Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm uể oải tiếp điện thoại, "Lần này tôi nhất định sẽ đi, tôi đang đến gần cổng trường... Được, nhất định sẽ đến."

Cắt đứt điện thoại, Lộc Hàm thở dài, cúi đầu đi tới.

Mỗi lần đến đó đều cảm thấy sợ, bản thân trăm phương nghìn kế muốn ẩn núp, nhưng không thể trốn được.

Cuộc sống có rất nhiều chuyện, buộc chúng ta phải đối mặt, bạn thành công quấy rối người khác một lần, cuối cùng người đó cũng không thể thoát khỏi giới hạn của bạn, vĩnh viễn chờ bạn.

"Cút ngay!" Bên kia cánh cổng truyền đến một tiếng gầm.

Thanh âm quen thuộc.

Lộc Hàm theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn liền phát hiện Ngô Thế Huân.

Đứng ở trước mặt hắn là mấy người đàn ông cao to đeo kính đen, bên cạnh còn có một chiếc xe có rèm che, duyên dáng hình giọt nước, ánh đèn chiếu lên gương kính phản xạ lại một màu tôn quý.

Ngô Thế Huân vóc người cao ngất, không chịu lép vế trước mấy gã áo đen. Nhưng dù sao đơn cô thế độc, dù bị giằng co cũng rõ ràng nhìn ra Ngô Thế Huân lúc này đang lâm vào hoàn cảnh xấu.

"Thiếu gia, xin theo chúng tôi trở về nhà."

Ngô Thế Huân quật ngạo bất khuất trừng mắt với bọn họ, "Đánh chết tôi cũng không đi với các ngươi! Trở về nói cho người kia, đã nhiều năm như vậy rồi đừng có làm bộ làm tịch nữa! Ông ta thật đáng kinh tởm!"

Mấy gã áo đen thấy thái độ ngang ngạnh của Ngô Thế Huân, liền tiến lên vây bắt Ngô Thế Huân, chậm rãi ép hắn lại.

Ngô Thế Huân tức giận đến nắm chặt tay, trên trán và trên tay gân xanh nổi lên, thoáng nhìn như con rết màu xanh, hiến hắn tăng thêm vài phần sát khí và thô bạo.

Một gã áo đen ho khan một tiếng, ưu nhã lãnh đạm nói: "Vậy đắc tội rồi."

Nói xong toàn bộ đám người áo đen đều xông lên tóm lấy Ngô Thế Huân, mắt thấy đám người ấy sẽ ra tay với Ngô Thế Huân, Lộc Hàm sợ đến ngây người, mở miệng muốn hét lên, nhưng cảm giác miệng lưỡi khô kham không thể hét lên được.

Ngô Thế Huân thẹn quá thành giận, trong miệng liên tục mắng chửi, "Con mẹ nó, tôi đã không ở trong nhà ông! Ông dựa vào cái gì mà muốn khống chế tôi!"

Đám người áo đen không quan tâm đến tiếng huyên náo của hắn, thôi thôi nhốn nháo nhét hắn vào trong xe, bật người đóng cửa xe, vặn hết ga phóng đi. Tiếng Môtơ phát động gầm vang cả đại lộ.

Con người luôn đợi khi mọi chuyện bất ngờ qua đi mới phản ứng.

Mà Lộc Hàm lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Ngô Thế Huân đã xảy ra chuyện!

Không biết vì sao lòng lại rất hoang mang, chỉ biết rằng Ngô Thế Huân bị mấy người áo đen bắt đi, bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Thở gấp nhìn khuôn viên trường vắng vẻ, suy nghĩ đầu tiên là mấy người Kim Chung Nhân, cũng nhớ tới yêu cầu của bọn họ lúc ở trên lớp.

Nhanh chân bỏ chạy, bước chạy hình như chưa từng nhanh nhẹn như vậy.

Rốt cuộc đã bao lâu chưa xảy đến, tâm tình vì sao lại đột nhiên kích động như vậy?

Từng đóa hoa bồ công anh nhẹ nhàng phiêu lượn, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động, rơi vào trong lòng.

Ở trong lòng âm thầm nảy mầm, cậu cũng không biết.

Đến một ngày, cậu cảm thấy trong lòng có chút đau xót mới phát giác, trái tim cậu đã bị vật bên ngoài xâm vào.

Bây giờ muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Nếu muốn nhổ, trái tim sẽ không ngừng chảy máu, còn có thể để lại vết thương thật sâu trong con tim.

********************************************************************************

Lộc Hàm chạy đến lớp thì chân đã có chút mềm nhuyễn, ngay cả hơi thở cũng sụi lơ, nhưng vẫn cố hét lên: "Kim Chung Nhân!"

Tiếng gọi lo lắng bất lực xé rách không khí, trực tiếp chấn động toàn bộ mọi người đang có mặt.

Kim Chung Nhân nghi hoặc quay đầu, thấy biểu tình lúc này của cậu mà sửng sốt.

Bộ dạng chất phác xa lạ, tuy rằng lo lắng nhưng rất sinh động.

Lộc Hàm như vậy, thật thu hút.

Đến khi Trương Nghệ Hưng lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?" Thì Kim Chung Nhân mới hoàn hồn.

"Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân bị bắt rồi!" Lộc Hàm thở hổn hển nói.

"Cái gì? !" Độ Khánh Thù kinh ngạc trừng mắt to, "Hắn bị đánh không?"

"Không có, chỉ bị mấy người đẩy lên xe." Lộc Hàm lắc đầu, nói lại.

Kim Chung Nhân nghe xong, suy nghĩ một lát, sau đó điềm tĩnh nói: "Có thể là ba hắn."

Phác Xán Liệt gật đầu, "Tám phần mười là đúng rồi, hàng năm đến lúc này, hắn nhất định sẽ bị ba sai người bắt về."

Trương Nghệ Hưng vừa nghĩ cũng yên lòng.

Lộc Hàm nhìn bọn họ, ngực cảm thấy nghi hoặc không giải thích được, Độ Khánh Thù nhìn ra cậu bất an, liền mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Yên tâm, không có việc gì đâu, những người đó chỉ dẫn hắn về nhà mà thôi."

Phác Xán Liệt thở dài, "Nói là không có việc gì, nhưng không biết hắn lần này lại đối chọi với ba hắn thế nào nữa, mỗi lần trong nhà về kí túc xá, hắn đều mất một khoảng thời gian dài để hồi phục tinh thần."

Lộc Hàm đang mơ hồ rối bời, nghe xong Phác Xán Liệt nói hư vậy, trong lòng lại càng thêm loạn, có rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng phát hiện bản thân không hề có đủ dũng khí.

*****************************************************************************

Lộc Hàm một mình đứng ở trên sân thượng, nhiều lần vuốt ve điện thoại di động, rốt cục không nhịn được nữa bấm số gọi.

Đáp lại là một giọng nữ máy móc lạnh lùng, Lộc Hàm tắt điện thoại, nhắm mắt lại.

Cảm giác lần đầu tiên ghét giọng điệu vô tình của người khác như vậy.

Mình trước đây như vậy, cũng hay chọc người đến bị ghét sao?

Lắc đầu, Lộc Hàm lại gọi một lần nữa, vẫn là thanh âm khiến người khác bực mình đó, Lộc Hàm lập tức cắt đứt.

Cho tới bây giờ vẫn không thích gọi điện thoại, không chỉ vì không thể liên lạc với người khác, còn bởi vì, sợ tiếng bíp bíp ngân dài vang lên từ trong điện thoại.

Bản thân cậu sợ nhất chính là khi gọi điện cho đối phương với tấm lòng khẩn cầu, thì chỉ đáp lại bằng một lời nói tuyệt tình, không hề cho thêm một cơ hội để nói.

Người đã trải qua nỗi đau, thường né tránh những thứ gây thương tích.

Luôn luôn nơm nớp lo sợ né tránh, có thể khiến tất cả mọi người bị thương, nhưng trong đầu cậu luôn tâm niệm về hồi ức đau thương ấy.

Nhu nhu con mắt, trong lòng bất giác gọi thầm: Ngô Thế Huân, cậu đang ở đâu?

Đã từng cho rằng người đó thật phiền phức, nhưng đến một ngày hắn đột nhiên biến mất, cái loại cảm giác này, tựa như sóng ngầm dưới đáy biển sâu, trùng trùng bào mòn từng lớp da thịt, thấm sâu vào huyết quản.

Khiến cô độc càng thêm cô độc.

Vốn là không nên cho cậu đi vào... Nhưng hình như đã không còn kịp rồi...

Thì ra không phải nói ngăn cản là có thể ngăn cản được.

*********************************************************************************

"Làm sao vậy?" Tiếng Kim Chung Nhân đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cậu.

Quay đầu mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu.

Kim Chung Nhân bĩu môi, "Tôi phát hiện, cậu và Thế Huân chỉ cần có điều gì nghĩ không ra, đều thích ngồi đờ ra trên sân thượng."

"... Thật sao?" Lộc Hàm do dự một lát, cũng không có phát hiện nỗi cô đơn trong ánh mắt đối phương, hỏi tiếp: "Quan hệ giữa Thế Huân và ba hắ, có phải không tốt lắm?"

Kim Chung Nhân hai tay nâng cằm, "Không phải không tốt lắm, mà là vô cùng tệ."

Quay đầu lại đợi Lộc Hàm hỏi, tiếp tục giảng giải: "Nói chung từ khi tôi quen hắn đến bây giờ, tôi chưa nghe hắn gọi ba mình một tiếng ba."

Lộc Hàm cúi đầu, ngón tay quấn lại với nhau, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"

Kim Chung Nhân nhìn động tác của cậu.

Khoảng không vắng vẻ, như cảm giác trong lồng ngực vậy.

Nhưng vẫn là cười khẽ: "Nếu như hắn xem cậu là bạn, một ngày nào đó hắn sẽ nói cho cậu."

Lộc Hàm trầm mặc không nói.

Gió đêm thổi qua nhè nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình. Kim Chung Nhân kéo áo gió, than thở: "Lạnh ghê, quả nhiên là sắp đến Trung thu rồi!"

Lộc Hàm nghe được hai chữ Trung thu, đột nhiên nhớ lại từ khi quen nhau đến nay, cậu cũng như Ngô Thế Huân, chưa từng nhắc tới người nhà, cũng chưa thấy qua hắn về nhà bao giờ.

Ở trong lòng băn khoăn, "Tết Trung thu về nhà không?"

Kim Chung Nhân nhìn trời, lắc đầu, bất đắc dĩ: "Không về."

"Vì sao? Đó là Tết Trung thu!"

"Trong nhà lạnh lắm, thà đến quán bar còn hơn." Kim Chung Nhân hì hì cười, đáp.

Lộc Hàm nhìn hắn, nhất thời không nói gì.

Gió thổi lá cây sàn sạt rung động, hình như đang hát một bài ca vô cùng bi thương.

Mọi người đều nói, nụ cười là thứ vô tình nhất, đều cất dấu hết những đau xót trong lòng.

Kim Chung Nhân quay đầu lại, phát hiện Lộc Hàm đang chăm chú nhìn mình, ngực nóng lên, phải dựa vào người cậu, Lộc Hàm hoảng sợ, cả người cứng đờ.

Quả nhiên, rất thoải mái.

Kim Chung Nhân nhắm mắt lại, ngữ khí bất giác chuyển qua giọng mũi, "Nếu đã ở bên cạnh tôi, vậy hãy cho tôi một chút ấm áp."

Lộc Hàm không được tự nhiên, nhưng lại không đành lòng đẩy hắn ra, vì vậy vẫn không nhúc nhích tùy ý hắn ôm lấy.

"Cậu đã hỏi tôi, vậy còn cậu? Tôi cũng chưa từng nghe cậu nói về nhà."

Lộc Hàm thân thể run lên, đẩy Kim Chung Nhân ra, cúi đầu che khuất mặt mình, cắn chặt môi.

Trong đầu tựu hiện lên hình ảnh bà ngoại. Hàng năm cứ vào dịp Trung thu, bọn họ đều bỏ mặc cậu trong nhà, sau đó đi chơi tới khuya, khuya đến nỗi Lộc Hàm ngủ gục trên ghế sô pha bà mới về.

Nhiều năm như vậy, bà chưa từng chủ động nói với cậu một câu, ngồi cùng một chỗ cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Thật giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái hiên, cùng chảy một dòng máu, so với người lạ còn xa hơn.

Còn lại duy nhất một người có quan hệ chặt chẽ nhất với cậu, nhưng cậu vẫn oán hận.

Oán hận người khác so với bị oán hận còn thống khổ gấp trăm lần.

Bởi vậy, bị oán hận, thậm chí ghét bỏ chẳng bõ là gì.

Tội nghiệt mà mình đã tạo nên bị ngọn lửa cừu hận đốt cháy.

Lộc Hàm không muốn phản kháng, chỉ muốn chấp nhận. Cũng không muốn dễ dàng tha thứ, bởi vì cậu biết hình phạt dành cho mình.

Từ khi khai giảng đến bây giờ, Lộc Hàm chưa một lần về nhà. Nếu thấy bà lại sinh ghét, vậy không bằng không gặp, bà sẽ càng thêm thoải mái. Dù gì cũng đã mang danh đứa cháu bất hiếu, có hay không có, đều như nhau thôi.

Thế nhưng không biết từ khi mình đi học bà ngoại có bán hết tranh vẽ không. Nếu như bán hết mà không có tranh mới, bà ngoại sẽ không có thu nhập.

Nghĩ tới đây, Lộc Hàm không khỏi lo lắng, như vậy cuối tuần sẽ trở về.

Đường nhìn hình như có chút không rõ, Lộc Hàm dùng sức dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mập mờ.

Trung thu, đối với một số người là ngày lễ hạnh phúc ấm áp, nhưng đối với một số người, chỉ là ngày tăng thêm nỗi đau thương, chẳng thấy ý nghĩa ở đâu.

Mà còn mình, chỉ như vầng trăng cô đơn treo trên kia, sống mãi trong tịch mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net