Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian luôn mang theo tư thái tiêu sái, tới vội vàng, đi cũng không kịp nói lời tạm biệt, theo không kịp tiết tấu.

Có một số việc cũng xảy ra nhanh như vậy, khiến cho con người trở tay không kịp.

Ai nói thời gian trôi qua, đau khổ nhất định có thể an nguôi?

Đó là chỉ những người chưa gặp chuyện khắc cốt ghi tâm mà thôi.

Thời gian là chất xúc tác, khiến vết thương không bao giờ khép miệng.

Làm sao có thể biết được, người lúc này đứng ở trước mặt bình tĩnh như nước đang cất giấu một quá khứ đầy máu và nước mắt thế nào.

Con người luôn giỏi ngụy trang, một mặt chân thực luôn chôn sâu, còn mặt ngoài chính là phản diện.

Ngô Thế Huân mở điện thoại di động, có một tin nhắn đến từ Trương Nghệ Hưng: béo lùn không có mặt, nhanh chóng bắt đầu.

Đắc ý kéo cong khóe miệng, Ngô Thế Huân hướng mặt về người phía sau, "Được rồi, béo lùn hiện đang đi vắng, chúng ta nhanh leo tường vào thôi!"

Độ Khánh Thù đứng bên cạnh trợn to hai mắt, lắp bắp nói: "Nhưng... tường cao như vậy, tôi nhảy xuống có bị gãy xương không?" Nói xong còn nuốt nuốt nước miếng.

Ngô Thế Huân lạnh lùng trừng quắc mắt, "Cậu nghĩ mình đang leo núi sao? Lá gan bị teo lại rồi sao? !"

Độ Khánh Thù nắm dây đeo ba lô, "Sao lại nói tôi như vậy..."

Ngô Thế Huân lườm hắn một cái, ngón tay chỉ những người khác, "Các ngươi, có leo không?"

Kim Chung Nhân ngửa mặt lên trời ngáp một cái, đứng nghiêng vẹo trên vỉa hè, "Cậu có nhiều kinh nghiệm, cậu leo trước đi, nếu cậu không có việc gì, chúng tôi sẽ theo sau." Phác Xán Liệt gật đầu phụ họa.

Ngô Thế Huân nhổ trên mặt đất một bãi nước bọt, "Một lũ ăn hại." Nói xong chỉnh lại túi sách sau lưng, hai tay nắm song cửa, từ từ trườn lên.

Bên kia, Lộc Hàm tay cầm giấy báo danh, lưng đeo túi sách đi vào ngôi trường xa lạ, vì là học sinh mới nên bảo vệ không hỏi nhiều mà trực tiếp mở cửa, vô tình quay đầu lại thoáng nhìn mới phát hiện túi sách chưa khóa kéo, định sửa lại cho ngay ngắn thì nhất thời quên tờ giấy trên tay, gió thổi qua mang theo tờ giấy xuyên qua đám lá cây, rơi vào một bên góc tường.

Ngô Thế Huân quay đầu lại liếc nhìn Độ Khánh Thù, híp mắt chỉ vào hắn, "Chút nữa mà cậu không nhảy thì cứ chuẩn bị chết đi!" Nói xong cũng không quay đầu lại nhảy xuống mặt đất.

"A!" Ngô Thế Huân rơi xuống đất, đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, trong mê man, mặt đất sao lại có nơi mềm mại thế, ngạc nghiên cúi đầu, phát hiện mình đang nằm đè lên một người, người kia đau đến nhíu mày, trong miệng không ngừng ồn ào, Ngô Thế Huân nhất thời nóng nảy, lập tức che cái miệng của cậu lại, "Chết tiệt! Kêu la cái gì!"

Người bị che miệng càng không ngừng lắc đầu giãy bàn tay của Ngô Thế Huân, chịu đau đến quay đầu, ánh dương vừa khéo chiếu lên gương mặt cậu, đôi môi tinh tế hồng tươi, làn da trắng nõn, sống mũi yêu kiều, khiến Ngô Thế Huân nhất thời sửng sốt.

"Bỏ ra!" Lộc Hàm hô.

Ngô Thế Huân phục hồi tinh thần lại, nhưng không chịu ngồi dậy mà cứ duy trì tư thế như vậy, còn tàn bạo hăm dạo: "Câm miệng cho tôi! Đừng đánh động tới bảo vệ!"

Lộc Hàm quật cường phản bác, "Vậy đừng nằm đè lên người tôi!"

Cùng lúc nghe được thanh âm của Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt vội vã nhảy xuống tới, "Chuyện gì xảy ra?"

Độ Khánh Thù thật vất vả nhảy từ trên tường xuống, thấy cảnh tượng trước mắt kinh ngạc trừng to mắt, "Trời ạ! Thế Huân dám đè lên người khác!"

Ngô Thế Huân giận dữ quay đầu, trong ánh mắt đầy sát khí nhìn Độ Khánh Thù, Độ Khánh Thù rụt lui cái cổ, "Tôi... tôi hiểu lầm sao?"

Giữa lúc Độ Khánh Thù hoảng sợ, một thanh âm lanh lảnh vang lên, "Mấy trò đang làm gì đó?" Mọi người đều rơi mồ hôi lạnh quay đầu lại, liền thấy một cô giáo vừa béo vừa lùn đang đứng chống nạnh, mắt lạnh nhìn chăm chú vào bọn họ.

Ngô Thế Huân quay sang nhìn Lộc Hàm, ngón tay chỉ vào chóp mũi mũi, "Đều tại cậu!" Nói xong không nhanh không chậm đứng dậy.

"Ngô Thế Huân, lại là trò!" Cô giáo sửa lại gọng kính đen, "Lần này đi học muộn còn chưa tính, còn dám leo tường? Leo tường còn chưa tính, còn rủ rê người khác leo cùng sao? Rủ rê hai trò đó coi như xong đi, còn dám lôi kéo Khánh Thù? ! Trò có biết Khánh Thù là viên ngọc quý của lớp ta không hả!" Cô giáo vừa xoa thắt lưng vừa mắng to, khỗ nỗi thân hình cô thoạt nhìn như một ấm trà.

Ngô Thế Huân chọt chọt lỗ tai, "Em không biết, Độ Khánh Thù lại là ngọc quý sao, em cứ nghĩ là mình cơ đấy."

Kim Chung Nhân nhìn bộ dạng của Ngô Thế Huân, khó có được cơ hội, nhịn không được bật cười một tiếng ha ha.

Chủ nhiệm bắn tia la-de nguy hiểm, Kim Chung Nhân lập tức thu lại nụ cười, giả vờ cúi đầu biết lỗi.

"Mấy trò lập tức vào lớp học ngay! Tan học thì tới tìm cô, một người cũng không thể thiếu! Hôm nay cô mà không dạy dỗ mấy trò thì sẽ không mang họ Bùi nữa, nhất là trò, Ngô Thế Huân!" Cô giáo Bùi híp mắt nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân hai tay chắp ở sau người, ngẫng đầu thở một hơi dài.

Cô giáo Bùi bị thái độ của hắn chọc đến giận sôi lên, quay đầu lại không thèm chú ý hắn nữa, nhẹ nhàng nói với Lộc Hàm nãy giờ vẫn yên lặng: "Em là học sinh mới đúng không, chờ một chút để cô làm thủ tục."

Kim Chung Nhân nghe cô giáo nói chuyện, quay đầu lại nhìn Lộc Hàm.

Chỉ thấy Lộc Hàm đang phủi bụi trên người, ngẩng đầu nhàn nhạt dạ một tiếng, trên gương mặt tinh xảo không có biểu tình gì, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng mông lung xa vời vợi, mang theo sự cô tịch và xa cách. Nhìn cậu ta giống như bóng trăng trong đêm tối vậy. Nhưng kỳ quái chính là Kim Chung Nhân nghĩ cậu lại đang tỏa ra ấm áp, sự ấm áp đó đang dẫn dắt Kim Chung Nhân, ánh mắt hắn nhìn Lộc Hàm như bị nam châm thu hút.

Ánh mắt của Lộc Hàm vô ý tiến đến gần, Kim Chung Nhân chấn động khi đối diện với đôi mắt trong veo như thủy tinh mà lạnh lẽo như ánh nguyệt, chút rung động lúc nãy lập tức yên tĩnh.

Đây là cậu, ánh mắt của một trăng lạnh, bất luận ai cũng không thể đến gần được với chủ nhân của nó.

Kim Chung Nhân điên rồi mới có thể nghĩ người này ấm áp...

Kết quả là Kim Chung Nhân bị ánh mắt của Lộc Hàm đẩy ngược trở lại.

Lộc Hàm nhíu nhíu mày.

Hình như có cái gì đó bị xé toạc ra.

Loại cảm giác này, thật đáng ghét.

Bất tri bất giác, Lộc Hàm bắt gặp ánh nhìn của Kim Chung Nhân, phòng bị được thiết lập dày hơn, còn có bất thiện.

Ngô Thế Huân cảm thấy được ánh mắt của Lộc Hàm nhìn Kim Chung Nhân rất kỳ lạ, ở phía sau lưng cô giáo Bùi lặng lẽ giơ ngón tay cảnh cáo.

Cô giáo Bùi thấy lũ học trò đã gây náo còn không chịu đi, lập tức dương oai hô to, "Mấy đứa lập tức cút vào phòng ngay!" Sau đó vỗ nhẹ ngực đổi giọng nói với Lộc Hàm, "Trò đi theo cô nào."

Lộc Hàm cúi nửa đầu, đi theo phía sau cô giáo.

Ngô Thế Huân nhíu mày liếc mắt, đi về hướng ngược lại, Độ Khánh Thù phẫn nộ theo sát đại đội, đi một lúc mới quanh co nói: "Các cậu nghĩ người vừa rồi... là nam hay nữ?"

Mọi người quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Cái...cái gì chứ, lẽ nào các cậu không cảm thấy hắn giống con gái sao?" Độ Khánh Thù thấy biểu tình của mọi người, lập tức trở nên bối rối.

Phác Xán Liệt nghĩ lại một chút, bừng tỉnh đại ngộ đập trán cái bốp, Độ Khánh Thù thấy có người tán thành với mình liền nói tiếp, "Cậu ta có điểm giống với Thế Huân."

Ngô Thế Huân đột nhiên xoay người, giơ nắm tay lên, Phác Xán Liệt liền nhanh chóng đỡ lại, "Tôi nói cậu đừng có mà đe dọa Đô Đô nhà tôi nha, hắn vốn rất mỏng manh, cậu làm như vậy là muốn hù chết hắn sao?"

Ngô Thế Huân buông nắm tay, bĩu môi, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.

Kim Chung Nhân nhìn hắn một chút, xoa cằm nói, "Tôi nghĩ cậu ta rất kỳ quái."

Phác Xán Liệt nghi hoặc nói: "Kỳ quái chỗ nào?"

Kim Chung Nhân suy nghĩ một chút, "Không biết, chỉ là nghĩ như thế, một con người sao lại có gương mặt vô cảm như vậy."

Phác Xán Liệt bĩu môi, "Cậu ngoài ăn ra thì biết gì về biểu cảm, còn lại lúc nào cũng là bộ dạng buồn ngủ, cậu không thể so sánh người khác được."

Kim Chung Nhân gian nan mở mí mắt lên, mịt mù trừng Phác Xán Liệt.

Độ Khánh Thù bởi vì lời Kim Chung Nhân nói mà cắn đầu lưỡi, "Vậy lẽ nào cậu ta không phải là người? !"

Phác Xán Liệt xoa xoa đầu Độ Khánh Thù, "Trí tưởng tượng của cậu đã vượt qua tầm mọt sách rồi đó!"

"Tôi ghét cậu ta." Thanh âm của Ngô Thế Huân bỗng dưng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một ít tối tăm.

"Vì sao?" Những người khác kinh ngạc nhìn hắn, đồng thanh hỏi.

"Ghét chính là ghét, hơn nữa là cực ghét."

Độ Khánh Thù sờ sờ đầu, ngây thơ chẳng hiểu thế sự nhìn hắn, "Vì sao, tôi lại nghĩ cậu ta không thế nào đáng ghét được..."

Kim Chung Nhân vỗ vỗ an ủi Độ Khánh Thù, "Cậu không cần lo lắng, trên thế giới này hắn chỉ thích một vài người, huống chi vừa rồi vì người kia mà chúng ta bị chủ nhiệm lớp tóm cổ, hắn tất nhiên không thích người kia rồi."

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn về phía Lộc Hàm đang dần dần đi xa, đáng ghét, thực sự rất đáng ghét...

Rất nhiều lần nằm mơ đều mơ tới một bóng hình như vậy.

Luôn luôn là một bóng hình mơ hồ không rõ, cũng thấy không rõ tướng mạo.

Mỗi lần trong mộng, bóng hình đó như tử thần, chậm rãi tới gần, tới gần...

Sau đó đứng trong màn sương mập mờ, nhìn mình, cười hung tợn.

Mỗi lần nằm ngủ đều bị cơn ác mộng này làm tỉnh giấc, nỗi sợ qua đi chỉ còn lại tức giận.

Nếu đã xuất hiện, thì đừng vào trong mộng quấy rầy nữa!

Mà hiện tại, hình như thực sự xuất hiện rồi.

Ngô Thế Huân cắn răng, càng là thứ tốt đẹp, thì bên trong lại là thứ xấu xa.

Chỉ cần chịu khó tìm tòi nghiên cứu, sẽ bị nọc độc ăn mòn cả linh hồn lẫn thể xác.

Cho nên đáng ghét... Bất luận hắn có phải bị bóng đè hay không.

Thế giới này, không phải yêu thì là hận, yêu và hận suốt đời ràng buộc chúng ta, nhưng tất cả tôi đều đẩy về phía anh.

Chúng ta, là đóa hoa song sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net