Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ta không đồng ý. - Sehun lập tức gầm lên, gạt phăng lời đề nghị của Luhan khi nó thỏ thẻ khuyên nhủ hắn nên lập một công chúa làm hoàng hậu thay vì nó.

-Hoàng đế, xin ngài hãy suy nghĩ kĩ thiệt hơn. Lập một công chúa làm hoàng hậu, ngài vẫn có em ở bên cơ mà, dân chúng vẫn yêu mến ngài, Đức Giáo Hoàng cũng đẹp lòng vì ngài.

-Ta cần ai yêu mến ta? Ta cần làm ai đẹp lòng vì ta? - Hoàng đế quay lại quắc mắt nhìn nó. - Dân chúng ta vốn không coi ra gì, Đức Giáo Hoàng cũng chỉ là kẻ mà ta không ưa. Nếu không phải là em, ta không cần ngôi hoàng hậu.

-Nhưng một hoàng đế thì phải có hoàng hậu, đó là người sẽ sinh...

-Đủ rồi. - Sehun quát lên ngắt ngang lời nó. - Kẻ nào tiêm nhiễm vào đầu em những ý tưởng đó hả? Chúng ta chẳng phải đã thống nhất ý kiến rồi sao? Chuyện sau này chẳng phải chúng ta đã bàn bạc kĩ và đồng thuận rồi sao? Tại sao tự nhiên bây giờ em lại...

-Bởi... bởi vì... - Nó khổ sở tìm lý do. - Hoàng đế... em xin ngài, hãy nghe lời em lần này nữa thôi, chỉ việc này thôi, rồi sau này em sẽ không bao giờ làm việc gì trái ý ngài nữa. Ngài muốn gì em cũng làm theo, được không?

-KHÔNG LÀ KHÔNG! - Sehun rống lên. - Ta không giống em. Ta yêu em nên ta không thể ở bên bất kì ai khác mà không phải là em. Còn em... em đâu có yêu ta... vậy nên em mới dễ dàng...

Không phải vậy. Nó đau đớn bật khóc trước lời chì chiết, ánh mắt tàn nhẫn của Sehun. Không yêu hoàng đế ư? Nó thực sự không yêu ngài sao? Nếu không yêu ngài tại sao nó phải sống chết van xin Giáo Hoàng cho nó được ở bên ngài? Không yêu ngài sao nó lại sợ phải xa ngài, sợ mất ngài đến thế? Sao nó lại đau đớn đến thế khi chỉ nghĩ tới việc sẽ có một người con gái khác không phải nó ở bên ngài? Nó đã không nhận ra điều đó. Nó đã không biết là nó yêu hoàng đế đến khi nó phải rời xa hoàng đế. Chỉ khi mất đi rồi người ta mới biết thứ bị mất quan trọng thế nào với mình. Với nó bây giờ cũng vậy, đứng trước nguy cơ mãi mãi không được ở bên ngài, không được nghe giọng nói, không được nhìn thấy ngài nữa nó mới nhận ra... nó đã yêu ngài.

-A... Luhan à... - Sehun vội hạ giọng, tiến tới ôm nó vào lòng vỗ về khi thấy nước mắt nó lăn dài trên má. - Đừng... đừng khóc. Ta xin lỗi, ta không có ý to tiếng với em đâu, nhưng ta đã nói rồi, việc lập hoàng hậu với ta chỉ là một nghi thức, ta không coi trọng việc đó, nếu em không muốn là hoàng hậu thì ta sẽ không ép em. Ta sẽ không lập hậu nữa, chỉ cần em ở bên ta. Còn việc lập ai đó khác mà không phải em, ta không làm được. Người đó nhất định phải là em hoặc là không ai cả.

-Hoàng đế... - Nó vỡ òa, càng nức nở hơn nữa khi nghe trái tim mình vỡ vụn. Ngài không nghe lời nó nghĩa là nó sẽ phải rời xa ngài. Tại sao ngài lại yêu nó nhiều đến thế? Tại sao ngài lại nhất định cứ thích là một, là duy nhất chứ? Nó chấp nhận việc không là ai cả chỉ cần được ở bên ngài cơ mà? Tại sao ngài lại không thể chấp nhận việc đó? Nó thà có được một phần của ngài còn hơn là không có gì. Nó thà phải nhìn ngài bên người khác còn hơn là không bao giờ được nhìn thấy ngài nữa. Tự bao giờ nó nhận ra... nó không thể sống nổi nếu thiếu con người này. Tại sao số phận lại trớ trêu, một đời có hoàng đế bên cạnh mình, nó chối chết tìm cách trốn khỏi ngài. Còn khi nó nhận ra nó muốn cả đời ở bên cạnh ngài... nó lại phải rời xa ngài.

.

.

.

-Con không khuyên nhủ được hoàng đế, đúng không? - Đức Giáo Hoàng ôn tồn hỏi, cố che giấu vẻ hài lòng khi nhìn gương mặt thất thần, không hồn sắc của nó.

-Đức Giáo Hoàng. - Nó ngước lên nhìn Người run rẩy, nước mắt lại trào ra. - Con xin Người, cho con được ở bên hoàng đế, con không thể rời xa ngài... con... con...

-Con yêu của ta. - Đức Giáo Hoàng dịu dàng lau nước mắt cho nó. - Nếu hoàng đế quan trọng như vậy với con, con nên nghĩ điều tốt nhất cho ngài. Người hoàng đế muốn có thể là con, nhưng người ngài cần nhất định không phải là con. Dù hoàng đế có lập con lên làm hoàng hậu thì ta cũng sẽ phản đối. Nếu không được sự đồng ý của ta, con sẽ mãi mãi không thể ngồi vào cái ghế đó. Còn nếu hoàng đế ngoan cố, cứng đầu không chịu làm theo ý ta, nếu ngài khăng khăng người đó phải là con... ta không còn cách nào khác... - Đức Ngài khẽ thở dài rồi nói tiếp. - ...ta buộc lòng phải loại bỏ hoàng đế.

-Đức Ngài? - Nó lạnh người lặng đi, mắt mở lớn trước tuyên bố của Đức Giáo Hoàng.

-Con biết mà, Luhan. Người đưa hoàng đế lên ngôi là ta, vậy nên để phế truất hoàng đế... ta không phải là không có cách. Chuyện đó nằm trong lòng bàn tay ta. Chỉ cần một lời nói của ta ngay cả hoàng đế của con cũng chưa chắc đã có thể tự bảo vệ mình, nói gì đến bảo vệ con? Nhưng ta thực sự không muốn làm vậy. Sự việc không cần thiết phải trở nên nghiêm trọng đến thế khi chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa bằng một cách khác dễ dàng và đơn giản hơn có phải không?

-Đức... Đức Ngài... con...

-Chỉ cần con chịu rời xa hoàng đế, ta hứa sẽ để yên cho ngài. Bằng không... - Đức Ngài dừng ở đó và ánh mắt Người nhìn nó, không hề trìu mến chút, dịu dàng nào nữa mà thay vào đó có sự gì như lạnh lùng, như tàn nhẫn trong mắt Người. Nó hiểu Người không hề đùa. - Con nghĩ sao, con yêu của ta?

-Con...

-Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây. Con có thời gian suy nghĩ từ giờ tới lúc đó. Còn sau đó ta không thể giúp gì cho con được nữa. Vận mệnh của hoàng đế và đế chế này nằm trong tay con đó. Hãy suy nghĩ điều tốt nhất cho ngài. - Nói rồi Đức Giáo Hoàng cúi xuống hôn lên trán nó, mỉm cười âu yếm và phất áo choàng rời đi. Ngay khi quay lưng lại phía nó, gương mặt Người lập tức trở nên tàn ác không thua kém gì, thậm chí còn hơn cả hoàng đế Sehun. Sehun là người lạnh lùng nhưng không mưu mô, xảo trá. Hắn giống như một con sói, dũng mãnh và cô độc. Còn con người này giống như một con rắn lươn lẹo và nguy hiểm tuy nhiên lại được che giấu hoàn hảo dưới vỏ ngoài hiền lành, đức độ.

.

.

.

-Cậu Luhan... - Hanna rụt rè tiến tới bên nó, kẻ đang ngồi thẫn thờ, gương mặt nhợt nhạt, tái xanh, không chút hồn phách. - Cậu Luhan. - Cô xót xa khẽ lay gọi khi đánh liều ngồi xuống bên nó.

-Em phải làm sao hả Hanna? - Nó đờ đẫn lên tiếng.

-Tôi...

-Em phải làm sao đây? - Nó run rẩy hỏi, nước mắt lại vỡ òa. - Em phải làm sao... Phải làm sao bây giờ... Tại sao sự việc lại thành ra thế này?

-Cậu Luhan... - Hanna không biết làm gì khác, cuối cùng quyết định ôm nó vào lòng, để cơ thể gầy gò nó gục lên vai cô mà run lên bần bật. - Cậu Luhan, tôi rất tiếc. - Cô xót xa vỗ về, an ủi. - Tôi không thể làm gì cho cậu. Tôi chẳng thể làm gì để thay đổi tình hình, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ở bên cậu mà thôi.

-Em... em không muốn, Hanna. - Nó nức nở, ôm ghì lấy cô, nước mắt lã chã tuôn rơi. - Em không muốn rời xa ngài, em không muốn rời xa hoàng đế. Chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng đủ khiến cho em thấy đau đến mức không chịu được rồi, Hanna... em muốn được ở bên ngài, em muốn được ở bên ngài. Nhưng em phải làm sao bây giờ khi việc đó lại gây nguy hại cho ngài?

-Cậu Luhan, tôi chỉ là một kẻ tôi tớ hèn mọn và ít học, tôi không thể hiểu hết mọi chuyện sâu xa... nhưng cho dù cậu quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu, tôi sẽ luôn ở bên cậu. Dù cậu rời xa hay ở bên hoàng đế, tôi cũng sẽ đi cùng cậu tới chân trời góc bể để hầu hạ cậu.

-Hanna... - Nó ngồi thẳng dậy mếu máo nói qua gương mặt tèm nhem nước mắt. - Làm sao chị có thể tốt với em như vậy?

- Bởi vì cậu là người sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ tôi, ơn đức của cậu tôi nguyện dành cả đời để đền đáp. - Hanna cười hiền, lau nước mắt cho nó. - Hơn nữa tôi thực sự yêu quý cậu, cậu giống như người em trai mà tôi luôn mong muốn. Dù cậu đi đâu, tôi cũng sẽ đến đó với cậu, cậu sẽ không cô đơn và chỉ có một mình đâu, cậu còn có tôi.

-Cảm ơn chị. - Nó ôm lấy Hanna đầy xúc động. - Cảm ơn chị nhiều lắm.

.

.

.

Keeettt...

Cánh cửa gỗ sồi bóng loáng, cao vòi vọi nơi phòng ngủ Sehun nhẹ nhàng hé mở và một bóng dáng nhỏ bé, chân bước êm ru rón rén đi vào. Nó tiến tới bên giường hắn, dừng lại lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn. Lần đầu tiên nó thấy hắn ngủ, có lẽ cũng là lần cuối cùng. Nó khẽ thở dài khi rụt rè đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt hắn. Khuôn mặt này nó muốn được ghi nhớ mãi mãi. Dù mai này có xa cách nghìn trùng nó cũng không muốn quên. Cả đời sẽ nhớ về người đã yêu nó tha thiết và cũng đã làm nó yêu tha thiết, hơn chính cả bản thân mình.

-Kẻ nào?

-A... Nó khẽ kêu lên đau đớn khi bất ngờ bị Sehuntóm chặt lấy tay mình ngay khi đầu ngón tay nó mới mơn man chạm vào da thịt hắn. Còn chưa kịp chớp mắt, nó nhận thấy bản thân đã bị ấn xuống giường một cách mạnh bạo và một thanh kiếm không biết rút từ đâu ra xỉa thẳng vào nó, ánh mắt hắn nhìn nó đầy dữ tợn và đe dọa.

-Lu... Luhan? - Hắn tròn mắt, ngỡ ngàng khi nhận ra kẻ đang ở phía dưới là ai.

-Hoàng... đế... - Nó run run trả lời phần vì chưa hết sợ, phần vì đau bởi bàn tay hắn ghì chặt trên người khiến nó không sao nhúc nhích được.

-Em... làm gì ở đây? - Hắn nới nhẹ lực ấn của cánh tay đồng thời hạ kiếm xuống.

-E... em không ngủ được. - Nó rụt rè trả lời.

-Em không ngủ được? - Sehun lập tức quẳng thanh kiếm đi, lo lắng hỏi thăm. - Em đau hay khó chịu ở đâu sao?

-Không, em không sao. Em chỉ... - Nó tạm dừng, môi hơi mím lại rồi ngước lên nhìn hắn. - Hoàng đế, em... đêm nay có thể ngủ ở đây không?

-Tất nhiên là được rồi. - Hắn lập tức trả lời không cần suy nghĩ. - Bất cứ điều gì em muốn. Nhưng... có thật là em không đau ở đâu chứ?

-Em nói thật mà. - Nó mỉm cười. - Em chỉ là muốn ngủ cùng ngài thôi.

-Sao chứ? Sao đột nhiên em lại... - Hắn hoài nghi hỏi.

-Hoàng đế. - Nó nhìn hắn có gì như phật ý, nũng nịu nói. - Ngài không muốn ngủ cùng em sao?

-Không... không phải vậy... chỉ là... không giống em chút nào.

-Vậy ngài muốn em thế nào? Lúc nào cũng xua đuổi ngài?

-Không... Nhưng... đột nhiên em chủ động... khiến ta có chút lo lắng.

-Ngài lo gì chứ?

-Ta... ta sợ... ta có cảm giác... ta sắp mất em.

-Hoàng đế. - Nó sững lại khi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng cũng như sợ hãi của hắn. Trái tim lại thót lên. - Em ở đây mà. - Nó nhoài người tới ôm lấy hắn, gục đầu vào vai hắn thủ thỉ. - Em ở đây với ngài mà, lúc nào cũng ở đây với ngài, mãi mãi ở đây với ngài. - Vừa nói nó vừa đưa tay lên chạm vào ngực hắn, nơi trái tim của hắn. - Sẽ luôn ở đây.

-Uhm... ta biết. - Hắn cười nhẹ, ôm lại nó. - Ta biết em sẽ ở đây với ta vì em đã hứa với ta rồi. Ta tin em, Luhan à. Ta tin em sẽ giữ lời hứa với ta.

-Uhm... - Nó bỗng trở nên bối rối không biết phải trở lời sao. Tâm trạng lộn xộn và rối rắm. Nó thực sự không biết phải lựa chọn thế nào vào lúc này nữa. Nếu nó ích kỉ giữ ngài cho riêng nó, sẽ hại cả ngài và nó. Còn nếu nó rời xa ngài, nó sẽ đau đớn lắm... nhưng ít nhất ngài cũng an toàn. Khi chưa yêu nó không biết, nhưng khi đã yêu, nó biết có một tình yêu gọi là tình yêu buông tay. Người ta nói khi bạn thực sự yêu ai đó, bạn sẽ để người đó đi vì hạnh phúc của người đó, dẫu cho điều đó mang lại đau đớn cho bạn. Và nó yêu hoàng đế nên nó sẽ làm bất cứ việc gì để bảo vệ ngài. - Hoàng đế... - Nó rụt rè nói tiếp.

-Gì vậy?

-Em... em muốn là của ngài.

-Cái gì? - Sehun giật nảy mình, đẩy nó ra tròn mắt nhìn nó. - Em vừa nói cái gì?

-Em... - Nó ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, má đỏ tưng bừng. - Em... muốn hoàn toàn thuộc về ngài. Em đã nói em chỉ chấp nhận một mình ngài và chỉ để cho ngài chạm vào em. Hôm nay... em muốn ngài chạm vào em.

-Em yêu ta?

-...

-Nói ta hay. - Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, dịu dàng hỏi. - Em đã yêu ta?

-Em... - Nó nhìn vào đôi mắt nồng nàn, đầy hi vọng của hắn mà trái tim thổn thức những nhịp yêu. Phải, nó yêu ngài. Nó đã yêu ngài. Nó không biết từ bao giờ và bằng cách nào nhưng bây giờ nó có thể khẳng định, nó yêu ngài. Nhưng lời yêu này... nó không thể nói ra. Nếu nó thú nhận nó yêu hoàng đế, không biết ngài sẽ làm những gì để giữ nó ở bên mình. Tính cách của ngài, nó đã hiểu quá rõ. - Em xin lỗi. - Nó nặng nề nói khi cúi xuống né tránh ánh mắt hắn.

-Em vẫn không yêu ta. - Trái tim nó thắt lại khi nghe giọng hắn thất vọng, đau đớn và chua xót cho chính bản thân mình.

-Nhưng em muốn là của ngài, hoàng đế. - Nó ôm chầm lấy hắn, rúc vào ngực hắn van nài. - Em muốn tất cả những gì em có đều thuộc về ngài. Em xin ngài, hãy biến em thành của ngài, một lần và mãi mãi.

-Ta không thể. - Sehun lạnh lùng gỡ tay nó ra khỏi người mình khiến nó ngước lên nhìn hắn có chút ngỡ ngàng, có chút tủi thân.

-Ngài... ngài không muốn em sao? - Nó run run hỏi, nước mắt khẽ long lanh. - Em không đủ quyến rũ và hấp dẫn đối với ngài sao?

-Ngốc ạ. - Hắn vội nói khi ôm lấy gương mặt nó dỗ dành. -Ta đương nhiên là muốn em. Ta muốn em hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Nhưng đó là thứ ta muốn, thứ ta khao khát chứ không phải thứ ta cần. Nếu em không yêu ta, ta không cần em ép hồn ép xác đến với ta.

-Nhưng hoàng đế, em...

-Được rồi, Luhan. - Hắn đưa tay lên miệng, chặn ngang lời nó. - Ta đã nói rồi, ta không cần em đáp lại tình yêu của ta, bằng cách này thì càng không. Ta muốn em hoàn toàn tự nguyện đến với ta bằng cả tấm lòng. Thân xác em chỉ là cái vỏ rỗng nếu trái tim em không dành cho ta. Ta có thể đợi được mà. - Hắn dịu dàng vuốt ve bờ má nó, nở một nụ cười thật hiền. - Bao lâu ta cũng đợi được. Hơn nữa ta không tin ta không thể làm cho em yêu ta. Ta tin nhất định sẽ có ngày em yêu ta. Và khi ngày đó đến, ta sẵn sàng đón nhận bất cứ thứ gì từ em.

-Hoàng đế... - Nó mếu máo, nước mắt muốn trào ra bởi sự ân cần của hoàng đế. Tại sao ngài lại yêu nó nhiều đến thế? Và tại sao ngài lại làm nó yêu lại ngài nhiều đến thế? - Hoàng đế ~~~ - Nó òa khóc, ôm chầm lấy hắn nức nở. Nó muốn hét lên, muốn gào lên thật lớn rằng nó yêu hoàng đế nhưng nó không thể. Tại sao giây phút nó nhận ra nó yêu hoàng đế nó lại không thể thú nhận điều đó với ngài chứ? Nó sẽ phải rời xa ngài mãi mãi mà không bao giờ được bày tỏ và ngài sẽ không bao giờ biết được tình cảm của nó. - Hoàng đế ~~~

-Luhan à... Đừng khóc. - Hắn xót xa ôm ghì lấy nó dỗ dành. - Đừng khóc mà. Không phải lỗi của em, ta không trách cứ gì em đâu. Đừng đổ lỗi cho mình.

Nó càng nức nở to hơn nữa khi nghe hắn nói. Tấm lòng của nó ngài không bao giờ có thể hiểu được. Tình yêu của nó sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong câm lặng. Thật đau đớn.

-Hoàng đế ~~~ ôm em được không?

-Ta đang ôm em, ta đang ôm em đây.

-Chặt hơn nữa, hoàng đế. Xin hãy ôm em chặt hơn nữa... Em muốn biết rằng ngài đang ở đây, đang ở bên em.

-Ta ở bên em mà. - Hắn càng siết chặt vòng tay. - Ta đang ở bên em đây, Bảo Bối của ta. Nín đi nào, đừng khóc nữa. Nhìn em khóc thế này... ta đau lòng lắm. Ta chỉ muốn làm em vui, làm em cười thôi. Đừng khiến tình yêu ta dành cho em thành tội lỗi, thành gánh nặng thế này.

-Không. - Nó lắc lắc đầu trong lòng hắn. - Đó không phải tội lỗi, không phải gánh nặng. Đó là thứ tuyệt vời nhất trong đời em. - Ngước lên nhìn hắn đắm đuối, nó tiếp tục. - Cảm ơn ngài vì đã yêu em nhiều đến thế. Tình yêu của ngài, cả đời này em cũng không bao giờ quên.

-Luhan... - Hắn nhìn nó lo lắng, hoang mang. - Hôm nay em lạ lắm. Em nói như thể... như thể em sắp rời xa ta.

-Ngài nói gì vậy? - Nó gắng mỉm cười, nuốt nước mắt vào tim. - Em đã hứa sẽ ở bên ngài mà.

-Uhm... uhm... - Hắn ầm ừ, cố mỉm cười đáp lại nó. - Chắc có lẽ tại ta lo lắng quá. Tại ta sợ sẽ mất em... Nhưng ta tin em. Ta tin em sẽ không bao giờ phụ lòng tin của ta.

Nụ cười gượng gạo trên môi nó biến mắt, mặt khẽ tối sầm lại nghe lòng mình tan nát. Đừng tin em nhiều như vậy, hoàng đế.

-Chúng ta đi ngủ được không? - Nó cúi xuống né tránh ánh mắt hắn. - Em... buồn ngủ rồi.

-Được, vậy ta mau đi ngủ thôi. - Hắn trả lời khi đỡ nó nằm xuống, gối vào cánh tay mình.

-Hoàng đế...

-Gì vậy?

-Em... - Nó ngập ngừng nói khi rúc mặt vào ngực hắn, hít thật sâu, thật đầy buồng phổi mùi hương cơ thể của hắn. Nó thích mùi đó, nó muốn ghi nhớ mãi mãi mùi đó. - Em...

-Em làm sao?

-Em... em chúc ngài ngủ ngon. - Nó ngượng ngùng, đỏ mặt rồi quyết định sẽ không bày tỏ thêm nữa tình cảm của mình.

-Uh. Chúc em ngủ ngon. - Hoàng đế bật cười đáp lại, ôm nó vào lòng. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó được ngủ trong vòng tay hoàng đế một cách thực sự.

.

.

.

Tiếng chim hót líu lo bên ngoài là dấu hiệu cho Sehun biết trời đã sáng. Chớp chớp nhẹ hàng mi vài cái để rũ bỏ hoàn toàn giấc ngủ còn vương trên mắt, hắn quay sang bên phải của mình để nhận ra một thiên thần nhỏ đang say ngủ trong lòng hắn. Gương mặt xinh đẹp này là thứ mà hắn luôn muốn nhìn thấy đầu tiên mỗi sáng khi thức dậy. Thật tuyệt khi hôm nay hắn thực sự thực hiện được điều đó. Nếu ngày nào cũng có thể thế này thì còn tuyệt diệu hơn nữa. Nở một nụ cười hài lòng, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán em.

-Uhm... - Luhan khẽ rên rỉ trước động chạm đó của hắn. Nhưng không có vẻ gì là sẽ dậy.

-Sáng rồi đó, con mèo lười của ta. - Hắn cười khi đưa tay lên vẽ dọc từ trán qua sống mũi xuống tận cằm theo đường nét trên gương mặt nó.

-Thêm một lát nữa được không, hoàng đế? - Nó lè nhè nói, mắt vẫn nhắm tịt. Cả đêm qua trằn trọc, thao thức mãi nó không ngủ được, mãi tận sáng mới chợp mắt được một chút.

-Em vẫn còn buồn ngủ hả? - Sehun hỏi đầy quan tâm.

-Uhm...

-Vậy cứ ngủ tiếp đi. - Hắn nhỏm dậy, hôn nhẹ vào má nó. - Ta có buổi triều bây giờ, hơn nữa phải tiễn Đức Giáo Hoàng, hôm nay Người sẽ rời khỏi đây.

Nó lặng đi, người lạnh toát và hoàn toàn tỉnh ngủ sau câu nói của Sehun. Hắn đã ra khỏi giường và đang chuẩn bị thay đồ cũng như các công việc thiết yếu của buổi sáng. Còn lại một mình nó trên cái giường rộng lớn và trống rỗng. Nó nắm chặt ga trải giường phía hắn nằm, nơi vẫn còn vương lại hơi ấm, người khẽ run lên. Thời khắc đó cuối cùng cũng đã đến. Ôm cái gối của hắn vào lòng, nó lấp đầy một lần nữa mùi hương của hắn, nước mắt bất giác lại trào ra. Vĩnh biệt hoàng đế của em. Vĩnh biệt tình yêu của em.

.

.

.

-Luhan à! - Sau một ngày dài mệt mỏi và bận rộn, Sehun cuối cùng cũng có được giây phút thư giãn, nghỉ ngơi. Và điều đầu tiên hắn nghĩ đến đương nhiên là được nhìn thấy báu vật của mình. Không lãng phí bất cứ giây phút nào, hắn đi thẳng tới phòng nó chỉ có điều là nó lại không có ở đó.

-Luhan, cậu bé đâu rồi? - Hắn hỏi mấy cung nữ gần đó.

-Dạ chúng thần không biết ạ. - Mấy cô cung nữ vội trả lời. - Từ sáng tới giờ chúng thần không thấy cậu ấy.

-Không thấy sao? - Hắn nhíu mày hỏi. - Mau đi tìm xem cậu bé đang ở đâu.

-Vâng, thưa hoàng đế. - Nói rồi bọn họ vội chia nhau đi tìm kiếm, còn lại một mình hắn bỗng trầm ngâm. Một cảm giác khó hiểu đột nhiên dấy lên trong lòng. Tim hắn bất giác đập thật nhanh không rõ lý do. Chuyện gì nhỉ?

.

.

-Sao? Đã thấy cậu bé chưa? - Hắn vồn vã hỏi ngay khi những người được cử đi tìm nó trở về.

-Dạ, chúng thần không tìm thấy cậu ấy thưa hoàng đế. - Bọn họ trả lời có vẻ lo lắng. Sợ làm hắn phật ý.

-Không thấy là thế nào? Các người đã tìm kĩ chưa? - Hắn hơi lên giọng, sốt ruột hỏi.

-Dạ chúng thần đã tìm rất kĩ mọi ngóc ngách trong lâu đài, kể cả thư viện, vườn thượng uyển và những nơi cậu ấy hay tới, nhưng không ai nhìn thấy hay biết cậu ấy ở đâu cả.

-Thế là thế nào? - Hắn tự hỏi. - Chẳng lẽ cậu bé ra ngoài? Nhưng nếu ra ngoài thì Luhan phải xin phép ta. Thế còn Hanna? - Hắn sực nhớ quay ra hỏi mấy người kia. - Cô cung nữ đó thì sao? Cô ta đâu? Cô ta chắc sẽ biết Luhan ở đâu.

-Dạ... từ sáng tới giờ... chúng tôi cũng không thấy cô ấy đâu thưa ngài. - Mấy cô hầu gái sợ sệt đáp lại.

-Cái gì? - Hắn trừng trừng nhìn mấy cô hầu gái người lặng đi. Cái cảm giác kì lạ khi nãy trong hắn lại dâng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tim hắn đập thình thịch dự cảm một điều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net