---5---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đều đặn trôi qua, tôi vẫn học tốt và làm tốt. Tôi cố giữ đầu óc ít nghĩ ngợi. Tôi không gặp bạn bè cũ, không muốn nghe những câu hỏi về chúng tôi. Tôi cũng không phát sinh điều gì mới dù có nhiều người ngỏ lời với tôi, cứ sống một cách trầm lặng, điều gì cũng đạt, nhưng chẳng tốt điều gì.

Tôi và Hàm không chặn nhau trên mạng, không xóa hình chụp chung, danh bạ đằng sau tên Lộc Hàm vẫn là hình trái tim đỏ chói, không thay đổi gì cả, chỉ là chúng tôi im lặng, cố không liên quan tới cuộc sống của nhau nữa. Tính ra như vậy còn đau đớn hơn nhiều. Là cảm giác bạn luôn chực chờ tuôn cả nước mắt, là cảm giác mọi thứ ở ngay mép vực, nhưng bạn không thể nào khóc được, không thể tức giận, không thể oán hận. Một cảm giác trĩu nặng, tim thực sự đau nhói.

Một ngày nọ, trong buổi liên hoan cuối năm, một cô bạn đã nói thíc tôi. Cô tặng tôi một hộp quà đính nơ đỏ. Tôi chẳng vội mở, cứ đứng vân vê mãi cái nơ đó. Bỗng dưng, tuổi 17 ùa về, như một cơn gió dịu nhẹ đưa Lộc hàm lại một lần nữa choán trọn tâm trí tôi và lòng tôi cảm thấy như được làm dịu nhẹ đi. Tôi nhớ ánh mắt buồn bã của em khi miết mải cánh hoa anh khóa trên tặng. Tôi nhớ những tháng ngày giằng xé khi tôi im lặng không dám ngỏ lời. Cô bạn kia nhìn tôi rất lâu, chờ đợi một câu trả lời. Nhưng cô cũng phải thất vọng quay đi, tôi không có gì trao cho cô, kể cả một lời từ chối dịu dàng. Có nhẫn tâm lắm không khi tâm trí tôi cứ nhớ đến em khi có một người yêu tôi đứng trước mặt. (vâng, quá ác, bà ko ác ai ác :) Tôi đem hộp quà đó về, vẫn không mở, cả đêm không ngủ được, cứ mân mê cái nơ đỏ đó. Không hiểu trong lòng đang nghĩ gì. Từ khi nào cuộc sống trở nên lạnh ngắt như vậy, từ khi nào bản thân tôi lại trơ đến như vậy? Tôi đang đi rất đúng đường thẳng của mình. Nhưng nếu đường thẳng làm ta càng lúc càng cô độc, tại sao ta cứ phải sống chết mà đi theo nó?

Tôi đã cố gắng để bước đi như mọi người. Vậy nên tôi dần nhạt nhòa đi. Nhưng ý nghĩ về Lộc Hàm làm các giác quan của tôi dần sống động, làm tâm trí tôi trở nên linh hoạt, làm trai tim tôi đập nhanh hơn. Và tôi lại muốn làm vai chính trong bộ phim cuộc đời, không diễn vai quần chúng, không cao trào, không vực thẳm nữa. Tôi hé màn đợi dần tới sáng. Tôi mắc áo và mua bữa sáng khoái khẩu của Hàm, rồi đứng trước cửa nhà trọ đợi.

Khoảnh khắc đó, tôi hồi hộp không biết em còn thích tôi không, hệt như cậu nhóc 17 tuổi năm xưa không hiểu được tình cảm của cô bạn thân. Khoảnh khắc ấy tôi lại thấy tim mình sáng tỏ, tôi không cần biết tình yêu là gì, nhưng tôi biết chắc rằng tôi đã nhậ  ra nó, và tôi không bỏ lỡ một lần nào nữa. 

Khi Lộc Hàm thấy tôi, em ấy khựng lại, rồi chạy vội lại ôm chầm lấy tôi và khóc. Tôi cuối cùng cũng đã có thể mỉm cười.

''Anh biết tụi mình sai rồi. Cuộc đời không phải là một đường thẳng, chúng ta có thể vẽ bất cứ đường nào chúng ta muốn. Hứa với anh, nếu mình càng lúc càng xa nhau, mình chỉ cần trở lại tìm nhau, được không?''

''Anh yêu em, anh yêu em.''

"Em yêu anh lắm Huân à, nhiều lắm''


======================END====================

Thanks for reading ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net