Chap 8: Ngô Thế Huân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRÚT LINH HỒN

Chap 8: Lời kể của Lộc Hàm.

Tôi đau lắm, cơ thể như muốn vỡ vụn làm trăm mảnh. Bản thân vì sợ hãi mà hoảng loạn, hơi thở cũng vì thế mà kích động lưu thông khó khăn. Căn bệnh này của tôi rốt cuộc là gì, chính tôi cũng không biết nữa. Lý Hồng Luân nói với tôi rằng căn bệnh của tôi vô cùng bình thường, chỉ là do mất bình tĩnh nên mới cư xử như vậy. Tôi cũng cảm thấy nó hết sức bình thường, nhưng mỗi lần sợ hãi đều đau như thế, cơ thể đau tới mức mất kiểm soát. Lồng ngực đau đến tê liệt. Tôi sợ lắm, sợ cả những cơn đau hành hạ như thế này.

Xung quanh không gian chỉ có một màu đen bao phủ, tôi mặc nhiên không biết xung quanh mình có gì. Bóng tối khiến tôi dần cảm thấy khiếp sợ, chân tay cảm giác như đã run lên hết cả. Tôi lạnh lắm, đột nhiên tôi nhớ bố mình vô cùng. Tôi muốn gặp ông ấy. Chỉ một lần duy nhất thôi, tôi cam tâm muốn gặp ông ấy.

Không gian cứ thế đâm vào lòng tôi những vết dao, tay run rẩy, hơi thở gấp gáp nặng nề, tôi đột ngột mở mắt ra. Không gian trắng xóa hiện lên trước mắt, tôi khó chịu nhăn chặt mày lại. Không gian xung quanh lạnh lẽo y như cảm nhận ban đầu của tôi, cái lạnh cứ thế dần dần nhuốm lấy cơ thể. Trong không gian rộng lớn, tôi nghe thoang thoảng giọng nói của người khác.

" Con tỉnh rồi?"

Rất nhanh tôi có thể nhận ra giọng nói đó, mắt mở to ra, liếc nhìn về phía Lý Hồng Luân. Không phải bố tôi mà là Lý Hồng Luân. Lòng tôi chợt nghẹn lại, lồng ngực se thắt.

" Tỉnh dạy là tốt rồi."

Tôi trừng mắt nhìn Lý Hồng Luân. Cái giọng điệu của bà ta khiến tôi không thể nào chịu được. Bà ta ắt hẳn phải rất vui mừng khi biết tin tôi phải nằm ở đây chứ, bà ta còn có thể ước tôi chết đi. Hết lần này đến lần khác Lý Hồng Luân giả tạo trước mặt tôi, mặc kệ việc tôi có biết hay không, chỉ cần bà ta trước mặt đối xử tốt với tôi, chắc chắn trong tương lai Lý Hồng Luân sẽ được lợi. Mục đích bà ấy vào cái nhà này là gì, tôi hoàn toàn có thể đọc được suy nghĩ của Lý Hồng Luân.

" Sao con lại nhìn ta như thế?"

Lý Hồng Luân cong môi cười với tôi. Nụ cười của bà ta khiến tôi càng tức giận hơn, càng nhìn bà ấy một cách đầy đay nghiến. Nếu tôi có thể giết chết Lý Hồng Luân, tôi sẵn sàng cầm dao đâm bà ta để giải thoát cho chính nỗi sợ hãi vô hình trong lòng mình, để căn bệnh đáng sợ trong người này được giải thoát.

Lý Hồng Luân không nói lời nào, lẳng lặng đi ra ngoài đóng cửa lại. Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, từ từ bỏ dụng cụ hỗ trợ thở oxi ra khỏi miệng. Không khí tự nhiên tràn vào phổi khiến tôi càng khó chịu nhăn mày lại. Nhìn xung quanh, tôi biết đây là phòng bệnh đặc biệt dành riêng cho mình trong bệnh viện nội bộ. Nơi này lạnh lẽo, tăm tối không khác gì ngục tối. Tôi thât sự rất sợ phải ở trong này một mình, cảm giác bản thân như bị giam cầm tại nơi này.

Gắng sức ngồi dạy, tôi dựa lưng vào thành giường, trong đầu cố nhớ lại chuyện hôm qua. Thế Huân đã cố gắng duy trì hơi thở cho tôi. Thế Huân...

Hơi lạnh xung quanh khiến tôi lo lắng, vội co chân lại thật chặt, thu lu như một con búp bê bị bỏ quên nơi góc tối. Quả thực tôi rất cô đơn, chính vì vậy luôn sợ cái lạnh và bóng tối bao trùm. Nỗi nhớ trong tôi ngày càng lớn dần, ngay cả khi nằm trên giường bệnh bố cũng không đến, phải chăng quả thật tôi đã bị bố vứt bỏ như chính lời Lý Hồng Luân nói. Bà ấy đã từng nói rằng, bố tôi không còn quan tâm đến tôi nữa, tôi đối với ông ấy bây giờ chỉ còn là gánh nặng. Tôi thật không tin, tôi không tin lời Lý Hồng Luân nói. Bà ấy chỉ có gắng nói vậy để dọa tôi mà thôi, Lý Hồng Luân luôn lấy bố ra để dọa nạt bắt một đứa như tôi phải an phận. Tôi ghét Lý Hồng Luân đến tận xương tủy, vì bà ta mà tôi sợ hãi mọi thứ xung quanh, vì bà ta mà tôi đau đớn đến tận xương máu.

Tôi thật sự có một điều ước, tôi mong Lý Hồng Luân chết đi, như vậy tôi mới có thể bình thường sống như một con người bình thường, cũng không còn sợ người khác tìm cách giết mình nữa.

Những giọt nước mắt cứ thế chảy dài theo những đau đớn mà tôi đã trải qua. Bên ngoài có cảnh vệ trông trừng, dù có muốn cũng không thể tùy tiện thoát ra khỏi đây được. Lý Hồng Luân sợ tôi ra ngoài sẽ tạo ra vài chuyện điên rồ nên mới giam lỏng như vậy cho đến khi khỏi bệnh. Bà ta không muốn ai biết tôi là con của Tổng thống, có lẽ bố tôi cũng vậy.

Nếu hôm qua Thế Huân đưa tôi vào bệnh viện mọi chuyện đã theo một chiều hướng tồi tệ nhất. Chính vì không muốn liên lụy đến cậu ấy nên tôi mới nhất quyết không chịu đi, đành nhờ đến sự trợ giúp của cảnh vệ. Dù thế nào cũng không được đến bệnh viện, một khi đến đó thân thế sẽ bị bại lộ, Thế Huân chắc chắn cũng không được sống yên ổn khi biết thân phận thật sự của tôi. Bố tôi đã ra sức giữ bí mật thân thế cho tôi chính là để bảo vệ chức vụ chính trị của mình, ông ấy không thể vì tôi mà sụp đổ được, hơn nữa cách này cũng chính là để bảo vệ tôi khỏi những thế lức mưu đồ tranh quyền đoạt vị, bảo vệ mạng sống cho tôi.

Toi không oán thán ông ấy vì đã giữ bí mật để bảo vệ tôi, tôi chỉ oán ghét cái cách ông ấy bỏ rơi tôi cô độc một mình mà thôi. Đến một lần gặp mặt từ khi ông ấy nhậm chức cũng không có, tôi dường như đã không có bố từ 5 năm trước rồi.

Lau sạch đi vệt nước mắt trên má, tôi đứng dạy đi đến tủ quần áo tìm điện thoại. Tôi muốn gọi cho bố mình một cuộc gọi video. Tiếng kết nối kéo dài mãi như vô tận, tôi đau lòng nhìn màn hình vẫn là một màu đen tuyền.

Bố...

Tiếng ngắt kết nối khiến tim tôi rỉ máu, nỗi đau âm ỉ trong lòng dạy lên nhuốm lấy cơ thể. Tôi mạnh tay ném điện thại xúông đất vỡ tan tất cả.

Hết lần này đến lần khác, bao giờ cũng chỉ là một màu đen tuyền vô vọng. Tôi mãi mãi không thể nhìn thấy khuôn mặt của bố mình. Nước mắt không ngừng chảy ra, tôi vội lau đi.

Cảnh vệ từ bên ngoài chạy xộc vào.

" Thiếu gia!"

Bọn họ nhìn chiếc điện thoại vỡ nát dưới đất, không dám lại gần tôi một bước. Tôi trừng đôi mắt đẫm lệ nhìn bọn họ. Tôi mãi mãi chỉ là một kẻ yếu đuối, một kẻ chỉ có thể để người khác điều khiển chứ không thể tự chủ được bản thân.

" Thiếu gia, bình tĩnh đã."

Bọn họ từ từ tiến đến, nắm lấy hai cánh tay tôi giữ thật chặt.

" Thiếu gia đừng làm loạn."

Tôi dù có phản kháng cũng vô ích, buông người xuống giường, hơi thở nặng nề vì nghẹn. Tôi nhắm mắt lại, dọc hai khóe mắt đầy nước. Tôi đau đến mức tê tái, nỗi đau này làm gì có ai biết. Nỗi đau khi trên cuộc đời này chỉ có một mình, nỗi đau của sự nhớ nhung kìm hãm.

" Thiếu gia..."

Hơi thở khó khăn lắm tôi mới có thể thở được, xung quanh vang lên tiếng bước chân chạy vội vàng. Trước mắt tối sầm lại, cơn đau cứ thế hành hạ cơ thể tôi.

Tôi lại nhớ đến Thế Huân...

End chap 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net