CHƯƠNG 6: THẾ THÂN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khắc Kỳ thoáng chốc nhảy dựng:

- Cậu nói gì? Thế thân? Cậu bị điên à? Nó còn gọi cậu một tiếng ba đấy! Đầu óc cậu có vấn đề sao? Tiểu Dương là Tiểu Dương, nó là nó. Nó là Lộc Hàm! Cho dù cậu có đổi tên đến một trăm lần nó vẫn là Lộc Hàm. Nó chỉ là một đứa trẻ thôi. Cậu muốn làm gì hả?

- Đúng, tám năm trước nó là một đứa trẻ, nhưng giờ không phải nữa. Ngay từ lúc anh để nó ở bên cạnh tôi thì anh nên biết trước ngày hôm nay rồi. Tôi hiện tại không còn mong muốn gì khác ngoài việc đem Dương Dương trở về bên tôi. Vì thế, anh đừng hòng ngăn cản được tôi.

- Ngô Thế Huân cậu điên rồi! Cậu đã từng giết bố mẹ nó! Cậu quên rồi sao? Nếu một ngày nó biết được, liệu nó có chấp nhận cậu nữa không? Hả?

Khắc Kỳ vừa dứt lời, bất chợt có tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Lộc Dương vang lên bên ngoài:

- Ba! Chú Khắc! Con vào được không?

Khắc Kỳ giật bắn mình, run rẩy. Cậu... sẽ không... nghe thấy gì rồi chứ?

Khác hẳn với y, Ngô Thế Huân vẫn điềm nhiên:

- Vào đi!

Lộc Dương vào, vẻ mặt tươi cười hoàn toàn không hề biết hai người trong phòng vừa nói đến mình. Cậu chỉ đưa cho Ngô Thế Huân tập hồ sơ của nhân viên gửi rồi đi ra.

Bóng cậu vừa khuất sau cánh cửa phòng, Khắc Kỳ liền thở hắt ra. Mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán. Ngô Thế Huân tỏ vẻ khinh thường:

- Bao nhiêu năm rồi anh vẫn như vậy. Không hiểu sao lại dám vào hắc đạo được nhỉ? Nghe giọng nó là phải biết nó chưa nghe được gì chứ. Ngu ngốc!

- Được! Tôi ngu ngốc! Ngu ngốc nhất chính là năm xưa để cậu nuôi Tiểu Lộc. - Khắc Kỳ trừng trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, đập tay xuống bàn:“Rầm!” một tiếng - Rồi sẽ có một ngày cậu phải hối hận.

Suốt từ lúc đó cho đến khi về tới nhà, Khắc Kỳ vẫn hầm hầm tức giận. Tức giận bản thân lực bất tòng tâm, không biết làm gì để cứu Lộc Dương; tức giận Ngô Thế Huân  quá đỗi si tình, si tình đến tàn nhẫn không biết phải trái đúng sai; tức giận Lộc Dương sao không nhận ra bản chất của Ngô Thế Huân. Nói chung, trong lòng y vô cùng rối ren. Để mọi việc diễn ra như ý Ngô Thế Huân, y chắc chắn không muốn. Nhưng bảo y ngăn, y lại không có cách nào. Nếu nói sự thật cho Lộc Dương biết, rằng ba mẹ cậu bị y và hắn giết chết, y cũng không dám. Cú sốc đó, ai mà chịu cho nổi chứ. Nhỡ đâu... nhỡ đâu cậu vì thù hận lại làm ra chuyện gì dại dột thì... Khắc Kỳ ngửa mặt, nhắm chặt mắt chán nản: “Tiểu Dương, giá mà em còn sống, thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này. Tiểu Dương à, cho anh biết đi, anh nên làm gì đây? Tiểu Lộc nó sắp gặp nguy hiểm rồi, em nỡ lòng để nó bị Ngô Thế Huân hành hạ sao?...”

Tối hôm đó, tại nhà Ngô Thế Huân...

Bữa tối bình thường hôm nay bỗng trở nên thật kì quặc. Cả buổi Ngô Thế Huân cứ chống đũa nhìn Lộc Dương, không nói không rằng. Cậu thắc mắc, xong không dám hỏi. Cái ánh mắt đó của hắn, rất lạ, dường như ẩn ẩn nguy hiểm. Cậu có phần sợ, lại có phần hiếu kỳ. Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?

Lúc sau, khi đã xong bữa, Lộc Dương  đang cùng chị giúp việc dọn dẹp bàn ăn - cậu vẫn thích làm mấy việc vặt này - thì nghe tiếng Ngô Thế Huân  từ phòng tắm vọng ra:

- Tiểu Dương, đem cái khăn trong phòng vào đây!

Nghe được, theo phản xạ cậu liền làm theo thật nhanh. Nhưng cậu quên mất rằng, nơi hắn gọi cậu vào là phòng tắm, rất bất tiện. Ở chung nhiều năm như vậy, hai người chưa từng tắm chung cho dù với thân phận cha con. Thế nên...

Giữa không gian mịt mù hơi nước, đèn vàng mờ mờ, thân hình Ngô Thế Huân ẩn hiện không rõ ràng. Một lúc khi đã quen mắt, Lộc Dương mới nhìn ra. Cậu lập tức chết đứng. Sao lại có thể hoàn mỹ đến thế chứ? Tám năm qua, cậu chưa từng thử hình dung xem thân hình ba nuôi mình như thế nào, chỉ biết có lẽ cũng khá đẹp. Cậu không hề nghĩ lại câu hồn người đến thế này. 

Hắn cười cười đi tới, giật khăn tắm trên tay cậu, áp sát cậu vào tường, trầm giọng hỏi:

- Tiểu Dương, làm sao thế?

Lộc Dương bị tư thế ái muội của hắn làm cho nóng ran toàn thân. Ánh mắt hắn như có lửa thiêu đốt cậu, nếu có cái gương trước mặt hẳn chính cậu cũng phải ngạc nhiên sao mặt mình có thể đỏ như thế. Cậu lúng túng, không dám nhìn thẳng:

- Ba... con... con... cái này... không phải... con chỉ là...

- Đưa khăn xong rồi sao còn đứng đó? Muốn tắm chung với ba?

- A không có! Không phải! Con... con ra... con đi ra! - Cậu vội vã luống cuống đẩy hắn ra, quay đi.

Không hiểu vấp phải cái gì mà cậu lại trượt ngã, chuẩn xác được hắn đỡ lấy. Thân thể hắn áp sát cậu, mang một luồng nhiệt nóng đến không tưởng. Cậu có cảm giác mình sắp bị hấp chín. Cậu bỗng thấy tim mình đập nhanh như sắp vọt ra ngoài, hơi thở gấp gáp. Hắn đưa tay vuốt ve má cậu, trêu chọc:

- Con trai, đi đứng cẩn thận! Không phải vì nhìn thấy ba nên bối rối chứ? Con...

Cậu rất nhanh đứng dậy, cúi đầu bước vội ra ngoài, nói lại:

- Ba, con xin lỗi.

Một câu xin lỗi hình như rất vô duyên, rốt cuộc cậu xin lỗi vì cái gì? Cậu cũng không biết. Khẩn cấp ra ngoài, cậu cần bình tĩnh lại. Chuyện quái gì thế này? Sao ba nuôi của cậu lại có những hành động kỳ quái như thế? Sao cậu... cậu lại... phản ứng như vậy trước một người đàn ông, còn là ba nuôi của cậu! Điên rồi điên thật rồi! Tất cả điên hết rồi!

Ngô Thế Huân đứng dưới vòi hoa sen, hồi tưởng lại một chút dáng vẻ vừa rồi của cậu, cười mị hoặc:

- Thật thú vị! Ngốc không khác gì em năm xưa! Hẳn là sau này cũng sẽ giống như em phải không Tiểu Dương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net