Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm mấy ngày nay tối nào cũng không dám về ký túc xá sớm nữa, sợ nhìn thấy Kim Triết Mân cứ đứng chờ ngoài cửa ký túc xá.

Trường học muốn quản lý thuận tiện, cũng phòng ngừa học sinh trốn học chạy về ký túc xá, nên đã phân trường học chia làm khu dạy học và khu ký túc xá, khu dạy học cách với khu ký túc xá một bức tường, chỉ xây lên một cánh cổng lớn, học sinh đến trường và tan học đều chỉ được ra vào bằng cánh cổng đó, thời gian còn lại đại đa số đều bị giam giữ, học sinh quay về ký túc xá cũng phải đi qua cánh cửa đó.

Chính là hoàn cảnh như vậy, Kim Triết Mân mới có thể tối nào cũng đứng trực ở đó, vừa nhìn thấy Lộc Hàm liền chạy qua quấy rối, từ lần trước ấy, Lộc Hàm ngày càng chán ghét hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn né tránh thật xa, còn không thì bước thật nhanh chạy về ký túc xá. Có đôi khi chỉ chậm một bước đã bị hắn kéo lại, sau đó hắn tuôn một tràng khiến Lộc Hàm chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng để tránh người qua đường cảm thấy dị nghị, Lộc Hàm hầu như đều cố nhịn mà nghe, Kim Triết Mân có nói cái gì cậu cũng không quan tâm, một câu cũng không nói lại.

Nhưng Kim Triết Mân lần này lại theo đuổi quá rầm rộ không như những lần khác trong quá khứ, nói cách khác, chuyện giữa Lộc Hàm và Kim Triết Mân nhất định sẽ được truyền khắp trường học.

Lộc Hàm hiện tại quả thực tránh không kịp Kim Triết Mân, thỉnh thoảng nghĩ đến hắn trong lòng không rét mà run, vài lần gặp hắn ở cửa ký túc xá, Lộc Hàm giờ rất ít khi quay về ký túc xá, tối nào cũng đợi đến khi cổng sắp đóng mới dám về, như vậy cũng may mắn tránh được hắn quấy rầy.

Lộc Hàm tối nay cũng như bao đêm khác ngồi tự học một mình ở thư viện, đọc sách hồi lâu khiến con mắt có chút cay cay, liền buông sách nhu nhu con mắt, nhìn nhìn lại đồng hồ, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, liền thu dọn sách vở về ký túc xá.

Lộc Hàm đi trên đường nơm nớp lo sợ, vừa đi tới cửa lớn đã thấy Kim Triết Mân đang đứng dựa lưng vào tường, bắt tay kiêu hãnh đứng ở đó, con tim Lộc Hàm đập như trống nảy, xoay người muốn bỏ chạy, lại bị Kim Triết Mân phát hiện.

"Mèo con, cuối cùng cũng đợi được em về!" Kim Triết Mân phất phất tay đón chào Lộc Hàm, cười đến rạng rỡ đi tới, Lộc Hàm nổi cả da gà, lui về phía sau hai bước, bước nhanh chạy trốn.

Kim Triết Mân túm lấy cánh tay cậu, kéo quay trở lại, một tay ấn chặt vai, tay khác liền vuốt qua gương mặt cậu, Lộc Hàm chán ghét né tránh, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, chỉ cúi đầu.

"Ngẩng đầu để anh ngắm chút nào." Kim Triết Mân khơi khơi cằm cậu, sau đó tấm tắc hài lòng, "Vài ngày không gặp, khuôn mặt lại đẹp ra vài phần, em nói đi rốt cục em đã bỏ thuốc gì trong lòng anh?" Lộc Hàm hung hăng giật tay hắn, hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn hắn, không ngờ Kim Triết Mân càng thêm hăng say, "Tức giận cũng xinh đẹp như vậy!"

Nuốt một ngụm nướt bọt, Lộc Hàm cảm thấy trong dạ dày không ngừng bốc lên, bỏ qua hắn, mắng hắn vài câu thật độc địa rồi đi về phía ký túc xá.

Kim Triết Mân bị thái độ lạnh hơn băng của cậu chọc tức, thô lỗ kéo cậu trở lại, cắn răng nói: "Đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, từ trước đến giờ chưa có ai dám đối xử với tôi như thế, lần đầu tôi còn có thể nhẫn nại, thêm nữa tôi sẽ không chịu đựng được đâu."

Lộc Hàm lạnh lùng nhìn hắn, "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi!"

Kim Triết Mân cắn răng một cái, ôm Lộc Hàm nhập vào trong lòng, tay nắm lấy cằm cậu, Lộc Hàm cảm thấy xương cằm như bị bóp nát, đau đến nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn. Kim Triết Mân thấy bộ dạng này của cậu, ngực tựa như bị cái gì đó không ngừng cọ xát, cúi đầu muốn hôn Lộc Hàm.

Lộc Hàm cả kinh, bật người lấy tay ngăn trở cái miệng của hắn, một bên giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn, giữa lúc khẩn cấp, Kim Triết Mân đột nhiên thu hồi sức, một bóng người màu trắng xông vào mi mắt, quay đầu vừa nhìn, Ngô Thế Huân đang từ tốn đi qua bọn họ, hắn đầu tiên là gật đầu với Kim Triết Mân, làm vẻ chào hỏi, sau đó giả vờ vô tình liếc qua Lộc Hàm, tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Lộc Hàm đã thấy rõ trong mắt Ngô Thế Huân là một cái nhìn đầy hả hê.

Đôi mắt trông mong của Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân đi qua, lông mi run rẩy.

Kim Triết Mân ngừng lại một chút rồi lại muốn nắm Lộc Hàm, Lộc Hàm nhanh tay lẹ mắt, thúc hắn ngã xuống đất rồi chạy trối chết. Kim Triết Mân tức giận đạp thùng rác ven đường một cái, "Lộc Hàm, hãy đợi đấy!"

********************************************

Kim Triết Mân từ rèm cửa sổ trong phòng len lén nhìn Lộc Hàm đang trở về ký túc xá, ngực hận đắc nghiến răng nghiến lợi, yêu nghiệt này không chiếm được vĩnh viễn không cam lòng.

Lộc Hàm trở về ký túc xá, tùy tiện lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm.

Ngô Thế Huân cũng vừa về tới ký túc xá, vừa ngồi xuống muốn cởi giày điện thoại liền reo lên, liền thuận tay tiếp.

"Thế Huân, đang ở đâu thế?" Giọng nói vui tươi của Phác Xán Liệt vang lên.

"Ký túc xá."

"Vậy là tốt rồi, mình hẹn người đi chơi, cậu có muốn đi chung không? Muốn thì nhanh lên!"

Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, dù gì ở lại ký túc xá cũng không có việc gì làm, liền lên tiếng đồng ý rồi cắt điện thoại, Lộc Hàm ở bên trong loáng thoáng nghe được tiếng Ngô Thế Huân nghe điện thoại, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng đóng cửa, nhất thời nỗi lòng có chút phức tạp, nhưng cũng trấn an không được suy nghĩ nhiều, tiếp tục tắm.

Ngô Thế Huân đi được vài bước, liền thấy Kim Triết Mân, "Ô, Thế Huân, ký túc xá tụi cậu có người không?"

Không hiểu sao hiện tại Ngô Thế Huân cảm thấy con người này thật không vừa mắt, nhìn thấy hắn cũng không chút nhiệt tình nào, vì vậy tùy tiện đáp: "Không có." Nói xong lại tiếp tục đi.

"Này, Ngô Thế Huân cậu khoan vội đi!" Kim Triết Mân ở trong lòng xuất hiện một âm mưu, kéo hắn lại.

"Để làm chi?" Ngô Thế Huân không nhịn được.

Kim Triết Mân nói như giỡn: "Sao giờ đối xử với anh đây như thù địch vậy?" Lắc đầu, tiếp tục nói: "Trong phòng cậu chẳng phải có bóng rổ sao? Chúng ta làm hư bóng rồi, cho anh dùng tạm nhé!"

Ngô Thế Huân liếc nhìn hắn một cái, dù gì hắn cũng là con nhà đại gia, trong ký túc xá cũng không có gì cho hắn lấy, hiện tại lại đang vội, liền móc chìa khóa đưa cho hắn, "Anh tự đi mà tìm, không khó tìm đâu, tôi còn có việc, đi trước đây."

Kim Triết Mân vội vã nhận chìa khóa, cười tủm tỉm nói: "Được được, cậu đi làm việc của mình đi, chìa khóa tối nay trả lại cậu." Ngô Thế Huân gật đầu, liền bước đi.

Kim Triết Mân chờ Ngô Thế Huân đi xa, bật người lộ ra dáng tươi cười giảo hoạt gian trá, đi tới cửa ký túc xá, mở cửa, nhẹ nhàng đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Lộc Hàm tắm rửa xong đi ra, đột nhiên phát hiện Kim Triết Mân bắt chéo chân ngồi ở trong phòng, cả kinh cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, "Sao anh lại ở đây? !" Ngày đó qua đi, Lộc Hàm trong lòng còn sợ hãi, đến trường thì chỉ úp mặt trong lớp, tan học thì lánh mặt trong ký túc xá, cậu còn sợ Kim Triết Mân sẽ đến tìm, qua vài ngày cũng không thấy Kim Triết Mân có động tĩnh gì, cậu còn tưởng rằng Kim Triết Mân đã bỏ cuộc, vậy mà hắn hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ở đây, Lộc Hàm thấy con người này đúng là âm hồn bất tán, cảm thấy da đầu tê dại.

Kim Triết Mân cười đến gian trá, "Đã lâu không gặp!" Nói xong đứng lên, đi bước một tới gần Lộc Hàm, Lộc Hàm vừa lui vừa hỏi: "Ngô Thế Huân đâu? Ngô Thế Huân không phải mới vừa ở đây sao?"

Kim Triết Mân cười nhạo, "Ngô Thế Huân đã sớm đi rồi!"

Lộc Hàm giật giật mí mắt, "Vậy anh vào đây bằng cách nào?"

"Tự nhiên Ngô Thế Huân đưa cho chìa khóa!" Kim Triết Mân hất mắt nhìn Lộc Hàm, cười cười.

Lời hắn nói ra khỏi mồm biến thành chất lỏng, chậm rãi chảy xuôi, tản ra mùi hư thối, kích thích cả thần kinh con người.

Lòng chậm rãi bắt đầu rét run, cơ thể Lộc Hàm có chút run, chỉ vào cửa quát lên: "Đi ra ngoài!"

Kim Triết Mân dừng cười, lộ ra bộ mặt hung ác độc địa, "Em thực sự là quá kiêu ngạo rồi!" Nói đi tới, bắt hai tay của Lộc Hàm, Lộc Hàm một bên thúc hắn một bên hét lên: "Cút ngay! Anh muốn làm gì!"

Kim Triết Mân dùng sức lôi kéo cậu, cố sức ném cậu lên giường, Lộc Hàm sức lực thua xa hắn, bị hắn ép lui về phía sau, cho đến khi gục tới trên giường.

Kim Triết Mân đỏ hồng hai con ngươi, lúc này khí lực như thú săn nhìn con mồi, vồ tay trước ngực cậu xâu xứ từng cúc áo, y phục Lộc Hàm cứ như vậy bị xé nát.

Kim Triết Mân cố sức dùng móng tay cắm sâu vào da Lộc Hàm, Lộc Hàm bị hành vi điên cuồng của hắn dọa sợ đến kinh hãi, chịu đựng đau nhức dốc hết toàn lực ngăn trở hắn, vậy mà tên Kim Triết Mân này khí lực không ngừng suy giảm, hắn dùng chân gắt gao ngăn chặn chân của Lộc Hàm, một bên không ngừng xé rách y phục cậu, đầu để sát vào hõm vai cậu.

Nướt bọt ướt sũng chiếc cổ trắng mịn, dịch ướt nhanh chóng dính đầy da cậu.

"Bỏ ra!" Lộc Hàm cả tiếng hét lên.

Cảm giác ghê tởm như muốn đánh vỡ lồng ngực.

Sau đó, trong cơ thể huyết nhục không rõ nữa.

Kim Triết Mân nhe răng trợn mắt nói: "Bỏ? Em dụ dỗ người ta lâu như vậy mà muốn anh bỏ đi? Anh sẽ đi, nhưng đêm nay nhất định phải ăn sạch em đã!" Nói xong liền hôn loạn xạ lên gương mặt của Lộc Hàm, nướt bọt lưu lại trên mặt, cho đến khi trong dạ dày cậu co rút lại, lồng ngực nóng rực của Kim Triết Mân ép ngực cậu đến khó thở, hàm răng không ngừng thổi mạnh lên vai cậu.

Cậu cau mày, vai đau đến muốn chảy máu, trong dạ dày điên cuồng cuồn cuộn co thắt.

Nếu như đây là sự nghiêm phạt của trời cao, vậy xin hãy nhanh lên một chút, tốt nhất là hãy dằn vặt đến chết.

Sự tuyệt vọng bao phủ lấy Lộc Hàm, nước mắt bất tri bất giác từ trong viền mắt chảy xuống.

Thế nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại như vậy... Cái cảm giác đắng chát tới tận miệng này...

Khi nỗi tuyệt vọng sắp chiếm lấy hết con người cậu, Lộc Hàm thấy trên bàn bên cạnh giường có một chiếc lọ hoa nhỏ, thừa dịp cầm thú vẫn say sưa vong tình, Lộc Hàm gian nan vươn tay cầm lấy lọ hoa, hung hăng đập thật mạnh lên đầu Kim Triết Mân, hắn đau đến quát to một tiếng, buông cậu ra, bưng đầu, máu từ từ chảy xuống nhuốm đỏ tay hắn.

Lộc Hàm nhân cơ hội đẩy hắn ra, xoay người từ trên giường đứng lên, chân lui về sau vài bước, tay run run cầm chặt lọ hoa đã vỡ một nữa, trừng mắt to nhìn hắn. Kim Triết Mân bưng đầu cuộn mình trên giường liên tục rên rỉ, trong miệng không ngừng chửi độc, "Đồ tiện nhân này, không biết tốt xấu! Một ngày nào đó tao sẽ dằn vặt mày chết!" Nói xong cật lực đứng lên, oán độc hung hăng nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm bị hắn dọa cả người sợ run, lại lui về sau vài bước, Kim Triết Mân ném chiếc chìa khóa xuống mặt đất, ôm thắt lưng giật cửa đi ra ngoài, cửa sập một tiếng đóng lại.

Lộc Hàm thấy Kim Triết Mân đi, thần kinh răng rắc một tiếng, hình như bị chặt đứt rồi.

Nhất thời nghĩ đến thể xác và máu tươi.

Lại một người nữa ôm hận chính mình.

Bởi vì hận, cho nên muốn giết chết sao?

Vậy cũng tốt thôi...

Dù gì từ nhỏ đến lớn, mình đã chết không dưới một vạn lần.

Như vậy lần sau, hãy nhanh tay một chút, tàn nhẫn một chút, trong nháy mắt có thể chấm dứt sinh mệnh này.

Đã chết nhiều lần như vậy, thực sự mệt mỏi rồi.

Nếu như có thể chết nhanh như vậy thật.

Vậy cũng tốt.

Chậm rãi ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy người, Lộc Hàm cúi đầu khổ đau khóc nức nở.

Không biết đã khóc bao lâu, mệt mỏi, đau nhức, ủy khuất, cô độc, tịch mịch, đều là một mình một người yên lặng chịu đựng, mọi người bên ngoài không thích cậu, ngay cả bà ngoại cũng hận cậu, nhưng vì nghĩa vụ, bà ngoại dù đáng ghét cũng phải nuôi cậu.

Kỳ thực so với miễn cưỡng bên cạnh, thì thà giết chết đi còn hơn.

Nhưng không ai nguyện ý, bởi vì người, là không thể giết người.

Có thể cũng bởi vì giết không giải thoát được oán hận, cứ từ từ dằn vặt cho đến chết mới thống khoái.

Có đôi khi ở nhà, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn gian phòng vắng vẻ, trong lòng bởi vì cô độc mà trở nên quặn đau, cũng chỉ có thể không ngừng tự nói với mình, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, con người không thể ỷ lại người khác để sống.

Bởi vì không thể ỷ lại...

Tất cả mọi người muốn mình sống không bằng chết, ai sẽ nghe mình?

Trong tiếng nước mắt rơi vang lên tiếng cửa mở, Lộc Hàm lập tức sợ đến vai run lên một chút, ngẩng đầu đề phòng nhìn phía cửa, phát hiện người kia là Kim Chung Nhân không phải là Kim Triết Mân, ngực thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bộ dạng của Lộc Hàm lúc này khiến Kim Chung Nhân hoảng sợ, trên mặt đầy lệ ngân, quần áo xộc xệch, cổ và vai còn có mấy vết máu, lòng Kim Chung Nhân bỗng dưng run lên, đóng cửa lại, ngồi xuống trước mặt cậu, "Này, cậu có chuyện gì vậy?"

Lộc Hàm cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của mình, sụt sịt xoa xoa nước mắt, cắn cắn môi. Kim Chung Nhân thấy cậu muốn nói lại thôi, lắc đầu, nói: "Đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất." Nói xong giúp cậu một tay.

Lộc Hàm run rẩy đi tới ngồi xuống trên ghế, Kim Chung Nhân nhìn vết xước trên cổ cậu, lấy từ trong ngăn tủ một ít thuốc, đưa cho cậu, nói: "Bôi thuốc đi, cậu bị thương không nhẹ."

Lộc Hàm do dự một chút, tiếp nhận nước thuốc, cẩn thận thoa lên. Kim Chung Nhân ở một bên nhìn con người thường ngày ít khi nói chuyện với mình, phát hiện cả cổ lẫn cánh tay đều là vết bầm, nhịn không được kéo tay cậu, hỏi: "Sao ở đây cũng bị thương? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Lộc Hàm run lên, tránh xa tay hắn, nói: "Tôi không sao."

Kim Chung Nhân nghĩ thầm người này thật đúng là không ngoan ngoãn chút nào, "Không có việc gì thì bỏ đi, cậu cứ bôi thuốc đi, tôi đi tắm." Cất bước vừa đi, một giọng nói nho nhỏ truyền vào lỗ tai, "Cảm ơn cậu." Kim Chung Nhân còn tưởng mình nghe lầm, xoay người, nghi hoặc nhìn cậu, "Cái gì?"

Chỉ thấy Lộc Hàm cảm kích nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, "Cảm ơn cậu."

Có một điều rằng, không phải ai cũng như ai cả.

Vậy hãy để mình hy vọng, dù nó có xa vời nhưng hãy hy vọng.

Kim Chung Nhân giật mình bất động, bình thường trên mặt người này chẳng có biểu tình gì cả, nhưng lúc này lại xuất hiện tiếu ý, tuy rằng tiếu ý không sâu, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác mát mẻ như trời hạn gặp mưa, Kim Chung Nhân cảm thấy bối rối ngượng ngùng, nói cũng trở nên lắp bắp, "Không, không cần cảm ơn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net