Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế Huân, chàng làm sao mà lâu rồi không tới chỗ thiếp?" Lâm Thiến dáng vẻ thướt tha đến gần người trước mắt không biết sao lại đang tức giận. "Sao, tân nương tử ấy không thể thỏa mãn được chàng sao?"

"Đừng nhắc đến hắn!" Thế Huân không nhịn được đập mạnh xuống bàn, trên mặt vẫn không giấu nổi cơn tức giận đang ngùn ngụt này. Chỉ là rốt cuộc hắn tức giận Lộc Hàm hay đang tức giận chính bản thân hắn, hắn cũng không biết nữa!

"Yêu, tức giận vậy sao?" Lâm Thiến khó nén nổi hoan hỉ. "Người ta cũng không có đắc tội với chàng nha!"

Thế Huân bắt đầu hồi hận hắn sao lại đến chỗ Lâm Thiến. Nếu không phải sắc trời đã muộn, lại không có nơi nào để đi, hắn cũng không phải đến chỗ này nghe một nữ nhân mồm miệng chanh chua lải nhải.

Không biết Hàm nhi giờ này thế nào? Sau khi hai người thân mật, ta cứ như thế bỏ hắn lại cũng không tốt lắm, nhất là khi ta lại thốt ra mấy lời tàn nhẫn như vậy, Lộc Hàm khẳng định đang rất khổ sở.

Những nếu vẫn tiếp tục ở lại đó chỉ càng thêm xấu hổ thôi, hắn thật sự không biết nên đối mặt với Lộc Hàm thế nào, đối mặt với sự thật rằng hắn đã ra tay với một nam nhân.

"Thế Huân" Lâm Thiến dán người sát vào Thế Huân. "Chàng đã tính ở lại đây cả đêm, cũng nên lại đây ôm ta một cái chứ?"

Cơ thể nữ giới vẫn là mềm mại hơn! Lộc Hàm mặc dù còn trẻ, thân thể tuy không rắn chắc bằng nam nhân bình thường, nhưng so ra đúng là vẫn kém nữ nhân!

Có đôi môi đỏ mọng dâng lên tận miệng, Thế Huân tuy chưa cự tuyệt. Nhưng không hiểu sao ngày thường hắn vốn đã quen với mùi son phấn, hôm nay bỗng dưng lại thấy khó chịu, không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy cơ thể vốn là sở thích thường ngày này ra.

"Làm sao vậy?" Lâm Thiến bĩu môi. "Đã lâu thế rồi, chàng không muốn thiếp sao?"

"Đêm nay ta chỉ muốn một nơi tạm trú thôi."

Lâm Thiến sa sầm mặt mày: "Hừ! Thê tử mới ấy ép khô tinh lực của ngươi rồi hả? Thế ngươi đến đây làm cái gì?"

Thế Huân chẳng hơi đâu đi vạch trần sự thật rằng khách điếm của Lâm Thiến là điếm duy nhất trong trấn, chỉ lạnh lùng nói: "Không ai mời ngươi đến phòng ta."

Đã quen Lộc Hàm luôn ngoan ngoãn nghe lời, Thế Huân bỗng nhiên không thể chịu đựng được cô nàng mồm miệng sắc nhọn này.

"Ngươi thay đổi rồi!" Lâm Thiến nổi lên cảnh giác. "Thê tử ngươi đã thu phục được ngươi?"

"Đừng bậy bạ, không ai có thể thu phục được ta hết!" Thế Huân phập phồng nóng giận.

"Vậy ngươi bao giờ mới thực hiện kế hoạch, bao giờ mới đuổi đi?" Lâm Thiến chất vấn.

"Kia không phải chuyện của ngươi." Thế Huân không khách khí nói thẳng.

"Ngươi!" Lâm Thiến giận đến phát run.

"Lâm Thiến." Đột nhiên Thế Huân nghiêm mặt, nói: "Ngươi muốn gả cho ta là vì ngươi yêu ta?"

"Không yêu ngươi, ai nguyện ý chịu đựng cơn giận của ngươi chứ?" Lâm Thiên sảng giọng nói. "Người ta ở bên ngươi lâu như vậy, giờ còn hỏi cái này?"

"Nếu tương lai ta cưới ngươi, ngươi có kế hoạch tương lai gì cho chúng ta không?"

"Tương lai a!" Lâm Thiến lộ dáng vẻ tươi cười say sưa. "Chúng ta có thể sống tại đại phòng trong mục trường Ngô gia." Nàng đối với căn phòng hào nhoáng nổi danh Quan ngoại kia đã ham muốn từ lâu.

"Sau đó ta sẽ mở rộng thêm khách điếm hiện tại, biến thành lữ điếm lớn nhất Quan ngoại, đến khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, lúc ấy chúng ta có thể sống trên trấn cùng nhau kinh doanh khách điếm."

"Ngươi không ở lại mục trường sao?"

"Thỉnh thoảng đến ở một hai lần là được rồi." Lâm Thiến mỉm cười trấn an. "Muốn kinh doanh khách điếm tốt vẫn nên ở trong trấn hợp hơn."

"Nếu ta nói, sau khi thành thân chúng ta sẽ ở lại mục trường Thiên Phong?"

"Đương nhiên cũng có thể, chỉ cần đến khi mục trường Thiên Phong trở thành nơi ở tốt hơn là được." Lâm Thiến vâng vâng dạ dạ hứa hẹn.

"Ngươi không cùng ta nỗ lực sao?" Thế Huân nhướn mày hỏi.

"Chuyện trên mục trường, phận nữ nhi như ta làm sao thông hiểu được." Lâm Thiến thản nhiên chối bỏ

"Không thông hiểu? Chỉ muốn ngồi không hưởng lộc thôi sao?" Thế Huân mỉa mai hỏi.

Bỗng nhiên hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài một khắc cũng không dừng.

"Thế Huân! Trễ thế này ngươi còn đi đâu?" Lâm Thiến vội vàng kêu lên.

"Đến nơi đang đợi ta."

"Là chỗ nào?" Lâm Thiến lớn tiếng hỏi: "Ngươi không muốn lấy ta sao?"

Thế Huân dừng bước, quay lại đối mặt với nàng.

"Đối mặt với sự thật đi, Lâm Thiến, chúng ta không có khả năng đâu."

"Thế nào là không có khả năng!" Lâm Thiến kêu lên, chạy đến ôm chầm lấy cổ Thế Huân, điên cuồng hôn hít. "Ngươi xem, ngươi muốn là ta, chúng ta là một đôi trời sinh, trừ ta ra ai có thể thỏa mãn được ngươi!"

"Đủ rồi!" Thế Huân thô bạo đẩy nàng ra. "Ta vĩnh viễn không lấy ngươi."

"Vì cái gì?" Lâm Thiến giận dữ truy vấn. "Là vì vị thê tử kia?"

Suy đoán của nàng quả nhiên đã trở thành sự thật. Vẫn cảm thấy hôm nay Thế Huân không giống như trước, nhưng cũng không nghĩ đến lại ngả bài ngay lúc này.

"Dù không có Hàm nhi, ta cũng không cưới ngươi."

"Ta có gì kém?"

"Ngươi biết không?" Thế Huân ôn nhu cười. "Có người nguyện ý theo ta sống trong mộc ốc, cùng ta đồng cam cộng khổ gây dựng tương lai, mặc dù căn ốc cũ nát tan hoang, mặc dù thức ăn tầm thường đạm bạc, nhưng một câu oán thán cũng không có. Là ta ngu ngốc, lại vì chuyện hắn không thể thay đổi mà trách cứ hắn."

"Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì!" Lâm Thiến lắc đầu nói. Ngô gia từ khi nào lại thành nghèo rớt thế?

"Không hiểu cũng không sao, ta tự biết là tốt rồi. Tóm lại chúng ta là bất khả thi!"

"Là câu trả lời vừa rồi của ta không tốt đúng không?" Lâm Thiến hối hận không ngừng.

Thế Huân cười cười, từ chối cho ý kiến. Quay người lại, hắn bước đi không lưu luyến.

Đối với Lộc Hàm, hắn vẫn không biết phải đối mặt thế nào, cũng không biết nên xử trí khoảng cách đang không ngừng tách xa của hai người ra sao, để ý đến tâm tình vẫn còn đang rối loạn này. Nhưng giờ phút này, hắn thật sự rất muốn lập tức nhìn thấy Lộc Hàm của hắn.

***

.

Trong đêm tối, tiếng vó ngựa vang rền như sấm. Càng đến gần căn tiểu ốc, tim Thế Huân càng không yên lại càng muốn nhanh chóng đến nơi. Hắn không hiểu, mới cách mấy canh giờ không gặp, vì sao hắn lại nóng lòng muốn thấy Lộc Hàm đến thế.

May quá, đã thấy tiểu ốc rồi!

Từ bên ngoài tiểu ốc thấy trong phòng một mảng tối đen, Thế Huân không khỏi hoài nghi. Có mấy lần hắn về muộn, lúc nào Lộc Hàm cũng treo một ngọn đèn sáng lên, rồi khi hắn mở cửa sẽ là một nụ cười sáng lạn chào đón hắn trở về.

Mỗi lúc ấy, trong lòng hắn lại dâng lên một niềm rung động ấm áp. Cảm giác có người chờ hắn về thật là quý giá!

Thế Huân phóng như bay, mở cửa bước vào, dỏng tai nghe động tĩnh trong phòng, nhưng thật lâu sau vẫn không có âm thanh nào đáp lại hắn. Hàm nhi hẳn là khóc đến mệt rồi! – Nhớ tới lúc hắn đi còn nghe thấy tiếng khóc như từng mũi kim đâm vào tim hắn, rốt cuộc Thế Huân cũng không nhẫn nại được chạy tới thắp ngọn nến trong phòng.

Khi ánh mắt nhìn đến phía giường, khuôn mặt Thế Huân tràn ngập bàng hoàng. Bốn phía đều tĩnh lặng, không có tiếng động, không một âm thanh, càng không có khuôn mặt tươi cười đang lim dim buồn ngủ chào đón hắn. Hắn hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng không có dấu tích của con người. Hàm nhi đã đi đâu rồi?

"Hàm nhi?"

Hắn sốt ruột kêu toáng lên, Lộc Hàm không tức giận đâu, chỉ muốn cùng hắn chơi trò trốn tìm thôi? Xác định căn tiểu ốc không giấu được người, hắn chạy ra khỏi cửa, nương theo ánh trăng mỏng manh tìm kiếm chung quanh bóng hình đã biến mất, nhưng hoàn toàn vô ích.

Tim chợt nổi lên cảm giác không yên, Thế Huân lại chạy quay về ốc, giật cánh cửa tủ quần áo ra. Quả nhiên, chẳng cần phí sức lục lọi, trong tủ chỉ còn quần áo của chính hắn, cả bộ trang phục của Lộc Hàm cũng để lại, còn bao phục nhỏ Lộc Hàm nhất quyết không chịu cho hắn xem thì đã biến mất

"Tại sao?" Thế Huân bất lực ngồi bệt xuống.

Rốt cuộc là vì cái gì Lộc Hàm cư nhiên bỏ đi mà không nói một lời? Trong phòng vẫn ngăn nắp y nguyên, bữa ăn ban ngày Lộc Hàm chuẩn bị cho hắn cũng chẳng được hai vị chủ nhân động đến, vẫn còn nguyên xi trên bàn, mọi thứ vẫn đâu yên đó, chỉ thiếu một người...

Nhất thời Thế Huân có chút hoảng hốt. Có lẽ chỉ cần đợi thêm lúc nữa thôi Lộc Hàm sẽ đẩy cửa bước vào, một lần nữa hé ra nụ cười xinh tươi với hắn. Ừ đúng rồi, Lộc Hàm thích nơi này đến vậy, không có khả năng nói đi là đi được.

Hai người đã chung sống lâu như vậy, quãng thời gian hơn mười người bên nhau đối với Lộc Hàm không thể không có ý nghĩa, chắc chắn Lộc Hàm không thể không lưu luyến nơi này mà cứ thế ra đi. Thế Huân không ngừng an ủi chính mình.

Nhưng hắn sớm đã quên, chính hắn là người đuổi Lộc Hàm đi. Có lẽ hắn chỉ theo bản năng không muốn nhớ tới! Hắn không muốn tin mình lại ngu xuẩn đến thế, đuổi một người vô cùng có ý nghĩa với hắn.

Hắn đã quên có người từng nói với hắn, thích một người hắn ghét mới là một điều vô cùng nguy hiểm. Thế Huân giờ đã cảm nhận được đầy đủ cảm giác ấy, hơn nữa, ngay từ đầu người ấy đã không chỉ là một người đáng ghét, mà sự tồn tại của người ấy cũng là một điều cấm kỵ, chỉ hai điểm này thôi, hắn còn có thể sống thiếu người ấy được sao?

Đã từng... hắn đã từng đối với hạnh phúc cười lạnh coi thường, nhưng hiện tại, chỉ cần Lộc Hàm lập tức xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ lập tức cúi mình nguyện thần phục dưới chân Lộc Hàm, chỉ cần Lộc Hàm bằng lòng ở lại bên hắn.

Đúng! Chỉ cần Lộc Hàm xuất hiện.

Nhưng... Lộc Hàm rốt cuộc là đang ở đâu? Thế Huân hoang mang lo sợ khi nghĩ tới Lộc Hàm thân cô thế cô phiêu dạt khắp nơi, mất đi nơi che mưa chắn gió này, Lộc Hàm có thể đi đâu?

Trời Nam đất Bắc, thiên hạ to lớn, hắn biết đi đâu để tìm đây?

Thoáng nghĩ thôi rốt cuộc Thế Huân cũng không thể ngồi yên, lao ra ngoài cửa nhanh như chớp như điện tìm người

***

.

Tìm kiếm cả đêm, kết quả vẫn là thất vọng, Thế Huân nản lòng quay trở lại căn mộc ốc của cả hai, trong lòng chỉ còn hy vọng có lẽ Hàm nhi sẽ lần nữa xuất hiện trong phòng đợi hắn trở về, cho hắn một điều ngạc nhiên đáng mừng.

Khi trở lại trước ốc, có người đang đứng chờ hắn, nhưng không phải người hắn mong đợi, mà là vẻ mặt lo lắng của Thế Hạo.

"Đại ca!" Vừa thấy hắn trở về, Thế Hạo lập tức chạy ra đón.

"Chuyện gì?" Một đêm không ngủ cùng với nỗi lo lắng tìm không thấy bóng hình đã biến mất, làm Thế Huân trông tiều tụy rất nhiều, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt.

"Đại tẩu đâu?" Thế Hạo trực tiếp hỏi: "Không thấy có phải không?"

"Sao ngươi biết..." Thế Huân đứng thẳng dậy, tinh thần dao động.

"Ta sao lại biết à?" Thế Hạo tức giận nói: "Hỏi huynh ấy! Không phải huynh muốn xuất toàn bộ thủ đoạn đuổi đi hay sao?"

"Hàm nhi đã đi rồi!" Thế Huân hối hận không kịp, nói.

"Huynh có biết người ta đi đâu không?"

"Ngươi biết sao?" Thế Huân phấn khởi hỏi.

"Đương nhiên." Thế Hạo bĩu môi. "Đang ở mục trường Ngô gia, đang được cha tiếp đón vô cùng nồng nhiệt kia kìa."

"Cái gì?" Sự tình chuyển biến quá nhanh làm Thế Huân nhất thời phản ứng không kịp.

"Tóm lại, sáng nay không hiểu sao lại xuất hiện trước mặt mọi người, tự xưng là thê tử của huynh, vì trong người có bệnh mà chậm trễ lộ trình, ta thiếu chút nữa bị hù chết cứ tưởng là tân nương tử thứ hai đại náo. Nhưng hiện tại biết nương tử huynh đã biến mất, nên hẳn kia chính là nương tử chính cống rồi."

"Hàm nhi đến Ngô gia mục trường?"

"Người ta gọi là Lăng Sương chứ?" Thế Hạo không hiểu đại ca cứ luôn mồm Hàm nhi Hàm nhi, mà Hàm nhi là ai mới được chứ, làm cậu nhịn không được phải sửa lại cho đúng.

"Sao có thể..."

Thế Huân lơ đễnh lẩm bẩm một mình, không thể tin được Lộc Hàm lại là người tâm kế giỏi thế, biết sẽ bị hắn đuổi đi, cuối cùng lại cả gan đến mục trường Ngô gia cầu lão già che chở.

Là thế này sao? Chả trách hắn chạy khắp xung quanh tìm đi tìm lại... vẫn không thấy, hóa ra là sáng sớm đã đến Ngô gia...

Bất quá, Lộc Hàm tưởng như thế thì có thể ở lại Ngô gia sao? Không thể, nếu hiểu rõ Lộc Hàm chung quy cũng chỉ là hạng ham vinh hoa phú quý, hắn sẽ không để Lộc Hàm tiếp tục lưu lại nữa. Lộc Hàm, ngươi sẽ không được toại nguyện đâu!

"Không thể chính là điều thường hay xảy ra." Thế Hạo có chút đồng tình nói.

Khẳng định đại ca không nghĩ tới mưu kế của mình lại không thành công, còn khiến cho đại tẩu đăng đường nhập thất, để lão già trông thấy, giờ muốn đuổi cô ta đi chỉ sợ tiêu tốn công phu nhiều hơn nữa.

"Tóm lại cha bảo huynh phải lập tức về nhà, chuẩn bị cùng đại tẩu bái đường thành thân."

"Tưởng sẽ tốt đẹp đến thế sao!"

Rủa thầm một câu, Thế Huân quay ngựa lại, hướng mục trường Ngô gia phi như bay.

***

.

Ngô Thế Chính đang ngồi trên chiếc ghế dài trong thính đường, chờ đứa con cả của ông về.

Ông cẩn thận đánh giá nữ tử trước mặt, biết nàng cũng không phải hạng giả mạo. Này mày ngài, phượng nhãn, ngũ quan rất giống lão bằng hữu của mình, khí chất hấp dẫn cũng có phong thái như mẹ nàng, chỉ có vấn đề là sao nàng lại đến muộn như thế, hơn nữa chỉ có độc một thị nữ theo.

Nói thực ra, đã muộn hơn nửa tháng mà tân nương tử vẫn chưa đến, ông đã nghĩ bụng chắc cuộc thành hôn này hỏng rồi, có lẽ lão bằng hữu của mình đã muốn hủy hôn, nhưng hiện giờ Lăng Sương đang có mặt tại đấy, nên những nghi ngờ lúc trước ông cũng loại bỏ hết.

Lăng Sương tỉ mỉ nhìn quanh bốn phía, một lần nữa hối hận hành vi lỗ mãng của mình. Ra là cha không có dối gạt nàng, Ngô gia thực là thủ phủ tại Quan ngoại, trông cái bình hoa cổ kia không biết đáng giá trị bao nhiêu nữa, bàn ghế gia cụ cũng được chạm trổ cầu kỳ, bức tranh treo trên tường cũng rất có danh tiếng, một góc cũng không kém cạnh Lăng gia.

Sớm biết thế này, nàng đã không làm cái việc ngu ngốc là bỏ trốn cùng người khác rồi, cũng sẽ không rơi vào cảnh bị người ta bỏ rơi, không rơi vào kết cục cả người lẫn tài sản biết mất tăm. Thật là cái đồ Tiêu Bá Dụ chết toi, sau khi lừa kim nhân trân bảo của nàng cũng thoắt cái không thấy tăm hơi. May trời thương, nàng còn có một ít tranh sức tùy thân nên mới đến có thể đến được Ngô gia.

Càng tạ ơn trời nữa là, nguyên là Lộc Hàm giả mạo nàng cũng không biết chết ở xó nào rồi, nên không ai thấy kỳ lạ khi giờ nàng mới đến, ngược lại còn nhiệt liệt hoan nghênh nàng. Tuy rằng Lộc Hàm mất tích một cách khó hiểu, nhưng nàng cũng sẽ không nghi ngờ vào vận may của mình.

Hiện tại chỉ còn chờ vị hôn phu chưa từng gặp mặt đến nữa thôi, nếu hắn cũng anh tuấn khôi ngô như cậu em rể vừa gặp ban nãy, này thật sự là lão Thiên gia ưu đãi mà. Có trời mới biết, chỉ mới thấy cậu em rể đã khiến tim nàng đập thình thịch rồi, nghe nói vị phu quân của nàng so với cậu em chỉ hơn chứ không kém, không biết còn đẹp đến thế nào nữa!

Đang suy nghĩ thì nghe được tiếng vó ngựa hí vang bên ngoài. Phi! Nơi này tuy đẹp nhưng vẫn có điểm không hoàn mỹ, ai lại để súc sinh đến gần nhà như vậy? Chờ nàng thành đương gia chủ mẫu, tuyệt đối phải đem đám súc sinh này cách ly thật xa.

Một chàng thanh niên nóng vội nện từng bước đến cửa, vừa vào đã sốt ruột kèm theo lo lắng nhìn xung quanh như tìm gì đó, đi theo phía sau là cậu em rể nàng thấy hồi sáng.

A nha! Vị hôn phu tương lai của nàng quả nhiên tư thế oai hùng hiên ngang, tuấn mỹ vô trù, xứng đáng với đệ nhất mỹ nhân Giang Nam này, cũng không cần tính toán nhiều, Lăng Sương vừa lòng xuất ra bộ mặt tươi cười.

Trông thấy vẻ vội vàng của Thế Huân, nàng chủ động đứng dậy.

"Người đâu?" Thế Huân khó kìm nổi nóng ruột hỏi.

"Này không phải sao!" Ngô Thế Chính chỉ tay phía Lăng Sương. "Nàng chính là tân nương tử của con, mặc dù ở Lăng gia đã có người đại diện thay con bái đường, nhưng dù sao cũng là chung thân đại sự, chúng ta vẫn nên thận trọng, chọn ra một ngày lành tháng tốt cho các con bái đường một lần chính thức."

Thế Huân nhanh nhìn lại, thấy trong phòng có duy nhất một người ăn mặc sang trọng, trong ánh mắt dạt dào vẻ nữ tử yếu đuối. Đúng rồi! Đây mới là Lăng Sương trong tưởng tượng của hắn, giờ thì không cần nghi là hàng giả nữa rồi.

Vấn đề là sao tự dưng nàng lại xuất hiện ở Ngô gia? Nàng không phải cùng gã khác bỏ trốn rồi sao, sao giờ lại ở đây?

Mà Hàm nhi đâu? Em ở nơi nào rồi? Trong đây không có Hàm nhi, Thế Huân không biết nên nhẹ nhõm hay lo lắng, hoặc là cả hai! Một mặt thở phào nhẹ nhõm vì Lộc Hàm không phải hạng tham vinh hoa phú quý. Nhưng mặt khác, hắn lại mâu thuẫn hy vọng Lộc Hàm sẽ xuất hiện tại đây, đỡ cho lòng hắn quặn thắt không biết Lộc Hàm của hắn đang ở nơi đâu, đang phát sinh những chuyện gì?

Lăng Sương bị ánh mắt sắc bén của Thế Huân nhìn chằm chằm làm nàng mất tự nhiên, không khỏi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhún người một cái lễ: "Tướng công!"

"Không dám!" Thế Huân châm chọc nói: "Ngô Thế Huân ta nào có được cái phục phận làm tướng công cô."

"Này..." Lăng Sương không biết làm sao, nhìn sang Ngô Thế Chính mong ông xuất ngôn tương trợ.

"Thế Huân!" Ngô Thế Chính nhíu hai hàng lông mày. "Con đang nói cái gì vậy, cuộc hôn nhân này ai cũng biết, giờ không phải nói không là được!"

"Này là con dâu của cha, không phải của con." Thế Huân không khách khí nói. "Thực ra nếu thích như vậy thì tự cưới đi!"

Trước không bàn đến chuyện Lộc Hàm, cô ả thực sự đúng là một phiên bản của mẫu thân hắn, trước thì cùng thằng khác bỏ trốn, giờ lại ngàn dặm xa xôi đến Ngô gia gả cho hắn, thực nghĩ Ngô Thế Huân hắn dễ lừa thế sao?

Mặc kệ cha muốn nghĩ gì, hay chuyện lấy nàng quan trọng hơn, hắn cũng tuyệt đối không rước loại nữ nhân này vào người.

"Mày... mày muốn tao tức chết à?" Ngô Thế Chính đấm đấm ngực, nặng nhọc thở phì phò, toàn thân rã rời tựa vào ghế. "Lúc... lúc trước chính mồm mày đồng ý cuộc hôn nhân này, tao... tao cũng không ép buộc mày..."

Đồ nghiệt tử này, trước vất vả lắm mới giả bệnh ép nó đón dâu, giờ tân nương tử đã đến trước mặt rồi, sao có thể nói không muốn là được?

"Cha!" Thế Hạo chạy đến bên vỗ vỗ lưng cho Ngô Thế Chính, giúp ông thuận khí. "Đại ca, huynh cũng nên bớt tranh cãi với cha đi."

"Ôi! Van cầu các người đừng vì ta mà khắc khẩu!" Lăng Sương đột nhiên lên tiếng, tỏ vẻ thương cảm che thấp mặt khóc. "Thế Huân, xin chàng nghe lời cha có được không? Ta đã trên giường bệnh, phải dựa vào tâm nguyện được đoàn tụ cùng chàng mới gắng gượng được, mới có thể đến được đây. Thế Huân, nơi này rất đẹp, mà chàng cũng như người trượng phu trong mộng của ta, chúng ta rất đẹp đôi, ta sẽ đảm đương làm một thê tử tốt, thật đấy, ta cam đoan!"

"Về phần cha đã nhắc đến trong thư, muốn biến nơi này trở thành một nơi cao nhã, ta cũng sẽ cố hết sức, biến nơi này trở nên văn nhã hơn để phụ thân hài lòng."

"Phòng thế này chưa tốt sao?" Ngô Thế Chính lo lắng hỏi.

"Không có gì không tốt." Lăng Sương cười cười trấn an. "Chỉ là..." Nàng săm soi bốn phía xung quanh bắt bẻ: "Chúng ta nên để đám súc vật trên mục trường cách ra một khu riêng, hơn nữa, về phần bố trí... có thể thay đổi cao quý thêm nữa."

Cô ả này!

"Ai cho cô động vào đồng vật trong phòng này!" Thế Huân quát.

Thế Hạo cũng không chấp nhận, trừng mắt nhìn Lăng Sương.

"Hảo hảo! Thế Huân." Ngô Thế Chính trấn an nói. "Sau này Lăng Sương đã là người trong nhà rồi, con cũng nên thử theo nàng xem sao, này cũng là nguyên nhân ta ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam cầu hôn, muốn cho mục trường Ngô gia tao nhã thêm chút."

"Ta không cưới cô ta!" Thế Huân nhắc lại lần nữa.

"Mày phải! Hơn nữa phải ngay trong tháng này!" Ngô Thế Chính vô cùng kiên định.

Thế Huân hít sâu một hơi, quyết định bất hòa cùng cha cũng chỉ gây tranh cãi vô ích thôi. Hắn chuyển sang hỏi Lăng Sương: "Cô bệnh nặng một thời gian?"

"Phải... đúng vậy!"

"Nhìn không ra cô có bệnh!"

"Thân thể ta gần đây tốt lên nhiều rồi."

"Nghe nói trong đám người hồi môn của cô có một gã sai vặt, không biết cái gã ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lsh130799