuyệt không rước thêm phiền phức về cho Ngô gia! Trước mắt, cho cậu ích kỷ một chút nha, dung túng chính mình, cho cậu hưởng thụ cảm giác có một 'mái nhà' một quãng thôi.

***

"Vậy... kia..."

"Thế Huân!" thấy cậu đang do dự không biết nên gọi hắn thế nào, Ngô Thế Huân không kiên nhẫn nói. Vì sao chuyện gì hài tử này cũng không dứt khoát, ngay cả tên cũng không kêu được.

"Thế Huân! Chúng ta quay về mục trường đi? được không?"

Đổi một bộ xiêm y nhẹ nhàng, cậu nhất thời cảm thấy cảm thấy thoái mái lên rất nhiều. Tuy rằng với thân phận trước mắt tuyệt đối không thể tùy tiện được, bất quá, khi cậu lau lớp trang điểm dày trên mặt, thả tóc xuống buộc bằng chiếc dây nịt, thay bộ xiêm y đẹp đẽ của tiểu thư bằng một bồ đồ đơn giản thuận tiện hơn, cũng không thấy Ngô Thế Huân có ý kiến gì.

Nên cũng yên tâm hơn. Xem ra Thế Huân nói chỉ cần một thê tử trên danh nghĩa là sự thật.

"Không! Cha nói chúng ta mới thành thân, thê tử phải có một quãng thời gian sinh hoạt riêng, nên chúng ta đến mục trường mới xây ở trước đã." Ngô Thế Huân cố ý dọa cậu. "Chỗ này cái gì cũng không có, cũng không có ai hầu hạ ngươi, giờ hối hận vẫn còn kịp, đỡ đến lúc ấy lại kêu trời không thấu, gọi đất không thiêng."

Kỳ thật trong lời nói Thế Huân đầy rẫy sơ hở, nếu Lộc Hàm nhanh trí một chút có thể nghe ra Thế Huân đang nói bậy. Chỉ tiếc Lộc Hàm cũng đang che dấu một lời nói dối lớn nhất trong cuộc đời cậu, làm cậu khẩn trương không thôi, đâu còn thừa tâm trí mà để ý đến lời nói dối của người khác.

"Ta sẽ không hối hận đâu."

Cái người này này! Thật là ngu dốt không biết khôn gì hết! Ngô Thế Huân tức giận nghĩ thầm.

Thật là nhìn không ra, vóc dáng tuy không cao lớn nhưng tính tình lại rất bướng bỉnh, mặc cho hắn khuyên can nãy giờ cũng không chịu nghe. Được lắm, đến lúc đến mục trường Thiên Phong, xem ngươi sẽ phản ứng ra sao.

Mục trường Thiên Phong là niềm tự hào của hắn, tất cả đều tự tay hắn kiến thành, tương lai không lâu nữa sẽ trở lên vô cùng hùng mạnh. Mỗi tội hiện tại nó cái gì cũng chưa có, cho nên trong mắt người cao sang như cậu chắn chắn trông nó sẽ càng thô sơ.

Bất quá, người này đúng là có chút ngoài dự kiến của hắn. Trong ấn tượng của hắn, đám người danh môn thế gia vừa ra khỏi cửa đã có người hầu kẻ hạ như mây, càng nhiều càng thể hiện thân phận cao sang quý phái, mà người này không biết xảy ra chuyện gì, lại dám lẻ loi đơn độc đến vùng Quan ngoại xa xôi, ngay cả thị nữ tùy thân cũng không có.

Xem kìa! Ngu ngốc được báo ứng rồi đấy! Không ai giúp ngươi chỉnh lý dung nhan, mái tóc thì rối tung tùy tiện buộc bởi một cái dây nịt, khi gió thổi sợi tóc liền bung ra bay bay trong gió, xem ra thật là... Chết tiệt! Trông thật là đẹp.

Bỏ đi lớp trang điểm để lộ ra khuôn mặt thanh tú, gương mặt không trang điểm tuy so với diện mạo tân nương mới nãy có phần nhợt nhạt nhưng lại đem tới một loại phong tình khác lạ, thiếu chút sắc vị mà hiển lộ một thân phong thái thanh lệ. Hừ! Ngô Thế Huân nghĩ mà không cam tâm, ngươi làm thế khẳng định là muốn cường điệu sắc đẹp tú lệ trời sinh của chình mình đây mà, không cần tô son phấn nước làm đẹp vẫn có thể tươi đẹp như hoa như cỏ.

Bất quá cũng thật đáng tiếc, tuy rằng chưa son phấn cũng thanh tú động lòng người, nhưng so với sắc đẹp của Lâm Thiến dung mạo như đào mận thì kém hơn... Nhưng, Ngô Thế Huân phi thường không tình nguyện phát hiện ra, hắn dường như lại thích vẻ đẹp thanh tú này hơn, đáng chết!

Thấy Lộc Hàm vẫn đang lấn cấn ở đằng kia, vẻ mặt lo lắng không yên, bộ dáng lúng túng, hắn trông mà không kiên nhẫn nổi, hô lên.

"Còn chần chừ ở đó làm gì thế?"

"Hả?" Lộc Hàm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, Ngô Thế Huân đã sớm lên xe ngựa, cầm dây cương trên tay. "Ta đã chuẩn bị tốt rồi." Cậu cuống lên, hô.

"Chuẩn bị xong còn không mau lên xe." Ngô Thế Huân quát. "Chẳng lẽ còn chờ phải chờ ta bế lên sao? Ta không có hứng đến thế đâu."

"A!" Lộc Hàm như mới tỉnh mộng, vội vã lên xe. "Ta quên ta có thể ngồi xe."

Cậu vẫn luôn đi đằng sau xe, trừ lúc giả trang thành tiểu thư được ngồi xe ra, cậu chưa từng được ngồi trên mã xa.

Ngô Thế Huân kỳ quái phiêu ánh mắt liếc cậu một cái, thuận tay kéo cậu lên. Những ngày trước kia người này trải qua chuyện gì? Ngay cả ngồi xe mà cũng quên được?

Lộc Hàm im lặng ngồi cứng ngắc cạnh Ngô Thế Huân, nội tâm lại một lần nữa cảm thấy tội lỗi vì chuyện giả trang này. Nếu như tiểu thư ở đây, vị trí này hẳn là của tiểu thư. Mình có phải rất xấu không? lại không dám thú thật với Thế Huân?

Thế Huân tuy mồm miệng độc ác nhưng không phải người xấu. Khi nãy mặc dù người này ác thanh ác khí, nhưng vẫn đưa tay kéo cậu, vậy mới biết, hắn thật ra là người tốt biết chăm sóc người khác.

Lộc Hàm trộm liếc về phía Ngô Thế Huân thấy hắn đang lẩm nhẩm trầm tư, cậu cứng ngắc không biết nên nói cái gì. Mười bảy năm nay cậu không có lấy một bằng hữu đồng trang lứa, mặc dù Ngô Thế Huân tuổi chắc cũng gần gần cậu, chừng đầu hai mươi là cùng, nhưng Lộc Hàm vẫn không tìm ra đề tài nào để bắt chuyện.

Mã xa đi được vài dặm, Ngô Thế Huân rốt cuộc cũng phá tan bầu không khí trầm mặc.

"Ngươi có biết cha đang bệnh!"

"Vâng!" Vốn là không biết, nhưng Ngô Thế Huân luôn mồm phàn nàn, không muốn biết cũng không được. "hy vọng... cha..." Những lời này nói ra hơi mất tự nhiên những rất chân thành, cậu rốt cuộc cũng có cha rồi. "Hy vọng lão gia sớm bình phục."

Ít nhất ngươi cũng không hy vọng lão già sớm đi đời để thoải mái tiêu xài đống gia sản kếch xù kia. Ngô Thế Huân thầm nghĩ.

"Ngươi có biết, ta thành thân thực ra là tâm nguyện của lão." Thế Huân thanh thanh yết hầu. "Tuy rằng chúng ta đều đã có được nhận thức chung, bất quá ngươi muốn lưu lại, vậy trước mặt cha diễn kịch là không thể thiếu. Dù sao, ông cũng hy vọng ta có một thê tử xuất thân danh giá."

"Diễn kịch?" Lộc Hàm mê hoặc hỏi: "Diễn cái gì?"

"Trước mặt cha, chúng ta phải sắm vai đôi phu thê 'ngọt ngào'. "

Theo Ngô Thế Huân phỏng chừng, cha đang đợi tân nương tử đến so với tân lang như hắn còn khẩn trương hơn. Thế Huân khẳng định không thể trì hoãn cha lâu dài được, mà người này lại quá mức ngoan cố hơn hắn tưởng, kế hoạch có thể sẽ khó đạt được hiệu quả như mong muốn, trước tiên cứ nói điều kiện cái đã.

"Ngươi có biết cha mong chờ ngươi đến nhiều đến mức nào không, vạn nhất ông biết cuộc thành thân này chỉ là trên danh nghĩa, đối với ông đó là sự đả kích không nhỏ. Cho nên trước mặt cha, ngươi đóng vai người được ông kỳ vọng, ta đóng vai của ta. Chúng ta ở trước mặt cha, như đôi phu thê hạnh phúc ngọt ngào, đồng ý không?"

"Vâng!" Lộc Hàm gật đầu. "Nhưng... thế nào mới là đôi phu thê ngọt ngào?" Cậu mờ mịt hỏi.

Vì Ngô Thế Huân đã hứa không chạm vào cậu nên mới đánh bạo giả trang tiếp. Vạn nhất cùng Thế Huân 'ngọt ngào' một tý, vậy cậu còn có thể giả trang được nữa sao?

"Ngươi nghĩ sao? Vợ chồng mới cưới còn có thể làm chuyện 'ngọt ngào' nào?"

"Này..." Lộc Hàm ngây ra một lúc, hoàn toàn không có khái niệm. "Kia... huynh có thể ở trước mặt cha ngoan ngoãn nghe lời hơn."

"Mỗi thế?" Coi cậu vắt hết óc mới nghĩ ra cái này, Thế Huân không khỏi có chút bật cười. Tân nương của hắn thật là thuần khiết quá đi. Thật không hiểu nam tử Giang Nam nghĩ cái gì lại để một người thế này gả đến Quan ngoại.

"Không đủ sao?" Lộc Hàm kinh nghi không yên, nhịn không được xoa trái tim đang đập liên hồi.

Hay là, cậu nên khai toàn bộ sự thật, không nên có ý nghĩ viễn vông nữa!

Thế Huân vừa buồn cười vừa tức giận nhìn biểu hiện của cậu. Có cần khoa trương mức độ sợ hãi đến vậy không? Ngô Thế Huân hắn nổi danh là mỹ nam tử Quan ngoại, lại đi dọa một người sợ hãi đến thế sao.

Hơn nữa, không phải hắn muốn soi mói nhưng dáng người thê tử vô duyên vô phận này thực sự hơi kém. Cặp ngực kia trông quá phẳng cơ hồ còn không thấy phập phồng. Phát triển kém như thế hắn còn lâu mới chọn. Thế nào mà hắn còn chưa có ý kiến.Cậu đã ......

"Ta nghĩ..." Thế Huân quay trở về truyện chính. "Thỉnh thoảng động tay động chân là không thể tránh khỏi."

"Nhưng... huynh đã nói..."

"Ta biết đã nói những gì." Thế Huân cắt lời, chăm chú nhìn cậu. Hắn nhớ rõ điệu bộ vui mừng khi nãy của cậu. "Đừng lo, tất cả chỉ là làm bộ vậy thôi, trinh tiết cả đời của ngươi không cần phải lo."

"Hảo a" Lộc Hàm lúc này mới thả lỏng tâm tình.

Nhận thức chung đã thành, hai người lại lâm vào trầm mặc.

Không biết khi thấy mục trường Thiên Phong ngươi còn nói được gì nữa không. Thế Huân nhìn trộm sang người đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, thỉnh thoảng cậu cũng liếc mắt lén nhìn hắn chỉ có điều cậu sao biết được mỗi ánh mắt ấy đều lọt vào tầm mắt hắn một tia cũng không sót.

Tuy mục trường Thiên Phong so với Ngô gia trang còn kém không xa lắm, nhưng trước mắt chỗ ấy không có gì đẹp mắt. Ngay cả phòng cũng chỉ để tạm nghỉ, thương khố mọc đầy cỏ dại hỗn độn, còn có căn nhà còn được lợp bởi mấy tấm ván gỗ. Này nhất định không hợp với suy nghĩ của vị cao quý này, bất quá, ngươi tốt nhất càng thất vọng nhanh càng tốt.

Nhìn xem! Ngươi trầm mặc như vậy, có lẽ đang lo lắng có nên hồi phủ hay không đây.

"Nghe này, Lăng Sương..."

"Gọi ta Hàm nhi."

"Hàm nhi?"

"Ách... kia... Đó là nhũ danh của ta." Nếu đã tính lưu lại, Lộc Hàm tốt nhất không để người khác gọi cậu là Lăng Sương, đỡ cho cậu phản ứng không kịp.

"Được! Hàm nhi." Ngô Thế Huân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lsh130799