short 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     4. Đồng minh lục đục.

  Ngày hôm sau tôi chạm mặt Nhân ở của phòng học. Cậu ấy mỉm cười, nhường lối cho tôi, đầy ga - lăng như mọi khi, nhưng chỉ vậy thôi. Không chào buổi sáng, cũng không còn hỏi han thêm nữa . Trong tiết học, tôi cứ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cậu ấy. Rất gần nhưng cảm thấy quá đỗi xa vời. Bỗng lưng bị vật nhọn đâm một phát, không đau lắm nhưng cáu vì bị giật mình. Tôi quay phắt ra sau, kẻ đầu sỏ đang xoay xoay cây bút bi, mắt trợn to cảnh cáo

   Tan học , tôi chán nản nhìn chiếc xe bị tuột xích. Loay hoay bần hết cả tay mà vẫn không sửa được . Đang lúc bất lực tì chợt Nhân ngồi thụp xuống . Hí hoáy một lúc đã sửa xong. Tôi lúng túng cười cảm ơn. Nhân cười rồi cũng tranh thủ qua lớp học thêm cho kịp giờ. Đi tới cổng thì gặp Huân đang đợi.

    - Cậu làm gì mà lâu thế?

   - Tuột xích. Mò mẫm mãi có sửa được đâu, Nhân sửa dùm đấy! - Xòe hai bàn tay đen xì ra khoe.

   - Nhân nó vậy đó. Mà nhiều khi với ai nó cũng tử tế nên không ổn lắm. Thu hút quá nhiều các bạn nữ.

  - Hở? Cậu tưởng ai cũng kém hợp tác như cậu chắc?

  Thế là tôi và Huân mắt to mắt bé trừng nhau suốt quãng đường về.

   Vì sao mục tiêu chưa thành công mà quân đồng minh đã lục đục rồi.

     5. Cây cổ thụ thì ra cũng rất tốt.

  Sau tiết thể dục có trận bóng đá giữa lớp tôi và lớp kế bên nên mọi người đều đứng ở đó cả. Tôi và Huân chen chúc mãi mới có chỗ đứng gần sân bóng nhất thì trận đấu đã bắt đầu. Hôm nay , Dương cũng tham gia trận đấu , cậu ấy không phải người chạy nhanh nhất, càng không phải người chơi giỏi nhất. Cậu ấy chỉ ở đó chơi bóng, với nụ cười rạng rỡ trên môi.

  - Này , đừng có nhìn người ta chằm chằm thế được không? - Đứa bên cạnh như chỉ chực chờ phá bĩnh những lúc như thế này.

 - Cái gì mà "chằm chằm" , tớ chỉ xem đá bóng thôi mà.

 - Thật hả? Mà trò này có gì để xem đâu cơ chứ. Tớ nói cho cậu biết, rất dễ. Bóng thì nằm ở đó chứ có mọc chân chạy mất đâu. Cậu cứ thế mà đá thôi ! Hồi đó , bố Nhân dạy hai chúng tớ chơi bóng , nó bị ông ấy mắng mãi. Bởi tính nó ngại phiền phức, chỉ cần tranh bóng hơi khó khăn một chút là nó sẽ nhường ngay, bảo sợ cả hai bị thương.

 - Cậu ấy thật chu đáo! Cậu mới đúng là cái tên mặt lạnh chẳng biết quan tâm đến ai... Á! - Trái bóng mới giây trước còn ở chân bạn nam lớp kế bên , thì nay đã bay thẳng về phía tôi với vận tốc kinh hồn. Đang ngây người thì một bóng hình thoắt cái đã đẩy tôi sang một bên, chắn lên trước.

    "Bốp" Huân ngồi thụp xuống vì đau. Còn tôi mặt trắng bệch vì sợ.

  Trán bị u một cục nay đã được băng gạc dán kín. Mặt Huân xám xịt , ngồi đợi cơn váng qua đi. Tôi hắng giọng.

  - Cảm ơn nhé! Ban nãy tớ không đúng , không nên nói cậu à tên mặt lạnh , không biết quan tâm mọi... à không, phải là cậu rất tốt, rất biết quan...

  - Thôi được rồi! - Lâm ngắt lời - muốn cảm ơn thì dùng hành động đi!

  - Hành động thế nào?

  - Sáng mai tớ muốn ăn bánh ngọt. - Cậu ấy còn nói tên cửa hàng mà mình muốn.

  - Được rồi - Mặt Huân đã bớt xám hơn một tẹo.

   Nhưng người tính không bằng trời tính. Hôm sau , tôi ngủ dậy trễ nên chỉ kịp mua bánh cho Huân ở một tiệm bánh nọ trên đường đi học. Nhìn Huân cười tươi rói chờ đợi, dù không đành lòng nhưng tôi vẫn phải đặt túi bánh không đạt yêu cầu lên bàn cậu ấy.

  - Không phải cửa tiệm tớ yêu cầu - Huân nhắc nhở

  - À , sáng dậy trễ quá , không kịp mua!

  Huân xị mặt ra, bắt đầu giở thói " vương tử" bướng bỉnh.

  - Thôi vậy, không thích thì trả tớ - Dứt lời , tôi làm bộ như muốn lấy túi bánh trên bàn về.

  Hành động này làm Huân giật bắn , hai tay vươn ra chộp lấy túi bánh khỏi tầm với của tôi. Đoạn lấy bánh ra , ăn trong ấm ức. Vì sao mục tiêu chưa thành mà tôi lại cảm thấy đồng minh của mình cũng rất dễ thương?

   " Tớ chỉ đụng chạm đến cậu một tí là cậu lại cáu, trừng mắt với tớ suốt quãng.Đến ngã rẽ, tưởng chừng làm mặt ngầu với nhau cả tuần thì cậu ấy lại phụt cười, nói bộ dạng tớ bây giờ y hệt lần đầu gặp tớ. Con gái chẳng phải thường thích kiểu lạnh lùng sao?"

-------------------------------------------------------------------------

Mọi người ủng hộ Lu nha! Gần 1000 từ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC