Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ở trong nhà nghỉ với Nhược Khiết, Ngô Thế Huân cầm sấp ảnh về nhà kiếm Lộc Hàm ( Lộc Hàm cưa bảo trọng). Không thấy cậu đâu, anh hỏi người làm thì biết cậu đi với một chàng trai và một cô gái tới công viên FG
[ Trong công viên]
Trịnh Khải: Nai nhỏ cười lên coi nào!
Lộc Hàm: Không cười nổi báo săn nhỏ à
Ngô Thế Huân: Ngọt ngào quá ha
Lộc Hàm: Anh tới đây làm gì?
Trịnh Khải: Anh hai bỏ cái vẻ mặt đó đi
Ngô Thế Huân: Lộc Hàm, tôi chưa cho phép sao em tự ý đi với trai?
Lộc Hàm: Anh thật quá đáng. Tôi đi với em cậu chứ bộ.
Ngô Thế Huân: Để tôi cho em biết thế nào là quá đáng - Thế Huân nắm chặt cánh tay cậu lôi về nhà.
[ Trong phòng]
Hàm Hàm bị Ngô Thế Huân trói chặt hai tay hai chân vào chân giường. Anh lột hết đồ cậu ra, đổ nến vào từng vị trí trên cơ thể. Tay kia không ngừng kích thích" Tiểu Lu " đến khi nó muốn bắn thì lấy cà vạt cột lại. Sau khi đổ nến thì Thế Huân một tay cầm roi, một tay cầm sextoy. Hành hạ bằng roi xong. Anh đưa sextoy vào trong ... rồi bật công tắt cao nhất. Để chừng nữa tiếng rồi kéo sextoy cùng dịch và máu từ trong... ra. Sau đó lấy chanh chà lên những chỗ có vết thương. Ngô Thế Huân cứ lập đi lập lại những gì vừa làm không để ý cậu đau như thế nào ( Lợn: Anh ác thế. Huân: Tại con nào làm anh ác?? * Cầm roi * Lợn chạy mất dép)
Ngô Thế Huân: Tại sao nãy giờ em không lên tiếng. Lên tiếng cho tôi. Lên tiếng mau.....

Dưới nhà.......
Hàn Đông Quân: Thế Huân đâu rồi?
Người làm: Dạ cậu chủ trên phòng cùng Lộc phu nhân
Hàn Đông Quân: Để tôi lên phòng, cô đi làm việc đi.
Đông Quân bước nhẹ nhàng lên phòng vì không muốn hai vợ chồng thức giấc. Ai ngờ càng lại gần càng nghe tiếng roi. Đông Quân nhìn qua khe cửa..
Hàn Đông Quân: CẬU DỪNG LẠI CHO TÔI NGAY THẾ HUÂN. CẬU CÓ BIẾT LỘC HÀM ĐAU CỠ NÀO KHÔNG?
Ngô Thế Huân lúc này mới nhìn xuống người dưới thân mình. Mặt mày cậu trắng bệnh, đôi môi xanh xao. Máu không ngừng chảy ra. Anh liền lấy khăn che người Hàm Hàm rồi đưa vào bệnh viện
[ Trong bệnh viện]
Dương Dĩnh: Anh làm cái quái gì vậy hả Thế Huân?? Anh có biết đó là người bạn tôi quý nhất không - Cô nói rồi ngồi khóc. Trịnh Khải ngồi ôm cô vào lòng
Ngô Thế Huân: Cậu...ta ngoại tình. Hơn nữa năm xưa cậu ta là người tổn thương tôi
" Bốp " - Hàn Đông Quân tán một cái
Hàn Đông Quân: Cậu vừa phải thôi, cớ đâu mà lại nói thế hả?
Ngô Thế Huân: Đây - Anh nói rồi đưa sấp ảnh
Hàn Đông Quân: ĐỒ ĐIÊN, SẤP ẢNH NÀY LÀ PHOTOSHOP ĐẤY. CÓ NHÃN GIÁN ĐOÀNG HOÀNG NÀY. VÌ MẸ CẬU, GIA KHUÊ BẢO MUỐN CHO CẬU ĐI DU HỌC, SỢ CẬU NHỚ NAI NHỎ KHÔNG CHÚ TÂM NÊN NÓI VỚI NAI NHỎ. NAI NHỎ ĐÀNH VÌ CẬU MÀ CHIA TAY ĐẤY
Thế Huân nghe xong thì choáng váng mặt mày


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net