CHƯƠNG 32: VALENTINE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian sau đó là quá trình truy thê đầy vất vả của Ngô Thế Huân ...

Ngô Thế Huân luôn phải tận dụng mọi thời điểm, mọi cơ hội để ở gần Lộc Hàm, tìm mọi cách để gợi cho cậu nhớ lại chuyện trước đây. Nhưng xem ra hắn vẫn còn phải nỗ lực nhiều, vì Lộc Hàm có vẻ chẳng nhớ được gì cả. Mọi thứ Ngô Thế Huân cố gợi ra cậu đều không có ấn tượng. Tuy nhiên, cố gắng của hắn cũng không hẳn là công cốc, bởi vì dù Lộc Hàm chưa nhớ lại được xong đã không quá đề phòng với Ngô Thế Huân nữa mà trở nên cởi mở gần gũi hơn. 

Lộc Hàm cũng không biết vì sao bản thân ban đầu tự nhủ phải tránh xa Ngô Thế Huân mà rồi cuối cùng ngược lại càng đến gần hắn. Cậu luôn có cảm giác e ngại khi đối diện với hắn, nhưng không kìm được muốn ở cạnh hắn. Kiểu như biết thứ trước mặt là nguy hiểm xong vì tò mò vẫn muốn khám phá. Lâu dần, cậu cảm thấy Ngô Thế Huân thực ra cũng tốt đấy chứ, không giống như vẻ ngoài lãnh khốc của mình, hắn luôn rất ôn nhu quan tâm cậu. Một tuần quay thì phải đến 5 ngày hắn có mặt ở phim trường, không làm gì cả chỉ chăm chú ngồi nhìn cậu, thỉnh thoảng đem đồ ăn nước uống đến cho cậu nữa. Ngoại trừ việc hắn hay nói mấy chuyện kỳ quặc, làm cậu mỗi lần cố suy ngẫm lại rất đau đầu ra thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hôm nay là ngày Valentine, nếu như là bình thường Ngô Thế Huân sẽ chẳng thèm quan tâm, nhưng Biện Bạch Hiền lại nói cần tận dụng cơ hội này nói ra tình cảm với Lộc Hàm. Cậu bảo nếu không khiến Lộc Hàm nhớ lại được thì cũng không cần cố nữa làm gì, dù sao những chuyện trong quá khứ đều không có gì tốt đẹp, có khi cậu nhớ lại rồi lại hận hắn. Cứ như bây giờ lại tốt, coi như hai người làm lại từ đầu. Chẳng phải Ngô Thế Huân đã nói thế sao. Ngô Thế Huân nghe có vẻ hợp lý, liền làm theo. Hiện tại quan hệ hai người xem ra khá tốt, hắn cũng không muốn phá vỡ nó.

Trước đây Lộc Hàm rất thích ăn bánh ngọt, nhưng lại không thích quá ngọt quá ngấy, cũng không được có hoa quả, nhìn chung yêu cầu của cậu rất cao. Nói chính xác, cậu chỉ thích bánh ngọt do Trần Viên Viên làm, vì chị hiểu khẩu vị của cậu. Mỗi lần chị làm bánh cậu đều ăn đến không còn một mẩu nhỏ, cười xán lạn: “Lần sau làm nữa nha chị!” Ngô Thế Huân vẫn còn nhớ rất rõ. Vì thế tối hôm trước đã bảo Trần Viên Viên làm một cái bánh ngọt socola để đem đến phim trường cho cậu. Quên nói, chị vẫn làm việc ở nhà Ngô Thế Huân để chờ Lộc Hàm trở về. Lúc nghe Ngô Thế Huân bảo làm bánh chị đã rất ngạc nhiên, hắn có ăn đồ ngọt bao giờ đâu. Ngô Thế Huân phá lệ cười với chị:

- Không phải tôi ăn, là Tiểu Lộc.

Chị bất ngờ lắp bắp:

- Tiểu... Tiểu Lộc? Thật... thật không? Ông chủ tìm được cậu ấy rồi sao? Cậu ấy đang ở đâu? Sao không trở về?

- Thấy rồi, nhưng tạm thời có chút rắc rối nên chưa đón em ấy về đây được. Yên tâm đi, sẽ sớm thôi.

- Vâng!

Giờ giải lao trên phim trường, mọi người đều mệt lả. Vừa rồi là cảnh nam chính Ngôn Tố do Phác Xán Liệt đóng đánh nhau với một đám côn đồ để bảo vệ cậu học trò của mình là Trường Sinh do Lộc Hàm đóng. Cảnh này đòi hỏi phải hoạt động nhiều, lại phải quay đi quay lại nhiều lần nên lúc xong gần như hai diễn viên chính đã không còn hơi sức. Phác Xán Liệt lười biếng ngồi trên ghế, tựa đầu lên vai Biện Bạch Hiền làm nũng: - Vợ ơi anh mệt quá! 

Biện Bạch Hiền đỏ mặt đẩy anh ra:

- Cút cút cút! Ai là vợ của anh? Tránh ra đi! Nặng chết em rồi!

- Nặng? - Phác Xán Liệt nheo mắt - Tối nào anh cũng đè cả người lên người em thì em không kêu nặng, giờ có mỗi cái đầu em lại phàn nàn là sao?

- Anh điên à! - Ai đó thẹn quá hóa giận - Có tin tối tôi cho anh ra ngủ ban công không? - Cái tên này dám ở trước mặt người ngoài nói ra những chuyện này, có biết đó là chuyện tế nhị cần che giấu không hả? Hừ.

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền tạc mao cũng không dám đùa dai, nếu không chỉ sợ ban công cũng không có chỗ cho anh, anh sẽ phải ra đường ôm cột điện ngủ mất.

- Được rồi được rồi! Anh xin lỗi được chưa? Là anh sai! Bảo bối à đừng giận nữa. Hôm nay valentine, tối anh dẫn em đi chơi có được không?

Ngô Thế Huân mặc kệ đôi phu phu bên kia diễn trò ân ái, hắn còn phải lo cho tiểu bảo bối của hắn.

Lộc Hàm mệt nhọc thả người tựa trên ghế, ngón tay cũng không buồn động. Ngô Thế Huân đến bên ngồi xuống, lấy khăn lau mồ hôi cho cậu, lo lắng hỏi:

- Sao rồi? Có mệt lắm không?

Dù hai người đã khá thân nhưng loại chuyện chăm sóc này Lộc Hàm vẫn có chút không tiếp nhận nổi. Cậu bối rối giật khăn trên tay Ngô Thế Huân tự mình lau, trả lời:

- Không sao, nghỉ một lát là được. Chút nữa vẫn còn phải quay tiếp.

Ngô Thế Huân cười cười nhìn khuôn mặt cậu có chút ửng hồng vì hoạt động nhiều, một lớp mồ hôi mỏng trên trán lấp lánh dưới ánh nắng nhẹ khiến cậu càng thêm cuốn hút. Mải mê ngắm, suýt chút nữa hắn quên việc quan trọng phải làm. Cũng may cậu mở miệng nói:

- Ngô Thế Huân, hôm nay là lễ tình nhân. Anh có kế hoạch gì với vợ không?

- Hả? Gì? À vợ á? Tôi làm gì có người yêu, nói chi đến vợ.

- Chưa có á? - Lộc Hàm ngạc nhiên nhảy dựng lên - Anh mà chưa có vợ? Nhìn anh cũng không phải còn quá trẻ đi, anh tuấn tiêu sái, sự nghiệp rực rỡ lại ôn nhu dịu dàng như thế, theo lý mà nói phải nữ nhân tự nguyện xin dâng hiến chứ nhỉ?

Không phủ nhận, hơn tháng qua quen nhau, Lộc Hàm chưa từng hỏi đến chuyện tình yêu gia đình của Ngô Thế Huân, bởi cậu cứ nghĩ hắn phải vợ con đề huề rồi chứ.

Ngô Thế Huân nhéo má cậu, đáp:

- Không phải không ai dâng hiến, mà là tôi có người tôi thích rồi. Chẳng qua người đó không thích tôi.

- Sao có thể? Người nào mà không có mắt thế?

Vốn dĩ đây là tình huống rất đẹp để nói mấy câu tỏ tình lãng mạn, nhưng Ngô Thế Huân vốn dĩ không có cái dây thần kinh đấy, bảo hắn nói mấy lời có cánh á? Hắn sẽ cho kẻ nào bảo hắn như thế một phát súng.

Ngô Thế Huân quay người lấy hộp bánh mới mang từ trong xe ra, đưa đến trước mặt cậu:

- Tặng cậu này, thích không?

Lộc Hàm nghi nghi hoặc hoặc:

- Gì vậy? Bánh ngọt à? Sao lại tặng tôi?

- Thì cậu cứ mở ra xem thử có thích không.

Lộc Hàm thừa nhận cậu thích bánh ngọt, nhưng trước giờ chưa có loại bánh nào cậu thích đặc biệt, ăn thì ăn nhưng không thấy hợp khẩu vị. Giờ Ngô Thế Huân lại tặng bánh cho cậu, có chút không muốn nhận xong nếu từ chối xem ra bất nhã quá, người ta đã đem đến đây rồi cơ mà. Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nhận, mở ra xem thử. Oa thật đẹp mắt nha! Còn có socola, cậu thích nhất là vị socola nha! Cũng không có hoa quả, thật tuyệt!

Thấy ánh mắt cậu sáng lên vui vẻ, Ngô Thế Huân biết cậu thích, mỉm cười nói:

- Ăn thử không? Tôi cắt cho cậu.

Lộc Hàm gật đầu lia lịa, nhìn đẹp như thế, ăn có ngon không nhỉ?

Ngô Thế Huân dùng dao để sẵn trong hộp cắt một miếng nhỏ, tự tay đưa đến bên miệng cậu. Lộc Hàm vì háo hức cũng không để ý, trực tiếp cắn luôn một miếng. Hương vị ngọt ngào tan trong miệng làm cậu vô cùng thích thú. Oa! Ngon ghê luôn! Lần đầu tiên cậu ăn bánh kem ngon như vậy, không khỏi thốt lên:

- Ngon thật đó! Anh mua ở đâu vậy?

- Không mua, là... ờ... là tôi làm. Sao? Thích không? - Ngô Thế Huân lần đầu trong đời tranh công của người khác. Có sao đâu, giờ hắn không biết làm, sau này từ từ học. Cậu đã thích, hắn sẽ học bằng được.

- Thích chứ! Ngon lắm! Nhìn anh vậy mà làm bánh ngon thế này a! Tuyệt quá đi mất! Người nào được anh thích chắc chắn là người may mắn nhất thế gian.

Lộc Hàm không hiểu sao lúc nói ra câu này lại có chút tiếc nuối, người may mắn đó là ai nhỉ? 

Ngô Thế Huân cũng không vòng vo nhiều lời nữa, nói thẳng:

- Nếu tôi nói tôi thích cậu, cậu có tin không? 

- Hả? Anh nói gì?

- Chu... à Luhan, tôi thích em. À không tôi yêu em. Em có đồng ý làm bạn trai tôi không?

Lộc Hàm bất ngờ đến trừng lớn mắt, miếng bánh đang nuốt đến cổ cũng bị nghẹn lại làm cậu ho khan một trận đến đỏ mặt. Ngô Thế Huân vội vã vuốt vuốt lưng cho cậu, lấy nước cho cậu uống. Thầm trách bản thân vô ý, ai lại đi tỏ tình lúc người ta đang ăn chứ. Thật là...

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net