Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân ảnh bé nhỏ lao nhanh vun vút trong rừng, trên mặt còn biểu lộ nét mặt sợ hãi. Bé dùng đôi chân nhỏ tựa như không còn chút sức lực nào để chạy trốn, chạy trốn khỏi những con thú dữ làm bé sợ hãi.

Lộc Hàm cảm thấy chân mình như nhũn ra, muốn dừng lại nghỉ thế nhưng tâm lại không cho phép. Nếu dừng lại không phải sẽ bị mấy con thú kia ăn thịt hay sao? Nghĩ đến đó, bé càng vô lực mà cố gắng chạy xa hơn bọn thú dữ. Cuối cùng, vì mãi chạy mà không để ý đến dưới chân mình có cái gì, bé liền vấp ngã. Bọn thú dữ cùng lúc đuổi kịp đến.

Dù sao cũng là một đứa bé, Lộc Hàm bây giờ chỉ biết nằm cuộn mình dưới đất và nhắm mắt chờ chết, hốc mắt bỗng chốc chảy ra hai hàng lệ trong suốt. Vậy là bé sẽ chết sao?

Bọn thú dữ tiến đến gần Lộc Hàm, đi xung quanh ngửi mùi cơ thể của bé. Lộc Hàm im lặng chờ chết. Cứ tưởng bọn thú dữ sẽ nhào lên cắn xé bé, thế nhưng bọn chúng chỉ đi quanh bé một vòng, sau đó thì ngồi tại chỗ để canh giữ bé.

Lộc Hàm cảm thấy lâu như vậy rồi tại sao còn chưa có ăn bé a? Bé tò mò khẽ mở mắt, bé tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của bọn thú dữ. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lộc Hàm, một con sói chợt quay đầu lại nhìn bé, nó trừng mắt. Bé vội nhắm mắt lại.

Đột nhiên, từ các phía trong bóng tối của khu rừng lại xuất hiện thêm rất nhiều sói. Chúng từ từ tiến đến nơi bọn thú dữ đang canh gác quanh Lộc Hàm, sau đó tách thành hai hàng. Một con sói lớn xuất hiện ở giữa!

Lúc này, hai con sói ở bầy canh gác Lộc Hàm biến thân thành người, trong đó có một con lúc nãy đã quay đầu trừng mắt nhìn bé. Con sói lớn kia từ từ đi đến, cũng biến thân thành người.

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cung kính chào con sói lớn, "Quản gia Hách!"

Lôi Hách gật đầu nhìn hai người, sau đó ánh mắt lại di rời đến trên thân thể bé nhỏ của Lộc Hàm, "Chính là nó ư?". Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đồng thời gật đầu.

Lôi Hách thở dài, ra lệnh: "Tốt lắm! Hiện tại hai người các ngươi thu đội lại, trở về căn cứ. Nhớ cũng đừng báo cho tiểu chủ tử biết, đợi ta trở về sẽ bẩm báo!"

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền gật đầu, sau đó thu đội trở về. Những con sói còn lại theo Lôi Hách đem Lộc Hàm trở về sau.

Trên đường đi, Lộc Hàm bé nhỏ ở trên tay Lôi Hách muốn cựa mình cũng không cựa được. Lôi Hách cúi đầu nhìn Lộc Hàm, sau đó ánh mắt lại hướng về đường đi, y nói: "Cậu bé! Cậu định giả vờ ngủ đến khi nào?"

Nghe Lôi Hách nói xong, Lộc Hàm cũng mở mắt, bé rụt rè ngẩng đầu lên nhìn y, "Ông... ông không phải là con sói ư?"

Lôi Hách bật cười, y gật đầu: "Đúng! Ta chính là sói!"

Lộc Hàm có một tia không tin nổi hiện lên trong mắt, chuyện này đối với một đứa bé như nó là một chuyện quả thực rất mơ hồ, không thể tưởng tượng được. Bé kinh ngạc hỏi: "Vậy... Tại sao bây giờ ông lại... lại là người?"

Lôi Hách im lặng, không định giải thích cho bé. Sau đó y lại nói: "Sau này tiểu chủ tử của chúng ta sẽ giải thích cho ngươi!"

Tiểu chủ tử? Tiểu chủ tử là ai a?

Lộc Hàm lại hiếu kì hỏi, "Tiểu chủ tử là ai?"

"Một lát nữa ngươi sẽ biết!"

. . .

Về đến biệt thự, Lôi Hách bế Lộc Hàm đi vào trong, bọn sói còn lại trở về căn cứ nghỉ ngơi.

Lộc Hàm lúc này đã thiếp đi, Lôi Hách giao bé cho một nữ người hầu, rặn rò y chăm sóc thật tốt cho bé. Còn mình thì lên lầu tìm chủ tử.

. . .

Lôi Hách đưa tay gõ cửa phòng riêng của chủ tử nhà hắn. Khi được người bên trong đồng ý, y mới bước vào.

Khi Lôi Hách bước vào, Ngô Thế Huân vẫn cúi đầu hoàn thành bài tập của nó, "Đã tìm được rồi sao, quản gia Hách?"

Lôi Hách cung kính trả lời, "Vâng chủ tử, chúng tôi đã tìm thấy thằng bé đó rồi!"

"Cậu ta đâu?" Ngô Thế Huân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn y.

Lôi Hách mỉm cười nhìn nó, "Thưa chủ tử, người đừng lo, thằng bé ấy do mệt nên đã thiếp đi. Các nữ người hầu sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận và chu đáo!"

Ngô Thế Huân hài lòng gật đầu. Nó dừng bút, gấp vở lại, sau đó nhảy xuống ghế, "Được rồi! Cảm ơn ông."

Lôi Hách cười, cúi đầu đi ra ngoài. Chưa bước ra khỏi cửa, Ngô Thế Huân lại gọi y, "Khoan đã!"

Y quay người lại, hỏi nó: "Chủ tử còn có gì rặn rò?"

"Đưa ta đến chỗ thằng nhóc kia, ta muốn nhìn thấy nó!"

. . .

"Két!"
Ngô Thế Huân đẩy cửa bước vào, nó nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt liền hướng đến cục bông nằm trên giường.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng bước qua, cẩn thận để không đánh thức nhóc con trên giường. Nó đến bên chiếc giường nhìn thật kĩ gương mặt trắng mịn không tì vết đang ngủ mê, tự thì thầm: "Đẹp lắm! Thiên sứ của tôi!"

Lúc này, Lộc Hàm ngủ trên giường vì lời thì thầm của Ngô Thế Huân mà cựa mình, vẫn ngây thơ chìm vào giấc ngủ không biết "ngày mai" của mình sẽ như thế nào....

_____________________

Đọc rồi thì cmt èn vote cho Thỏ đi 😘😘 Đừng đọc chùa nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net