Chập 24: Kết cục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

.

"Ra đi".

Từ phía sau ghế ngồi của Cổ Thanh Tử, xuất hiện hai họng súng. Người cầm khẩu súng cũng từ từ tiến lại hai người.

Đúng như dự đoán của Ngô Thế Huân, hắn ngồi đó quan sát. Cổ Thanh Tử bỗng nhiên cười lớn, hài lòng nhìn Ngô Thế Huân. Cổ Thanh Tử không ngờ có một ngày mình lại áp chế được Ngô Thế Huân. Nhìn hai đầu súng chỉa về hướng Ngô Thế Huân. Hắn lại càng cảm thấy mát dạ.

"Thế nào? Không ngờ, đúng chứ?!".

Trước câu hỏi này của hắn, Ngô Thế Huân vẫn cứ bình chân như vại. Không một cử chỉ động tác nào cả.

"Đừng vội cười quá sớm, vẫn còn nữa kìa".

Không trả lời Cổ Thanh Tử, Ngô Thế Huân chỉ thản nhiên nói như thế. Cả người thả vào chiếc ghế sô pha. Ngón tay gõ nhịp vào thành bàn. Rồi mới giơ khóe miệng.

"Đến lúc rồi đấy!!". Chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã xoay chiều. Cũng giống như lật con át chủ bài. Hai họng súng giờ đây không chỉa vào Ngô Thế Huân nữa, mà ngược lại chính là Cổ Thanh Tử. Hắn cứng đờ người đi, trong mắt dường như đang biến động. Tại sao chứ? Ngô Thế Huân sao có thể làm được việc này. Người của hắn từ khi nào lại trở thành của Ngô Thế Huân mất rồi.

Chậm rãi đứng dậy, Ngô Thế Huân vòng ra. Đứng đằng sau Cổ Thanh Tử nhẹ nhàng tiến lại. Một tay đặt lên vai hắn.

"Đây mới là không ngờ, đúng chứ?. Ngô Thế Huân gật đầu, tức thì hai người kia kéo khăn che mặt xuống. Khuôn mặt đã lộ ra làm Cổ Thanh Tử không thốt nên lời. Sao lại là hai người này, sao lại thế được.

"Xán Liệt, Chung Nhân, làm tốt lắm". Ngô Thế Huân nhìn hai người họ, vẻ mặt lắng đi. Vốn từ đầu, Ngô Thế Huân đã nghi ngờ Cổ Thanh Tử sẽ dở trò. Nhưng đã lường trước thủ đoạn này của hắn.

Vì thế, Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân đã lẻn vào đây trước. Xử lý hai tên mà Cổ Thanh Tử đã chuẩn bị. Rồi cứ y như thế mà hành động, Cổ Thanh Tử lại không hề phát hiện ra. Mọi chuyện cứ như thế mà suông sẻ trót lọt.

Cổ Thanh Tử ấy giờ mới biết được thì ra mình đã bị Ngô Thế Huân đưa vào tròng. Suy nghĩ lại, kế hoạch bấy lâu nay tranh giành với Ngô Thế Huân đã bị sụp đổ rồi. Từ khi cho Lộc Hàm vào bên cạnh Ngô Thế Huân, hắn ý thức được rằng Ngô Thế Huân sẽ mắc bẫy. Đúng như thế, nhưng cũng không có nghĩa lần này sẽ rơi vào nữa. Cảm thấy mọi việc đến đây như là đã hết, kết thúc với hắn rồi.

"Xử lý hắn đi". Cất lời, Ngô Thế Huân quay gót ra cửa.

Cánh cửa đóng lại cũng đồng nghĩa Cổ Thanh Tử sẽ không còn. Nhưng trước khi chết hắn lại nhìn vào Xán Liệt và Chung Nhân nói.

"Chờ đi".

Đầu súng còn thi thoảng mùi khói, người ngồi trên ghế bất động. Máu loang lổ chảy khắp người. Cùng lúc Xán Liệt và Chung Nhân chạy nhanh ra ngoài.

"Thế Huân". Trước mặt họ, Ngô Thế Huân đang ôm vai phải, ngã khụy xuống đất. Dường như đã bị đạn bắn trúng.

Lại đỡ Ngô Thế Huân đứng dậy. Nhìn sắc mặt vẫn còn tỉnh táo xem ra đã không sao rồi.

"Mau đi, còn nữa, hãy hỏa thiêu căn nhà này đi". Sau khi giao việc, Ngô Thế Huân được Chung Nhân đỡ lên xe. Toàn bộ giao cho Xán Liệt xử lý.

....

"Choang". Nghe tiếng đổ vỡ, Bạch Hiền chạy vào phòng bếp. Thấy Lộc Hàm đang nhặt những mảnh vỡ của ly nước. Bạch Hiền chạy lại xem, kéo cậu đứng dậy.

"Không sao chứ Lộc Hàm, sao lại bất cẩn vậy, để đó đi, tôi dọn cho". Bạch Hiền dẫn Lộc Hàm vào lại phòng khách, để cậu ngồi xuống rồi bản thân quay lại dọn dẹp, một lúc sau cầm ly nước khác bước ra.

"Cậu đang mang thai, phải cẩn thận, biết chưa?. Bạch Hiền đưa ly nước cho Lộc Hàm, dặn dò cậu.

"Chỉ là lúc nãy tôi cầm không chắc, xin lỗi cậu". Lộc Hàm nhìn Bạch Hiền mà nói.

"Cậu không sao là được rồi... ". Tiếng điện thoại vang lên, Bạch Hiền nhanh chóng nhận máy. Sau khi nghe, lại nhìn thoáng qua Lộc Hàm rồi cúp máy.

"Có việc gì quan trọng sao? Cậu đi đi, tôi không có sao mà". Nhìn thấy vẻ bối rối của Bạch Hiền, Lộc Hàm hiểu cậu bận nên không quan tâm.

Bạch Hiền lúc này cũng không tiện nói ra với Lộc Hàm, dặn dò cậu ăn trưa rồi chạy vụt ra ngoài. Thực ra, cuộc điện thoại vừa rồi là do Xán Liệt bảo cậu nhanh tới bệnh viện. Nói là Ngô Thế Huân xảy ra chuyện. Dù gì lúc này có Lộc Hàm ở bên. Cũng không tiện nói với cậu.

---Hết Chập 24---
✌✌

@MPhngLng
@TrV378
@vkook9795
@Su_phanLH7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net