Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã sáng rồi, người bên cạnh không biết đã dậy đi từ lúc nào.

Ở trong phòng dạo qua một vòng, cũng tìm không được Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không khỏi oán thầm, "Sáng sớm đi mà không thèm từ giã sao?"

Lấy ra điện thoại di động, gọi số của Ngô Thế Huân, "A lô, cậu đang ở đâu?"

"Ngay cửa nhà cậu, giúp tôi mở cửa đi."

Lộc hàm tắt điện thoại, hồ nghi đi ra ngoài, sớm như vậy đi ra ngoài làm gì không biết?

Mở cửa, kinh ngạc nhìn đoàn người đứng trước cửa nhà mình.

Kinh hỉ hớn hở: "Mọi người sao lại tới đây?"

Phác Xán Liệt tràn ngập tinh thần phấn chấn, sau khi thấy Lộc Hàm xuất hiện liền lập tức hét lên: "Lâu rồi không gặp ha ha ha! Thì ra cậu với thằng nhóc Ngô Thế Huân này trốn ở đây!"

Trương Nghệ Hưng đi theo sau, oán trách nhìn cậu, "Lộc Hàm, cậu không đáng xem là bạn chí cốt!" Nói xong đánh cậu một quyền, đương nhiên, quyền này so với búng muỗi chẳng khác là bao.

Lộc Hàm bị Trương Nghệ Hưng đánh một phát ngây ngốc đứng ở một bên.

Cuối cùng là Độ Khánh Thù mặt mày rạng rỡ nhưnglập tức tang thương, nước mắt lưng tròng nhìn Lộc Hàm rồi chạy tới ôm lấy cậu, nhất thời gào khóc lên: "Lộc Hàm đáng thương của chúng ta phải làm sao bây giờ! Cuộc sống khổ cực như vậy làm sao mà sống được! Vì sao không nói cho tôi biết một tiếng!"

Lộc Hàm thân thể cứng đờ, mũi ê ẩm nhưng vẫn vỗ nhẹ lưng hắn an ủi, "Không có việc gì, Lộc Hàm không sao hết."

Kim Chung Nhân đẩy Độ Khánh Thù sang một bên, "Được rồi khóc lóc cái gì! Bầu không khí vốn đang tốt hiện tại đều bị cậu hủy diệt rồi!" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt có chút không đành lòng.

Lộc Hàm nhìn hắn thật sâu, nói: "Cảm ơn cậu, Chung Nhân."

Ngô Thế Huân giục mọi người, "Được rồi nhanh vào thôi, đứng ở cửa diễn tuồng đến bao giờ? Tôi sắp không nhịn được nữa rồi!"

Độ Khánh Thù nghe Ngô Thế Huân nói, nín khóc mỉm cười, "Được, chúng ta vào nhà, vào nhà."

Vì vậy, một đám người nháo ầm ầm đi vào trong phòng.

Một đám người đi vào trong phòng, không nói lời nào bắt đầu phân công làm việc dưới ánh mắt kinh ngạc của Lộc Hàm. Khi hiểu mục đích của bọn họ tới nơi này, lòng Lộc Hàm bỗng ấm nóng lạ kỳ.

"Này này này! Phác Xán Liệt cậu muốn chết hả! Đừng ... lắc nữa!" Trương Nghệ Hưng gắt gao ôm lấy chiếc thang đang nghiêng ngả.

"Hắc hắc tôi cứ lay đó!"

"..."

"Phác Xán Liệt cậu chết chắc rồi! !"

Kim Chung Nhân ngửa đầu ngáp một cái, Độ Khánh Thù nghẹn khuất nói: "Chung Nhân, cậu lại dán lệch rồi..."

Kim Chung Nhân: "..."

Mọi người bận việc tròn một ngày, thu thập mọi thứ trong nhà Lộc Hàm sạch sẽ, dán lại tường nhà, thay đèn chân không. Lộc Hàm mỉm cười đánh giá căn nhà, chỉ cảm thấy căn nhà ở lâu như vậy đây là lần đầu tiên cảm thấy có sinh khí.

********************************************************************************

Ăn uống no say, tất cả mọi người đều ngã đổ trên ghế sô pha. Lộc Hàm thu dọn chén bát liền phát hiện không thấy Kim Chung Nhân. Đi tới đình viện, phát hiện hắn một mình ngồi ở trên tảng đá, thổi từng ngụm khói thuốc.

Lộc Hàm không nói gì đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, rút điếu thuốc trong miếng hắn ra, ném tới trên mặt đất, giẫm diệt.

"Dáng vẻ của cậu rất khỏe mạnh, không thích hợp hút thuốc. Hút thuốc đối với cậu cũng không tốt."

Kim Chung Nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, trầm mặc không lên tiếng.

"Sao không vào trong ngồi?"

"Không được, thuốc lá vị nồng, phòng ở thật vất vả mới quét sạch được."

Lộc Hàm nói lại, "Cậu cũng không xấu như vậy."

Kim Chung Nhân sửng sốt, ho một tiếng.

Trầm mặc một lát, Lộc Hàm nói rằng: "Tết Trung thu, cậu không về nhà sao."

"Về nhà làm gì?" Kim Chung Nhân hỏi lại.

"..."

Kim Chung Nhân thấy cậu không nói lời nào, liền yếu ớt mở miệng, "Nói cho cậu biết vậy, ba mẹ hiện tại của tôi không phải là ba mẹ ruột, hơn nữa, tuổi của hai người họ có thể làm ông bà nội của tôi."

Lộc Hàm ngực lộp bộp một tiếng, "Chung Nhân..." Bi thống là của người khác, có lúc tưởng mở miệng thoải mái, cũng trở nên trắc trở. Cho dù mình cũng từng trải qua đau xót.

Kim Chung Nhân không thấy được biểu tình của Lộc Hàm, tiếp tục nói không mặn không nhạt: "Khi tôi 8 tuổi, sống ở cô nhi viện, sau đó mới được nhận nuôi. Nhận nuôi tôi là một đôi vợ chồng, là nhân tài kiệt xuất trong giới doanh nghiệp, có một đứa con trai giỏi giang, gia nghiệp của họ vốn để lại cho đứa con trai kế thừa, thế nhưng không may, con họ xuất ngoại đàm phán làm ăn bị tập kích mà chết yểu. Chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, bọn họ mất đi con trai mà mình yêu quý, mắt thấy người cũng già rồi, sản nghiệp trong tay không ai kế thừa, cho nên bọn họ mới nhận nuôi tôi. Thế nhưng biết phải làm sao, tôi không ưu tú như con trai bọn họ, huống chi, tôi cũng chẳng phải họ sinh ra. Đồ thay thế, không sai, tôi chính là đồ thay thế con trai của bọn họ, từ nhỏ đến lớn, bọn họ có lần nào quan tâm đến tôi không? Chỉ biết không ngừng oán giận tôi, phê bình tôi, nói tôi thua kém con trai của họ."

Lộc Hàm không đành lòng mở miệng: "Kim Chung Nhân, đừng nói hời hợt như vậy, cậu nghĩ vậy người khác sẽ không đau lòng sao?"

Kim Chung Nhân cười ý khinh bỉ, không để ý tới cậutrách cứ, tiếp tục mỉa mai: "Lão già này... Hiện tại thất vọng rồi, chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa đâu."

Lộc Hàm cúi đầu, lặng lẽ không nói gì.

Gió mát thổi qua, tung bay mái tóc tơ của Kim Chung Nhân, Lộc Hàm bỗng nhiên phát hiện, trong mắt hắn đang phát sáng.

Đó là giọt lệ ẩn dấu, ai oán thê lương.

"Chung Nhân, tôi không biết tôi nói như thế này có đúng hay không, thế nhưng, chúng ta thường chỉ thấy mặt ngoài của mọi chuyện thôi không phải sao?"

Kim Chung Nhân quay đầu lại, khó hiểu nhìn cậu.

Lộc Hàm nhìn sâu trong mắt hắn, ánh mắt chân thành tha thiết, "Tôi cũng đã từng cho rằng bà ngoại hận tôi, hận đến mức không có chút tình cảm nào. Nhưng trước khi bà ra đi, tôi mới biết được, bà vẫn một mực lo lắng cho tôi, trong đầu luôn tâm niệm vì tôi, thậm chí len lén đem tranh tôi vẽ bảo quản một nơi kín đáo, cũng không để tôi biết. Có lẽ có những người như vậy, đối với cậu tốt cũng không để cậu biết, chỉ đem hận hiện ra trên mặt. Nếu như tôi có thể hiểu bà ngoại một chút, có thể chúng tôi sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy... Kỳ thực cậu có từng nghĩ tới, có thể ba mẹ hiện tại của cậu ngoài miệng mắng cậu, nói cậu không bằng con trai bọn họ, kỳ thực trong lòng vẫn mong cậu học giỏi, không phải vì bọn họ, mà là vì chính cậu."

Thấy Kim Chung Nhân trầm mặc không nói, Lộc Hàm tiếp tục nói: "Chung Nhân, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, có nhiều lúc chúng ta hành động theo cảm tính, dẫn đến bỏ lỡ rất nhiều thứ không nên bỏ qua, đến khi tỉnh ngộ lại mất đi người mình quý trọng nhất, Chung Nhân, thống khổ như vậy, tôi vốn chịu không nổi, tôi thực sự không muốn thấy cậu giống như tôi!"

Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn cậu, đôi mắt đã từng trải qua đau khổ lại có thể sáng như những vì tinh tú trên bầu trời.

Hình như lấp lánh...

"Lộc Hàm, cậu đã thay đổi."

"Cái gì?"

"Cậu trước đây không có biểu tình như vậy, Lộc Hàm, rốt cuộc là ai đã thay đổi cậu?"

Lộc Hàm ú ớ, không nói được lời nào.

Kim Chung Nhân xuy cười một tiếng, "Lộc Hàm, cậu đừng như vậy, cậu nói như vậy, tôi sẽ sản sinh ảo giác."

Lộc Hàm không hiểu ra sao, "Cái gì ảo giác?"

"Khi tôi lạnh lẽo nhất, cậu là người duy nhất đã cho tôi ấm áp." Kim Chung Nhân chậm rãi nói, ngữ khí bất giác ôn nhu.

"Vậy nó hiện tại ở nơi nào?"

"Không biết..." Kim Chung Nhân nhìn mặt đất, con ngươi đen nhánh tràn đầy cô đơn, hình như chỉ cần nháy mắt, nỗi cô đơn ấy sẽ nuốt chửng hắn.

Lộc Hàm rốt cục cảm nhận được sự khó xử của Ngô Thế Huân.

Trước mặt là một người đang bi thương, mặc dù mình có những bi thương sâu sắc hơn hắn, nhưng vẫn không thể nói ra.

Chỉ có thương tiếc, không có cảm động, nói cái gì đều tái nhợt vô lực, huống chi thoải mái.

"Lộc Hàm, cậu hiện tại ngày càng ấm áp."

"Tôi?" Lộc Hàm khó có thể tin chỉ vào mũi mình.

"Có thể nhận lời tôi không?" Kim Chung Nhân nhìn cậu, trên mặt lộ vẻ cầu xin.

Lộc Hàm cắn cắn môi, "Cậu nói..."

"Có thể cho tôi hít một chút ấm áp không? Tôi muốn một chút ấm áp..." Không xác định hỏi ra, chưa bao giờ cẩn thận như lúc này, ngữ khí hầu như nhỏ không thể nghe thấy, chỉ sợ nói to một ít sẽ khiến người trước mặt thay đổi quyết định.

"Được, Chung Nhân, cậu muốn ấm áp, tôi sẽ cho cậu." Lộc Hàm nhìn hắn, đáp lại. Trên mặt không có một tia hối hận, "Chỉ cần cậu sau này đừng cố làm vẻ hào hiệp nữa. Chung Nhân, cậu đừng như vậy, bên cạnh cậu, còn có tôi, còn có Thế Huân, Xán Liệt, Nghệ Hưng còn có Khánh Thù."

Tôi không có gì tốt.

Lộc Hàm kiếp trước tu hành bao nhiêu kiếp này mới có những người bạn như vậy.

Lộc Hàm vốn là một kẻ đê tiện...

Cho nên, các ngươi muốn gì, tôi đều cho.

Tôi thân mang trọng tội, chút ấm áp ấy là cái đinh gì.

******************************************************************************

Một lần nữa căn nhà lại yên tĩnh.

Lộc Hàm mỉm cười nhìn những bức họa dán trên tường, cùng ngọn đèn màu trắng.

Điện thoại di động vang lên, Lộc Hàm lấy ra vừa nhìn, trong mắt lập tức lóe tia sáng, như ánh lửa ấm áp, nhẹ nhàng chập chờn.

"Ngô... Thế... Huân." Tiếp điện thoại, cố ý đọc chậm tên của hắn.

"Lộc... Hàm." Ngô Thế Huân học theo, con mắt híp lại, nhìn phía trước, hình như cậu đang ở ngay trước mắt, "Trong nhà đẹp không?"

"Đẹp."

Thanh âm mềm mại như sợi bông, chậm rãi bay xuống trong lòng, Ngô Thế Huân kìm lòng không được cong cong khóe miệng, lộ vẻ bình minh ấm áp, nhẹ gọi một tiếng, "Lộc Hàm."

"Ừ."

"Lộc Hàm."

"Ừ."

"Lộc Hàm."

"Ừ."

Không hề chán chê, hai người đều thích thú. Nội dung dù buồn chán, nhưng vì là đối phương, cho nên ý vị tuyệt vời.

"Ngày mai nhớ trở về, tôi chờ cậu ở ký túc xá. Lần này, tôi sẽ chờ cậu." Thanh âm của Ngô Thế Huân dịu dàng, cứ như vậy, vững vàng rơi vào lòng Lộc Hàm.

"Được." Ôn nhu đáp, thanh âm như suối nước mùa xuân trong rừng, nước trong vô ngân.

"Cậu sẽ về đúng không?"

"Nhất định sẽ về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net