Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tường và sàn nhà trong phòng bệnh viện đều một màu trắng xóa.

Không hề có một chút không khí, đại biểu cho sự kết thúc, hay là tử vong.

Gương mặt mọi người trong bệnh viện, kể cả ánh mắt cũng đều là màu trắng.

Nhất là người đang nằm ở trên giường, trên mặt không có một tia huyết sắc, tựa như trong cơ thể bây giờ không còn máu chảy nữa.

Khi Lộc Hàm tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mi mắt chính là gương mặt lo lắng của Độ Khánh Thù.

Ánh nắng ngoài cửa sổ có chút chói mắt, Lộc Hàm không khỏi nheo mắt lại.

Độ Khánh Thù thấy Lộc Hàm tỉnh, lập tức mặt mày rạng rỡ, "Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Giọng nói của hắn có vẻ uể oải, khiến Lộc Hàm ngẩn người.

"Cậu ngủ hai ngày rồi đó, có biết không?" Độ Khánh Thù vẫn không ngừng lo lắng.

Lộc Hàm có vẻ ngây dại, "Đây là đâu? Sao mình lại ngủ hai ngày?"

Độ Khánh Thù kể lại, "Đây là bệnh viện, hai ngày trước cậu đột nhiên té xỉu trên sân thượng, cậu quên rồi sao?" Ngừng một chút, Độ Khánh Thù còn nói: "Nghe bọn Chung Nhân kể lại chuyện ngày đó, thật là bị cậu hù chết!"

Lộc Hàm giật mình, rốt cục cũng nhớ tới những gì trước khi tỉnh lại, nhìn nhìn lại khoảng không trên cổ tay, cảm thấy sự bất lực và thống khổ khó có thể nói bằng lời. Loại cảm giác này không mãnh liệt, nhưng không ngừng cuồn cuộn trong lòng, giống như một tấm mạng nhện khổng lồ, bản thân như bị mắc kẹt trong đó, càng giãy dụa, càng khổ cực, bị dây trói ngày càng chặt.

Chiếc đồng hồ ấy là di vật cuối cùng và duy nhất mà mẹ đã trao lại cho cậu trước khi ra đi, mỗi đêm không ngủ được Lộc Hàm luôn đặt chiếc đồng hồ bên tai, lẳng lặng lắng nghe âm thanh kim giây chuyển động, giống như đang nghe con tim của mẹ vẫn đập. Lộc Hàm chỉ có thể dựa vào cái này mới tìm thấy một chút thoải mái, cũng như cảm nhận được chút vết tích khi mẹ vẫn hiển diện trên cõi đời này.

Độ Khánh Thù thở dài một hơi, nói rằng: "Đáng tiếc là ngày đó, Thế Huân cũng không biết chuyện này, nói cách khác, nếu biết nó khẳng định sẽ giúp cậu."

Trái tim Lộc Hàm "Lộp bộp" một tiếng.

"Trước đây có mấy lần, Kim Triết Mân cũng đối xử với người mà hắn không chiếm đoạt được như thế này, trùng hợp bị Thế Huân biết, Thế Huân đều ra tay ngăn cản, mấy người kia mới may mắn không có việc gì, nhưng mà Thế Huân cũng không phải mỗi lần đều có thể biết đến, cho nên cũng có người vì chịu không nổi sự hành hạ của Kim Triết Mân, cuối cùng lựa chọn chuyển trường. Nếu như Thế Huân sớm biết một chút thì tốt rồi, nó có thể âm thầm giúp cậu thoát nạn, cậu cũng không cần..."

"Đừng nói nữa!" Lộc Hàm vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng cắt lời Độ Khánh Thù, Độ Khánh Thù kinh ngạc nhìn cậu, phát hiện ánh mắt cậu ảm đạm, liền thức thời im lặng.

Lộc Hàm cúi đầu, biết Ngô Thế Huân ghét mình, nhưng chưa từng ngờ hắn ghét mình thậm tệ như vậy. Chuyện này, những người khác đều không biết, ngoại trừ Kim Triết Mân và hắn. Hắn lần lượt đứng nhìn mình bị Kim Triết Mân khi dễ, nhưng không có một lần vì mình mà ra tay, mọi người, hắn đều giúp, nhưng hắn không hề giúp mình, không chỉ không giúp, còn không ngừng chế ngạo mình hoặc khoanh tay đứng nhìn. Có thể đây không chỉ là ghét, mà là oán hận, hận đến thấu xương. Lộc Hàm âm thầm nắm chặt góc chăn, nhưng mình chưa làm cái gì cả, mình căn bản không có làm sai cái gì cả!

Một đợt sóng triều đen thẫm ập vỡ trong lòng Lộc Hàm.

"Mình mệt rồi, cậu về trước đi." Lộc Hàm không chút do dự đuổi khách, quay người về trên giường.

Độ Khánh Thù thấy ánh mắt ảm đạm của cậu, cũng không nói nhiều nữa, nhẹ giọng nói, "Vậy cậu chịu khó nghỉ ngơi, đừng buồn nữa." Liền rời khỏi phòng bệnh.

Chờ Độ Khánh Thù đi rồi, Lộc Hàm lại ngồi dậy, hai mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ. Cũng không biết ngồi bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm, "Cậu tỉnh rồi?" Lộc Hàm nhìn phía bên kia cửa, thấy Ngô Thế Huân đứng ở cửa, ánh mắt vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Lộc Hàm sóng ngầm lại cuộn trào mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn như trước không dậy nổi một tia gợn sóng.

Thấy Lộc Hàm không đáp lời, Ngô Thế Huân thẳng thắn tự đi đến ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn cậu, nói: "Có đỡ chút nào không?" Lộc Hàm vẫn không trả lời hắn, chỉ cảm thấy buồn cười.

Vì sao có những người gặp phải chuyện như vậy mà vẫn bình thản gió êm sóng lặng như thế.

Tựa như một cây kim rơi vào biển rộng, không hề có thanh âm, cũng không có tung tích gì.

Ngay cả chút xấu hổ cũng không thấy.

Thậm chí còn có thể bình tĩnh đối mặt với mình như vậy.

********************************************************************************

"Việc học ở trường cậu không cần lo lắng, tôi đã nói với Khánh Thù giúp cậu ghi chép lại, trường học giao sách, tôi cũng giúp cậu đăng ký rồi..." Ngô Thế Huân lần lượt báo cáo chuyện trường học cho cậu nghe, nhưng vẫn như vậy, Lộc Hàm đều xem hắn trở thành không khí, hoàn toàn không để ý đến hắn nói cái gì.

Thấy cậu trầm mặc không nói, Ngô Thế Huân ngừng lại, hồi lâu, mới nói: "Có biết ngày đó cậu thực sự rất điên rồ không?" Mí mắt Lộc Hàm giật giật, rốt cuộc cũng có phản ứng.

Thấy sắc mặt cậu khẽ biến, Ngô Thế Huân nói tiếp: "Chỉ vì một chiếc đồng hồ, mà cậu có thể điên cuồng như vậy sao? Có biết ngày đó chỉ cần bước thêm nửa bước, cậu hiện tại sẽ không thể ở đây nữa không!"

Lộc Hàm âm thầm cắn chặt răng.

"... Cái đó... quan trọng lắm sao? Cũng chỉ là một chiếc đồng hồ mà thôi... Sau này, cậu có thể đừng cực đoan như vậy được không?" Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy càng ngày càng tức giận.

"Cậu cái gì cũng không biết!" Lộc Hàm nắm chặt góc chăn, ngực thở phập phồng, "Những chuyện này cũng đến lượt cậu quản sao? Cậu không phải vẫn thích khoanh tay đứng nhìn tôi một cách hả hê sao?" Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, trong ánh mắt lộ vẻ oán hận, châm chọc và đùa cợt.

Ngô Thế Huân bị cậu hỏi đến cứng miệng, hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Lộc Hàm bình thường không thiết nghe gì, thế nhưng lúc này đây, cậu nghe được rất rõ ràng rành mạch.

Còn rõ hơn cả nước suối trong.

Là hai chữ xin...lỗi.

Cuộc đời sau này, mỗi khi Ngô Thế Huân nhớ tới câu chuyện hôm nay, hắn đều nghĩ khó có thể tin được, một người luôn mạnh mẽ, lại thành khẩn nói ra lời xin lỗi.

Khi Lộc Hàm đang kinh ngạc vì Ngô Thế Huân đột nhiên nói lời xin lỗi, Ngô Thế Huân đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ, đưa cho Lộc Hàm, "Cái này... trả lại cho cậu."

Mí mắt Lộc Hàm run rẩy, kinh ngạc vươn hai tay, tiếp nhận chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ đeo tay thủy tinh đã phai mờ hoa văn, dây đeo cũng bị trầy xước càng có vẻ khó coi.

"Tôi tìm được nó dưới sân trường, bác sửa đồng hồ nói chiếc đồng hồ này đã rất cũ rồi, hơn nữa lại bị ném thành như vậy, nếu muốn sửa lại nguyên trạng căn bản không có khả năng." Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, mỗi chữ mỗi câu nói cho cậu nghe, mặc dù Lộc Hàm không hề nhìn hắn.

Lộc Hàm nhìn kim phút và kim giây đã chết lặng, con mắt trướng đau vô ngần. Chiếc đồng hồ cũng đã chết rồi, vậy là kỉ vật duy nhất có thể cảm giác được mẹ trên thế giới này cũng biến mất, mẹ đã sớm ra đi không phải sao? Vậy sao còn tước đi ký ức tốt đẹp cuối cùng còn sót lại?

Tất cả đều là bởi vì ngươi mà mẹ mới ra đi, ngươi trước đây, thậm chí sau này, chỉ có thể lẻ loi một mình.

Ngô Thế Huân cho rằng cậu thấy chiếc đồng hồ chưa bị mất sẽ vui vẻ mới đúng, nhưng nghĩ không ra ánh mắt của cậu lại trở nên ảm đạm, Ngô Thế Huân dĩ nhiên không đành lòng, "Để tôi đưa nó đến chỗ khác xem sao, có thể sẽ sửa được."

Lộc Hàm trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Không cần." Ngô Thế Huân co quắp nhìn cậu, không biết nói cái gì, Lộc Hàm đeo chặt chiếc đồng hồ, "Cậu hà tất phải làm như vậy..."

"Cái gì?" Ngô Thế Huân nghi hoặc nhìn cậu.

Lộc Hàm rốt cục ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, khóe môi chậm rãi di động, "Việc này đối với cậu mà nói chẳng phải vô nghĩa sao? Cậu như vậy là có ý gì?" Ngô Thế Huân bị cậu hỏi cho không biết làm sao, chỉ có thể á khẩu để những lời sắc nhọn của cậu phản công. Trong mắt Lộc Hàm mang theo sự khinh thường, "Tôi không biết tôi trong mắt cậu là người như thế nào, nhưng cậu thì rất rõ ràng không phải sao? Nếu như cậu ghét tôi thì hãy tiếp tục ghét, như bây giờ là đang thương hại tôi sao? Hay đang dùng một cách khác để cười nhạo tôi? Lúc đó tôi chịu khổ thì không ra tay, hiện tại lại lo vớ vẩn, cậu nghĩ tôi chưa đủ tội tình nên mới làm vậy chứ gì?"

Ngô Thế Huân cắn chặt răng, "Cậu thực sự nghĩ như vậy sao? !" Tâm trạng có chút kích động bắt lấy cổ tay Lộc Hàm, nhìn thấy nụ cười của cậu càng bực tức, "Không phải sao? Mấy người đều là như vậy, người khác không đau khổ các ngươi liền khó chịu, tôi chẳng qua chỉ là một chuyện cười mà thôi, đừng nói cho tôi hiện tại cậu đang quan tâm một câu chuyện cười nhé!" Lộc Hàm mắng xong, hung hăng bỏ qua tay Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân khiếp sợ nhìn Lộc Hàm, ngực buồn khổ và khó chịu, hai người đối mặt nhìn nhau, ai cũng không chịu trốn ánh mắt của ai, qua hồi lâu, cuối cùng Ngô Thế Huân thỏa hiệp đầu tiên, "Bác sĩ nói, cậu phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, chịu khó nghỉ ngơi đi." Nói xong bất đắc dĩ đứng lên, rời khỏi phòng bệnh, không nhìn Lộc Hàm nữa.

Lộc Hàm lén lút nhìn Ngô Thế Huân bỏ đi mới quay về trên giường, dùng chăn chụp quá đầu....

Giữa yêu và hận, rốt cuộc cách nhau bao nhiêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net