Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: 

Nắng sớm nhàn nhạt rải trên thảm cỏ xanh. Lộc Hàm tranh thủ rủ Ngô Thế Huân dậy sớm rồi tới bãi cỏ sau nhà tù để thư giãn. Thói quen của anh ngày trước chính là như vậy, hiện tại còn có thêm một người bạn, Lộc Hàm tất nhiên hào hứng chia sẻ thú vui của mình rồi.

''Tiểu Lộc, mau lại đây!''

Tinh thần thể của Lộc Hàm vừa thả ra đã chạy loạn. Nghe tiếng chủ nhân gọi, không những không quay về mà còn lắc đầu nguây nguẩy.

''Lại không nghe lời rồi!''

Lộc Hàm thở dài một hơi, mắt nhìn Tiểu Lộc đứng gần bụi hoa bươm bướm hít hít cái gì, một lát sau liền ngoác miệng ngậm lấy một khóm hoa, điềm tĩnh nhai ngon lành.

''Tiểu Lộc đáng yêu thật.''

Ngô Thế Huân híp mắt cười nhìn con nai ba mắt đứng đằng xa. Tinh thần thể nào cũng phản ánh một phần tính cách của chủ nhân, cho nên Tiểu Lộc đáng yêu thế nào thì Lộc Hàm cũng chính xác như vậy. Tuy rằng ở trước mặt các linh gác khác anh luôn mang vẻ lãnh đạm đến mức khó gần, làm cho Ngô Thế Huân ngày đầu cũng thoáng sợ hãi hàn khí xung quanh anh, nhưng tiếp xúc lâu mới cảm nhận có bao nhiêu ấm áp.

''Một thời gian nữa tôi sẽ dạy cậu cách khắc chế cảm xúc để trở thành một dẫn đường tột đỉnh.''

Lộc Hàm ngậm ngọn cỏ trong miệng, đầu gối lên cánh tay, khóe miệng lộ ra ý cười. Ngô Thế Huân khẽ gật đầu nhưng không ngoảnh mặt lại. Nhìn từ đằng sau, tấm lưng rộng của cậu như che khuất cả mặt trời. Lộc Hàm từng nghĩ vóc dáng của Thế Huân so với những dẫn đường bình thường thì có nhỉnh hơn chút ít, nhưng so với các lính gác mới giác tỉnh lại không khác là bao. Điều duy nhất anh băn khoăn chính là Đồ Đằng hiện hữu trên người cậu. Ý Lộc Hàm không phải cứ là dẫn đường thì buộc phải mảnh khảnh, nhưng mà trong lúc tắm cùng Thế Huân, nhìn cơ thể cậu một lượt từ đầu đến chân, rõ ràng có chút vạm vỡ hơn so với dẫn đường thông thường. Ngay cả anh, một dẫn đường đã đến tuổi ba mươi, hoàn toàn trưởng thành cũng không có được cơ thể như cậu - dẫn đường mới giác tỉnh. 

Thực ra mà nói, dẫn đường và lính gác khi được sinh ra đều là những người bình thường cả. Nhưng đến một độ tuổi nhất định, một số người sẽ phát triển sức mạnh vượt lên người thường, trở thành lính gác hoặc dẫn đường. Ngày còn ở trong tháp đào tạo, Lộc Hàm từng được học những bài học về khắc chế tinh thần. Khi đó thầy giáo của anh nói rằng dẫn đường thường thiên về sức mạnh tinh thần, nên hệ ý thức của họ cực kì phát triển và cứng rắn, còn lính gác là người thường xuyên phải chiến đấu thể lực nên hình thể sẽ phát triển trội hơn hẳn người thường và cũng trội hơn bất kì dẫn đường nào. Cho nên nghi ngờ trong lòng Lộc Hàm cũng không phải không có căn cứ. 

Nằm vắt chân suy nghĩ một hồi, tâm trí đều đặt trên mây trên gió, Lộc Hàm nhập tâm đến mức Ngô Thế Huân nằm xuống cạnh mình lúc nào cũng không biết. Ánh mắt trời trên cao chiếu xuống chói mắt quá, anh liền chuyển mình nằm nghiêng một bên, vừa mới quay sang thình lình đã mặt đối mặt với thiếu niên kia, trong lòng thoáng giật thột. Ngô Thế Huân nhắm mắt, hơi thở đều đều. Ở khoảng cách kề sát với nhau như này, Lộc Hàm mới có dịp quan sát đường nét trên gương mặt thiếu niên. Lông mi dài khép chặt, mũi đặc biệt cao, cánh môi mỏng như hai cánh hoa anh đào, nhìn thế nào cũng rất hoàn mĩ. Một khắc trộm nghĩ, nếu người này không phải là dẫn đường giống như anh thì sẽ thế nào nhỉ? Thiếu niên mang trong mình sức mạnh khác thường, gánh trên vai những trọng trách to lớn...Dẫu sao thì bọn họ cũng đều giống nhau, sinh ra để cống hiến cho quốc gia. Nếu bây giờ không phải là tù nhân, có lẽ Lộc Hàm cũng đã được chọn ghép cặp với một lính gác nào đó, cả đời song hành chiến đấu, sống vì quốc gia đại sự, chết vì quốc gia đại sự. Chuyện biên cương bờ cõi bị loạn từ ngày Lộc Hàm chưa bị tống vào tù đã xảy ra thường xuyên. Chẳng qua bây giờ bị biệt giam trong nhà tù phía Tây này, phần vì tin tức lọt vào ít, phần vì anh cũng chẳng muốn quan tâm đến chính sự nữa, cho nên mới trở lên lãnh đạm như vậy. 

Nói là nhà tù nhưng thực ra đây là một tòa tháp kín, giam giữ những kẻ đầu xỏ phạm tội. Trường hợp của Lộc Hàm là trường hợp dẫn đường duy nhất bị bắt tù, giờ thì thêm Ngô Thế Huân. Bởi vì số lượng dẫn đường vốn rất ít nên chỉ khi phạm tội cực kì nguy hiểm thì mới bị giam tù mà thôi. Thực ra tội của Lộc Hàm cũng chẳng phải quá lớn, nhưng là vì chót gây thù chuốc oán với người không nên, khi phạm tội lại chưa trở thành một người địa vị tối cao gì, bản thân vẫn chỉ là một dẫn đường mạnh nhưng ở dưới quyền kẻ khác, cuối cùng chẳng cứu được sự tự do cho bản thân. Lộc Hàm thở dài nhìn thiếu niên an yên ngủ, gương mặt không đọng lo âu, cảm thấy nếu như bản thân có thể giống như vậy thì tốt biết mấy. Có lẽ do tuổi còn trẻ nên cậu ta cũng không cần suy nghĩ quá nhiều về tương lai sau này. 

Lộc Hàm chưa từng thử khám phá tâm sự của Ngô Thế Huân, bởi lẽ anh cho rằng ánh mắt trong sáng của cậu đã nói lên tất cả suy nghĩ trong lòng, không có một chút che giấu anh. Nhưng làm gì có ai không có tâm sự trong lòng chứ? 

Kì thực, Lộc Hàm có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Anh có thể nhìn thấu tâm sự trong tâm hồn của bất kì đối tượng nào, chỉ là anh có muốn sử dụng năng lực đặc biệt đó hay không thôi. Lộc Hàm cho rằng nhìn trộm nội tâm của kẻ khác không tốt đẹp gì, cho nên ngoại trừ trong chiến đấu phân cấp, anh không sử dụng đến nó. Hiện tại tự hỏi Ngô Thế Huân có hay không những tâm sự kín, trong lòng vốn tò mò lại càng thêm tò mò. 

Mặt trời lên gần đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt rọi xuống thảm cỏ xanh. Lộc Hàm đưa tay che khuất tia nắng nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng hừng hực thiêu đốt không khí. Tiếng kẻng kêu inh ỏi trên đỉnh tháp báo hiệu đã hết giờ nghỉ trưa rồi. Tiểu Lộc nhanh chóng thu mình biến mất, còn Ngô Thế Huân thì vẫn nằm ngủ ngon lành.

Lộc Hàm nhìn khuôn mặt tuấn lãng của thiếu niên, trong lòng không khỏi nổi lên hứng thú muốn đụng chạm. Nghĩ liền làm. Anh vươn tay lên, ngón trỏ chọt vào má Thế Huân. Thấy người kia không phản ứng lại được đà làm tới, Lộc Hàm ung dung kéo má Thế Huân xong lại chọt má Thế Huân, một lúc thì bắt đầu chạm vào hai cánh môi mỏng như đôi cánh anh đào. Có lẽ là do hứng thú nghịch một chút, anh cũng không để tâm hành vi miết cánh môi của người khác là rất ám muội.

Ngô Thế Huân thực ra không có ngủ. Lúc Lộc Hàm đưa tay chạm vào má cậu, trong lòng đã chấn động một chút. Nhưng đến khi anh chạm vào môi cậu, lần này thực sự cảm thấy không thể nhắm mắt vờ ngủ được nữa. Thình lình, đôi mắt hẹp dài bất chợt mở ra. Lộc Hàm giật mình rụt tay lại như làm việc xấu bị bắt quả tang, còn chưa kịp lên tiếng thì chóp mũi đã bị môi người kia hôn lên.

Mùi trà sữa thơm dịu nhẹ lại tỏa ra khắp không khí. Ngô Thế Huân xác định là rất hứng thú nên mới tỏa ra hương thơm kia, nhưng ngay lúc này trong lòng Lộc Hàm chỉ có hoảng loạn. Nụ hôn là một thứ mang tính ám chỉ cao. Chỉ những người có tình cảm với nhau mới sử dụng tới nó. Vậy lúc này, nụ hôn vừa rồi của Thế Huân mang theo tình cảm gì?

Lộc Hàm khẽ nhích người lui ra một khoảng. Đối phương vẫn nhìn anh chăm chú như là đợi một câu nói của anh trước. Não bộ xử lí nhanh chóng. Lộc Hàm ngồi dậy, viện cớ tiếng kẻng vẫn đang kêu, thúc giục Thế Huân đi tập trung.

''Đi thôi.''

Lộc Hàm tỏ ra không quan tâm đến nụ hôn khi nãy nên Ngô Thế Huân cũng không có cơ sở để gợi chuyện. Lần nữa lẽo đẽo đi theo sau lưng anh, sâu trong lòng là mấy tầng hụt hẫng.

Lúc tới nơi, đám lính gác đã đứng đông đủ ở sân giữa. Quản tù tập trung lính gác, phổ biến công việc ngày hôm nay. Vì tới muộn nên Lộc Hàm khá lo. Bình thường đi trễ sẽ bị phạt luyện năng lượng lâu hơn thời gian bình thường từ một đến hai tiếng; nếu với trí lực dẫn đường của anh thì việc ấy có thể, nhưng anh lại lo Ngô Thế Huân không chịu được.

Ngay lúc anh đang suy nghĩ xem lấy lí do gì để Thế Huân không bị phạt thì quản ngục lại trở nên dễ tính một cách đáng kinh ngạc.

''Đã đi muộn còn lề mà lề mề, mau vào hàng đi!!!''

Phân vân trong lòng vừa mới xuất hiện, đến khi trông thấy Khương Vĩ liền không còn thời gian quan tâm nữa. Gã liếc xéo Lộc Hàm một cái, sau đó môi nhếch lên khinh bỉ.

''Tưởng tâm vững như thép mà xem ra cũng là thứ phế liệu thôi.''

Lộc Hàm vo chặt hai tay thành nắm đấm. Anh biết Khương Vĩ là đang muốn khiêu khích ý chí vừa mới xây dựng lại của mình nên tự dặn lòng không được động tâm.

Khương Vĩ nhìn Lộc Hàm chán chê không thấy anh phản ứng liền chuyển mục tiêu sang Ngô Thế Huân.

''Nhóc con, cưng khỏe không?'' 

Lúc đứng gần Ngô Thế Huân gã mới nhận ra tiểu tử này cao ngang mình. Như thế nào một dẫn đường lại có thể hình vượt trội như vậy?

Vô tình nhìn vào mắt Thế Huân, Khương Vĩ lại thoáng giật mình. Đôi mắt hẹp dài bình thường luôn phủ một tầng trong suốt, ngây thơ giờ đây lại phát ra hàn quang, còn có chút ánh đỏ.

''Thế Huân.''

Lộc Hàm ngoảnh mặt lại, ánh mắt kia của Thế Huân lập tức biến mất.

''Ra đằng kia luyện năng lượng.''

Anh chỉ tay ra một khoảng sân trống rộng.

Ánh mắt Ngô Thế Huân trở lại trong vắt, gương mặt đúng độ tuổi của thiếu niên mười chín, mỉm cười đi theo sau Lộc Hàm.

Khương Vĩ còn đứng trân trân nhìn theo bóng hai người kia. Rõ ràng Ngô Thế Huân không bình thường. Gã nhớ lại màn đánh nhau hôm trước. Lúc Thế Huân nhào đến cào lên lưng gã, bóp cổ gã, lực hạ xuống không thể là của một dẫn đường ở độ tuổi mười chín được. Các dẫn đường chỉ thiên về năng lực tinh thần nhưng cậu ta lại có thể lực mạnh khác thường, cái này không thể khiến gã ngừng đặt một câu hỏi mà.

___

''Ngồi xuống đây đi.''

Chọn được một vị trí tốt, Lộc Hàm xem chừng rất hài lòng.

''Có việc gì vậy?''

Ngô Thế Huân không hiểu nhưng vẫn theo chỉ dẫn của Lộc Hàm mà ngồi xuống, khoanh hai chân lại.

''Trong tù không phải là không có việc. Mỗi tuần các tù nhân sẽ phải cung cấp một phần năng lượng của mình để luyện thuốc năng lượng cho binh lính ngoài chiến trường. Chúng ta là dẫn đường nên chỉ cung cấp năng lượng tinh thần thôi. Bây giờ cậu với tôi cùng trao đổi ý thức hệ trước đã.''

''Ý...ý thức hệ là gì?''

Ngô Thế Huân buột miệng hỏi. Dẫn đường ngoài Đồ Đằng thì còn có cái này nữa sao?

''Cậu thật không có ý thức hệ?''

Lộc Hàm chau mày lại, không thể tin có chuyện dẫn đường không có ý thức hệ liên kết.

Trừ khi...

''Thực ra tôi chưa giác tỉnh hoàn toàn.''

Ngô Thế Huân một giây sau lại ảo não nói, ánh mắt ném xuống mặt đất, chẳng dám ngửng lên nhìn Lộc Hàm. Đến lúc này anh mới giật mình nhận ra. Đúng là những biểu hiện lạ khác với dẫn đường hoàn chỉnh như anh của Thế Huân có thể dùng điều này để lí giải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net