CHƯƠNG 14: SÓNG GIÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Dương không đáp, hay chính xác hơn là không thể đáp lại Khắc Kỳ. Cậu cứ đứng như vậy, chăm chăm nhìn y và Tiêu Thần. Đôi mắt đen như cuộn lên vòng xoáy, trong đó, thấy cả kinh sợ, oán hận cùng đau thương. Vô thức, cậu siết chặt nắm tay, siết đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. 

Khắc Kỳ bị bộ dạng của cậu dọa sợ. Y chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ. Rốt cuộc cậu đứng đó bao lâu? Nghe thấy những gì rồi? Sao lại có biểu cảm như vậy? 

Ngô Thế Huân lúc đầu có chút chột dạ giật mình, xong hắn rất nhanh chóng bình tĩnh lại. Không phải chỉ là nghe thấy chút chuyện thôi sao, không ảnh hưởng gì lớn!

Y cất giọng bình thản hỏi:

- Vào phòng không gõ cửa, quên hết phép lịch sự rồi sao? Đến công ty sao không nói với tôi một tiếng? Hôm nay em nghỉ học?

Mắt Lộc Dương càng trừng lớn, hằn lên những tia máu đỏ, nhìn chằm chằm hắn. Cậu không thể tin được, hắn biết cậu nghe thấy cái gì, vậy mà còn có thể ra vẻ bình thường như không có chuyện gì hay sao? Hắn rốt cuộc có ý thức được hay không?

Khắc Kỳ nhìn cậu như sắp điên đến nơi, vội vã chạy lại ôm lấy cậu, không quên lườm Ngô Thế Huân một cái. Con người này, có thể đừng lúc nào cũng trầm ổn như thế không? Y vỗ vỗ vai Lộc Dương, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng thực chất đang giữ cậu rất chặt, y sợ cậu sẽ làm ra chuyện gì không tốt:

- Tiểu Dương à, con đem cà phê cho chú và ba con sao? Ờ... mà đổ hết rồi nhỉ. À đúng rồi, hôm trước sinh nhật con, chú Khắc không đến dự được, rất xin lỗi con. Nhưng chú có mua quà cho con đấy! Chú lấy ra nhé!

Thực sự Khắc Kỳ cũng không biết não y có phải chập mạch rồi không mà lại nói ra toàn câu ngớ ngẩn, nhưng y thực sự không thể làm gì khác ngoài nói.

Lộc Dương chuyển hướng nhìn từ Ngô Thế Huân sang Khắc Kỳ, ánh mắt hỗn loạn. Khắc Kỳ cảm thấy như một trận gió rét thổi qua. Ánh mắt của cậu, không lạnh lẽo u ám như Ngô Thế Huân, nhưng khiến y sợ hãi hơn nhiều, miệng cũng không mở ra nổi nữa.

- Điều con vừa nghe... có phải thật không? - Lộc Dương bất chợt mở miệng, giọng nói run run thể hiện rõ cậu đang rất cố gắng kiềm chế cảm xúc.

- Ơ... chú... con... vừa rồi... thật ra là... ờ...

- Thật không ạ? Chú nói con nghe đi.

- Chú...

Khắc Kỳ làm sao mà nói được chứ. Những lời đó, rống trước mặt Ngô Thế Huân không vấn đề gì, nhưng đối diện với cậu, y làm sao nói ra được hả?

Một giọt nước mắt bỗng nhiên lăn xuống gò má, Lộc Dương cậu không kìm chế nổi nữa rồi. Nhìn thái độ này của Khắc Kỳ, cậu đã hiểu hết rồi. Thực sự hôm nay cậu đến đây, chỉ muốn xem Ngô Thế Huân làm việc thế nào, có vất vả hay không thôi. Bởi cậu nghĩ, đã xác định quan hệ kiểu đó, chí ít cũng nên quan tâm nhau hơn một chút, không thể cứ như trước kia làm đứa con ngoan ngoãn của hắn được. Kết quả thì sao? Hắn cho cậu bất ngờ lớn thế này. Những lời Khắc Kỳ nói, cậu nghe không sót một chữ nào cả. Ba mẹ cậu, Lộc Hải Phong và Lương Diệc Bạch, là do Ngô Thế Huân giết! Do người đàn ông mà suốt 8 năm qua cậu vẫn gọi là ba - người mà hiện tại cậu yêu đến quên đi bản thân - giết chết! Làm ơn! Có ai nói với cậu đây chỉ là đùa giỡn đi! Làm sao mà như vậy được chứ? Ngô Thế Huân sao có thể giết ba mẹ cậu? Còn nữa, Khắc Kỳ không phải vẫn luôn coi cậu như con, đối xử rất tốt hay sao? Sao có thể biết chuyện động trời như thế mà không nói gì với cậu. Mà có khi y giống Ngô Thế Huân cũng nên, cả hai bọn họ, giết chết ba mẹ cậu! Từ khi cậu mới 10 tuổi! Lại còn nuôi nấng cậu suốt 8 năm qua! Cậu bây giờ, có được tính là nhận giặc làm cha hay không? Không! Làm ơn! Đây không phải sự thật

Lộc Dương uất ức đến nghẹn ngào, vùng một cái thoát khỏi vòng tay Khắc Kỳ, oán hận nói:

- Hai người... hai người... mau nói đi! Nói rõ ràng cho tôi!

- Tiểu Dương à, con bình tĩnh. Thực ra chú...

Không đợi Khắc Kỳ nói hết, Ngô Thế Huân đã đứng dậy ngắt lời:

- Thôi được rồi! - Y tiến dần về phía cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu nhưng lại đầy uy hiếp - Em đủ rồi đấy, đừng nháo nữa, mau ngoan ngoãn về nhà đi!

Ngoan ngoãn? Hắn bảo cậu ngoan ngoãn quay về nhà ư? Sau khi biết hắn là kẻ thù giết ba mẹ cậu ư? Người đàn ông này, hắn...

Thấy cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn. Ngô Thế Huân nhíu mày tỏ vẻ không vui. Y khẽ đưa tay vuốt ve gò má cậu. Lộc Dương bất ngờ đến sững sờ không kịp phản ứng. Hắn làm cái gì vậy?

- Đừng nhăn nhó! Em nhăn nhó tôi không thích. Không phải chỉ là hai kẻ vô dụng thôi sao? Em tức giận cái gì? Ba mẹ? Em không phải vẫn luôn gọi tôi là baba à? Hai kẻ đó không cần, chết rồi thì thôi. Mau ngoan ngoãn nghe lời cho tôi! Về nhà đi!

Hắn hơi cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.

Một nụ hôn, như dầu đổ vào lửa, nháy mắt làm cậu bạo phát. Không biết sức lực ở đâu ra, cậu một cước đạp thẳng Ngô Thế Huân khiến hắn lùi mấy bước. Cậu điên rồi! Cậu điên thật rồi! Hắn còn hôn cậu nữa ư? Hắn coi cậu là cái gì chứ? Ba mẹ cậu hắn giết rồi, lại còn bị sỉ nhục như thế? Hắn có còn đầu óc không hả?

- Ngô Thế Huân ! Anh là đồ khốn nạn! Đó là ba mẹ tôi anh có hiểu không hả? Anh giết chết người thân của tôi, biến tôi thành đứa cô nhi không cha không mẹ, còn biến tôi thành đứa con bất hiếu gọi kẻ thù giết cha mẹ là ba bao nhiêu năm qua. Anh con mẹ nó không phải là người! Ngô Thế Huân, anh đi chết đi! Tôi hận anh!

Cậu cứ như vậy lao vào đánh hắn, mặc kệ tất cả. Giờ phút này, ngay cả ý muốn giết chết hắn cậu cũng có.

Khắc Kỳ không kịp ngăn, cũng không biết làm sao ngăn. Y không nghĩ cậu nổi giận lên có thể đáng sợ thế này. Đây căn bản không phải Lộc Dương, không phải!

Ngô Thế Huân gắt gao nhíu mày ngăn chặn những cú đánh của cậu. Thú cưng nổi điên đánh chủ, không tốt chút nào. Hắn ghét nhất thú cưng không nghe lời! Dựa vào cái gì nổi điên với hắn? Ngay cả Lộc Dương trước kia cũng chưa từng dám nói với hắn những câu như thế, cậu có tư cách gì chứ? Nhưng hắn chưa làm gì vội, chỉ giữ chặt tay cậu, âm mặt quát:

- Đủ rồi đấy! Đi quá giới hạn không tốt đâu! Lộc Dương tôi cảnh cáo em, em còn không nghe tôi sẽ không nương tay đâu.

Lộc Dương dường như mất sạch lý trí, vừa gào khóc vừa không ngừng đấm đá:

- Anh giết chết tôi luôn đi! Con mẹ nó Ngô Thế Huân anh giết đi! Cầm thú! Súc sinh! Anh không phải con người!

Đủ lắm rồi! Ngô Thế Huân nhịn không nổi nữa. Cho dù cậu có là Khắc Dương hắn cũng không bao dung được, huống hồ chỉ là thế thân. 

Một cú đánh sau gáy, cậu lập tức ngất xỉu, ngã vào trong vòng tay hắn. Chút sức lực của cậu muốn chống lại hắn? Nằm mơ!

Khắc Kỳ bấy giờ mới có phản ứng:

- Này cậu làm gì thế hả? Cậu định làm gì?

- Đều do anh! - Ngô Thế Huân vẻ mặt hắc tuyến, nhìn chằm chằm Lộc Dương trong tay hắn - Tốt lắm! Cuối cùng cũng giải quyết xong khúc mắc. Còn dám đánh tôi, em cho rằng mình là ai? Không muốn để tôi nuông chiều em, là do em tự chọn!

- sau chap này sẽ không còn Lộc Dương nửa mà là Lộc Hàm-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net