Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chạy đâu rồi?"

Lăng Sương vốn định kiên quyết phụ nhận sự tồn tại của Lộc Hàm, nhưng trông dáng vẻ mười phần tự tin của Thế Huân, bỗng nhiên hiểu được dụng ý của hắn. Đáng chết! Ra là Lộc Hàm đã nói ra hết mọi chuyện, chân tướng sự tình kia khẳng định cũng là Lộc Hàm nói cho hắn rồi, thảo nào hắn kiến trì không cưới ta.

Hừ! Hắn đang tính toán vạch trần ta đây mà, muốn ta không còn mặt mũi nào sao?

Thế Huân, ngươi cũng quá ngây thơ đấy! Lăng Sương ta đây nếu đã dám xuất hiện tại Ngô gia, tự nhiên cũng đã có chuẩn bị nguyên nhân để nói rồi. Đừng xem thường quyết tâm của người đã lâm vào bước đường cùng, nàng đã ôm quyết tâm phải chết cũng phải ở lại đây.

"Người chàng muốn nói là Tiểu Lộc Tử?"

"Tiểu Lộc Tử?" Thế Huân nhăn hết cả mày lại. Đây là kiểu xưng hô gì thế, không phải quá xem thường người khác sao? – "Thế nào lại không thấy hắn?"

"Đừng nhắc đến tên đó nữa!" Lăng Sương đột nhiên nổi giận. "Cái đồ điêu nô kia, thế nhưng lại lợi dụng cơ hội lúc ta đang đau ốm liệt giường, vơ vét tất cả số vật phẩm hồi môn giá trị của ta, làm cho ta cùng Cúc nhi lâm vào hoàn cảnh khó khăn. May mắn chúng ta còn ít trang sức nên mới có thể đến được đây."

"Sao lại có loại điêu nô như thế?" Ngô Thế Chính không ngừng tức giận.

"Cha, người không trách con hai bàn tay trắng đến Ngô gia chứ?" Lăng Sương hai mắt rưng rưng hỏi.

"Con ngốc này, sao có thể trách con chứ?" Ngô Thế Chính ân cần nói. "Chúng ta sẽ tìm được tên điêu nô kia, trả lại công bằng cho con."

Lăng Sương chỉ cần 'xướng tác câu giai'(Hát hay, làm điều tốt.) diễn xuất một chút đã lập tức dành được sự đồng tình của Ngô Thế Chính, ông căn bản không hề nghi ngờ lời nàng.

Thế Huân hận đến nghiến răng ken két, tức hắn lại mua dây buộc mình, nếu lúc trước không bày mưu tính kế, đón được Lộc Hàm rồi về luôn Ngô gia thì chân tướng ngày hôm nay đã rõ ràng, không để Lăng Sương có cơ hội đổi trắng thay đen, đem Lộc Hàm từ một người thiện lương trong sáng thành tên ác tặc tội ác tày trời!

Càng giận hơn là hắn không thể phản bác lại lời cô ta.

Trước bất luận cha biết kế hoạch ban đầu của hắn sẽ tức giận, thì giờ hắn cũng đã mất đi nhân chứng quan trọng nhất, sao có thể vạch trần lời dối trá của cô ta.

Hàm nhi, Hàm nhi, rốt cuộc em đã đi đâu? Chỉ cần Lộc Hàm đứng ở trước mặt mọi người, khí chất ôn nhã thiển nhu kia sao còn sợ không ai tin lời hắn nói.

Thực tế, chỉ cần nghe Lộc Hàm nói chuyện cũng khiến người khác tự giác vui vẻ theo.

"Sương nhi, lặn lội đường xa chắc con cũng mệt rồi, cha trước cho thím Lý dẫn con vào trong nghỉ ngơi nhé?"

"Cám ơn cha!" Lăng Sương cúi đầu đáp lễ.

Xoay người vào trong nhà, trên mặt nàng mang theo vẻ đắc ý khó có thể phát hiện ra.

"Thế Huân, chọn một ngày đẹp rồi tổ chức lễ thành hôn chính thức đi." Nói xong, không để Thế Huân có cơ hội đáp phục, Ngô Thế Chính đã trở về phòng. <đáp phục = trả lời thuyết phục>

"Đại ca." Thoắt cái trong sảnh chỉ còn hai huynh đệ Thế Huân. "Chúc mừng đại hôn."

"Bớt xàm đi." Thế Huân bực bội hất cánh tay đang khoác trên vai xuống. "Ngươi cái gì cũng không hiểu."

"Đệ không hiểu." Thế Hạo nhún nhún vai. "Đệ không hiểu sao nàng ta lại xuất hiện ở đây, nhưng hai người đã chung sống hơn mười ngày rồi, mà đại tẩu cũng không lùi bước vượt qua cuộc thí luyện của huynh, cũng không quay về Giang Nam, đệ không hiểu sao huynh lại không tiếp nhận chị ta!"

"Đương nhiên là nếu nàng sửa tính đi một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Bất quá, đệ không hiểu sao nàng ta phải biện lý do sinh bệnh..."

"Bởi vì..." Thế Huân rống lên. "Tân nương tử trước kia không phải Lăng Sương, cùng chung sống hơn chục ngày với ta không phải cô ta, như vậy ngươi đã hiểu chưa?"

"Cái gì?"

Thế Hạo lần này thì hoàn toàn đần ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lsh130799