CHƯƠNG 17: THẾ THÂN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nện một quyền lên vô lăng, Ngô Thế Huân dường như đem hết bực bội giáng xuống đó, cũng may chưa có đánh hỏng.

Có lẽ đến quán bar, hắn cần uống một chút mới được.

Bất chợt một bóng người lao ra trước đầu xe hắn. Ngô Thế Huân vội vã phanh gấp. Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai. Người trước xe ôm đầu ngã xuống đất. Chết tiệt! Là tên nào tìm chết thế hả?

Ngô Thế Huân đùng đùng tức giận xuống xe, hắn muốn xem tên điên nào lại nhào ra chọc ghẹo đúng lúc tâm trạng hắn không tốt như vậy. Lâu lắm rồi hắn không đánh người, hôm nay nhân tiện thư giãn gân cốt mới được.

Người kia căn bản chưa bị tông trúng, chỉ là theo phản ứng bình thường mà ngã thôi. Vội vội vàng vàng đứng lên, hướng về phía Ngô Thế Huân cúi đầu xin lỗi lia lịa:

- Thật ngại quá! Tôi đi đứng không cẩn thận. Tôi không sao đâu anh không cần lo. Thật xin lỗi, xin lỗi nha!

Ngô Thế Huân không nói không rằng túm cổ áo cậu thanh niên xách lên, tính cho một trận. Nhưng khi thấy mặt cậu ta lại không xuống tay nổi, đơ người ra nhìn:

- Tiểu Dương!

Một tiếng gọi vô thức bật ra. Người này... quả thực quá giống Khắc Dương ... sẽ không phải là...

Bỗng từ xa một đám người dáng vẻ vô cùng hung hãn chạy tới, hô:

- Ê nó bên kia kìa! 

Cậu thanh niên kia hoảng hốt, bối rối, liền không nghĩ nhiều ôm chầm lấy Ngô Thế Huân:

- Đại ca à cứu em với! Bọn họ muốn đánh em!

Giây phút đó,Ngô Thế Huân cảm giác như chính mình nằm mơ. Người này... ôm hắn như vậy, rất giống với Khắc Dương. Trước kia lúc cậu bị bắt nạt cũng sẽ chạy đến ôm hắn tố giác. Và thế là, theo thói quen, hắn quắc mắt nhìn đám người vừa chạy tới, dọa bọn chúng đang khí thế bừng bừng cũng phải lui lại vài bước. Không có biện pháp, ánh mắt của hắn sắc bén đáng sợ như thế, ai có can đảm bước tiếp chứ. Ngô Thế Huân quát:

- Cút!

Tên cầm đầu đám người luống ca luống cuống, y vốn không nghĩ cái tên tiểu tử y đuổi đánh lại quen biết một nhân vật đáng gờm thế này. Y cũng tính là người hiểu biết rộng, nhân vật như Ngô Thế Huân sao có thể không biết, chỉ có kẻ ngu mới đi chọc giận hắn. Vì thế vội dẫn đám đàn em chạy, còn cứng miệng nói lại một câu:

- Tiểu tử thối! Coi như hôm nay ông đây rộng lượng không tính toán với mày.

Mấy phút sau, khi đã bình tĩnh lại rồi, Ngô Thế Huân không quá xúc động như khi nãy nữa, trầm mặc đứng một bên nhìn cậu thanh niên vừa gặp. Tuy thoạt nhìn giống Khắc Dương, nhưng nhìn kỹ vẫn có nét khác, hơn nữa, khí chất trên người cậu ta kém xa Khắc Dương. Còn chưa kể cái bộ dạng nhếch nhác, quần áo tả tơi, mặt đầy vết bầm tím nữa. Thật khiến người ta chán ghét!

- Này! - Ngô Thế Huân mở miệng - Đám người đó cũng đi rồi, cậu còn níu áo tôi làm gì?

Cậu thanh niên bĩu môi vẻ khinh thường:

- Không phải ban nãy anh còn gọi tôi Tiểu Dương sao? Nghe thân thiết như vậy, mới đó đã trở mặt rồi. 

- Cậu muốn chết à? - Ngô Thế Huân trợn mắt.

- Ách! Có cần dọa tôi thế không? Anh thừa nhận mình nhận lầm người cũng đâu có chết. Ài, làm ơn đừng nhìn tôi như thế chứ, sợ lắm đấy có biết không hả? Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ. Tôi cũng chẳng có gì báo đáp anh cả, chắc anh cũng không tính toán chứ? Nếu thế, tôi đi trước.

Cậu định quay lưng, lại bị Ngô Thế Huân kéo ngược trở lại. Hắn mới nghĩ ra một chuyện...

- Gì thế? Đòi báo ân? Ai nha anh xem, tôi tàn tạ như này lấy gì trả anh đây, đại gia à anh rộng lượng một chút cho tôi đi mà.

- Cậu tên gì? - Hắn hỏi, không bận tâm đến lời cậu nói.

- Hở? Tên? À tôi tên Biện Bạch Hiền. Sao?

- Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi?

- Này, anh điều tra tôi đấy à? - Biện Bạch Hiền vừa mở miệng cãi lại, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Ngô Thế Huân liền nhanh chóng cúi đầu - Tôi 23, là... ờ... khụ khụ... MB. Tôi làm việc ở quán bar Moon Light

Ngô Thế Huân hơi nhíu mày, có vẻ không hài lòng lắm. Hắn vốn không ưa gì mấy tên MB, mỗi lần đến quán bar đều bám lấy hắn xà nẹo xà nẹo, phiền phức chết đi được. Cứ như thể thiếu thao, đu trên người hắn khiêu khích đủ kiểu buồn nôn. Nhưng hình như hắn chưa thấy tên Biện Bạch Hiền này bao giờ, bằng không hắn sao có thể bỏ qua chứ.

- Tôi là khách quen ở đó, sao chưa gặp cậu bao giờ?

- Tôi mới đến hôm nay là ngày thứ hai thôi.

Ngô Thế Huân gật gật đầu, vậy chắc chưa đến mức tàn tạ, vẫn dùng được.

Muốn hỏi hắn dùng cậu ta làm gì ư? Làm thế thân thay cho Lộc Hàm. Hiện tại, tuy không rõ ràng, nhưng hắn biết hắn nảy sinh tâm tư khác với cậu rồi. Loại cảm giác này không tốt chút nào. Tìm một người giống Khắc Dương về, có lẽ sẽ giúp hắn điều chỉnh tâm tình tốt hơn.

Nghĩ một chút, hắn nói:

- Thế này đi, cậu nghỉ việc ở Moon Light, theo tôi về, tôi bao dưỡng cậu. Thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net