Chap 24: Vĩnh viễn rời xa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TRÚT LINH HỒN

Chap 24:

Trời tối tăm mù mịt, không biết rốt cuộc thời gian có còn nghĩa lý gì nữa không. Buổi sáng Lộc Hàm không hề tỉnh dạy, cứ mê man như trong cõi mộng. Ngô Thế Huân tối có trở về nhà để chuẩn bị lễ phục cho một cuộc gặp gỡ quan trọng, trước khi đi có qua phòng xem xét một lúc rồi lại đi mất.

Màn đêm tối tăm, ánh sáng hiu hắt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, làn mi mỏng khẽ run lên trong u tối.

Một giấc mơ cứ không thôi ám ảnh trong tâm trí dù là vô thức hay có ý thức, Lộc Hàm run rẩy kịch liệt, trong cơn mơ có tiếng gọi không ngừng.

" Lộc Hàm..."

" Lộc Hàm..."

Là mơ ư? Mí mắt hé ra, Lộc Hàm khó khăn đưa mắt nhìn người đang lay mình rất mạnh. Là mơ, hay không phải mơ?

Lộc Hàm nhận ra người kia, bản thân chợt trở nên kích động, muốn một lần ngồi dạy ngay lập tức nhưng cơ thể lại không hề nhúc nhích nổi.

" Đừng sợ..."

" Xán Liệt..."

Lộc Hàm muốn nhào đến ôm chặt lấy Xán Liệt, nhưng đều là không làm được.

Xán Liệt, làm ơn hãy đưa em rời khỏi đây thật nhanh, rời xa khỏi đây mãi mãi, rời xa Ngô Thế Huân vĩnh viễn.

Phác Xán Liệt lau mồ hôi trên trán, hơi thở cũng rất nặng nhọc, khó khăn lắm mới có thể vào được đây, phải nhanh chóng rời khỏi đây trước khi cảnh vệ của Ngô Thế Huân đến kịp, nếu chúng đến đông e rằng sẽ không thể ra khỏi đây an toàn được. Xán Liệt đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, vội chạy đến bên tủ quần áo, vừa hành động vừa giải thích cho Lộc Hàm hiểu:

" Anh đã dọn dẹp đám người bên dưới rồi. Nhưng tình hình sẽ không ổn khi chuông báo khẩn đã được ấn, rất nhanh người của Ngô Thế Huân sẽ đến. Bây giờ em phải phối hợp với anh một chút."

Xé từng chiếc áo trong tủ ra làm hai mảnh, Xán Liệt buộc lại từng mảnh thành một chiếc dây dài, sau đó buộc ngang eo mình. Nhanh chân chạy đến bên Lộc Hàm, anh bế Lộc Hàm lên, cảm tưởng như toàn bộ sức lực cơ thể cậu đều dồn cả vào mình, Xán Liệt nhăn mày: " Làm tới mức này..."

Người Lộc Hàm rõ ràng không có một chút sức lực nào, mềm nhũn. Là vì Thế Huân đã quá tàn bạo ư? Phác Xán Liệt đau xót, bế Lộc Hàm ra ngài ban công của căn phòng, từ đây nhảy xuống thật sự khá cao, cần sự cộng hưởng của Lộc Hàm một chút.

" Em ôm chặt cổ anh được chứ?"

Nhìn phía độ cao này thật sự dọa người, Lộc Hàm nhăn mày nhìn Xán Liệt, cậu tin anh sẽ làm được, liền gật nhẹ đầu.

Phác Xán Liệt vòng dải vải buộc ngang eo Lộc Hàm để áp chặt người cậu và mình, sau khi chắc chắn Lộc Hàm đã ôm chặt cổ mình, cùng sức lực trèo xuống lan can. Lộc Hàm sự hãi, nhắm chặt hai mắt lại.

Cơ thể Phác Xán Liệt rất nhanh nhẹn, là do nghề nghiệp cần một cơ thể cường tráng, một lúc chân đã chạm xuống đất. Sau khi an toàn xuống được sân biệt thự, hai người vội rời đi thật nhanh. Bên ngoài đã có tiếng ô tô càng ngày càng gần, Phác Xán Liệt đặc biệt khẩn trương, trước khi đến đây cũng đã lường trước được việc sẽ bị truy bắt, nên quyết định dùng xe moto phân khối lớn dể dễ dàng di chuyển.

Đặt Lộc Hàm ngồi lên xe, Xán Liệt đội mũ cẩn thận, cẩn thận hơn nữa còn buộc chặt một mảnh vải quanh eo hai người để giữ Lộc Hàm khỏi ngã. Trong lúc đi sẽ rất nhanh, không cẩn thận sẽ rất khó kiểm soát thăng bằng.

"Bám chắc một chút."

Tiếng xe phân khối lớn xé nát màn đêm cô đặc. Lộc Hàm khẽ liếc mắt nhìn không gian tăm tối đằng sau. Có được hay không?

Khi thật ra người tôi chạy trốn lại là người tôi từng yêu sống chết cũng yêu. Người mà tôi muốn rời xa vĩnh viễn lại chính là người tôi hằng đêm mong ước kề bên. Đây chính là nghiệt duyên, là duyên tình vĩnh viễn không được chu toàn, huyễn hoặc chính trái tim, nhấn chìm tâm hồn vào bể máu.

Hồn...

Ngô Thế Huân có một cuộc gặp mặt vô cùng quan trọng hôm nay, là một người khá quan trọng, đột nhiên điện thoại lại cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.

" Có chuyện gì."

Ngô Thế Huân không hài lòng, hai lông mày bất giác co lại.

" Bắt bằng được về!"

Dường như sự giận dữ trong câu nói của hắn tác động đến người đối diện.

" Có chuyện gì sao?"

Người kia hỏi, Ngô Thế Huân vốn tâm trạng lại không tốt, mãi một lúc mới đáp lại: " Không."

Cuộc gặp gỡ giữa hai con người quan trọng cuối cùng cũng kết thúc sớm hơn dự đoán, Ngô Thế Huân liền một mạch lái xe về biệt thự, vừa đi vừa nói qua điện thoại.

" Sao rồi?"

" Đang truy tìm?"

" Nhanh!"

Dám tùy tiện rời khỏi nơi bản thân cậu ấy vĩnh viễn không được phép biến mất, dám chống đối lại tôi. Một khi bắt lại được là do cậu ấy tự chuốc lấy.

Thế Huân đầy tức giận, ném mạnh điện thại xuống ghế lái phụ.

Phác Xán Liệt cùng Lộc Hàm rời thật nhanh khỏi thành phố, chiếc xe đi về phía cầu đột ngột dừng lại giữa chừng. Lộc Hàm kinh ngạc, Phác Xán Liệt lại ngây ngốc một cách kì lạ. Một chiếc xe ô tô chắn ngang lối đi dường như chẳng coi mọi người đi ngang qua cầu là gì cả, một mình ngăn chặn tất cả. Phác Xán Liệt vội muốn quay đầu lại, đằng sau đã bị nghiêm phong mất rồi. Lộc Hàm sợ hãi tay siết chặt lấy eo Phác Xán Liệt.

" Không phải Ngô Thế Huân..."

Phác Xán Liệt dù khẩn trương nhưng chắc chắn đây không phải là Ngô Thế Huân. Cung đường này không dễ gì mà tìm ra được, bởi vì nơi anh muốn đưa Lộc Hàm đến chỉ mình anh biết, nó là một nơi quan trọng nhất đối với Xán Liệt.

Chẳng lẽ...

Xán Liệt như một thằng ngốc, quên đi thực tại nhìn chiếc ô tô màu đen phía trước.

Là cậu ấy, chỉ còn một người nữa ngoài anh biết nơi đó.

Cánh cửa ô tô được mở ra, bóng người dần hiện lên. Lộc Hàm sợ tới mức không dám nhìn, nép sau lưng Xán Liệt.

Là cậu ấy...

Phác Xán Liệt không thôi kinh ngạc, nhìn chằm chằm người kia, đầu óc trống rỗng, một cảm xúc kì lạ nghẹn lên trong lòng.

" Quả nhiên là anh, Phác Xán Liệt."

Thanh âm hờ hững, dưới bầu trời đêm ánh mắt người kia đen thăm thẳm, sâu tới mức khó ai mà hiểu nổi. Cậu ấy với dáng đứng đầy kiêu hãnh, mái tóc bay nhẹ theo làn gió thổi qua. Con người này quả thật cao quý, khí chất tỏa ra có thể khiến người khác bị thu hút tuyệt đối.

Lộc Hàm vì vẻ đẹpkì lạ của người kia mà nheo mắt nhìn, khi biết không phải là Ngô thế Huân mới yên tâm hơn một chút. Là ai?

" Xán Liệt."

Tiếng gọi của cậu ấy như xoáy sâu vào trí não anh, Xán Liệt mất một lúc mới có thể định thần lại được thực tại, miệng mấp máy trong vô thức: " Bá Hiền..."

End chap 24.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net