Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con người mà mình đã hận hơn mười năm rồi, rốt cục cũng xuất hiện trước mặt. Con người mà giây phút nào mình cũng muốn trả thù, là đầu sỏ gây nên đau khổ cho mẹ và mình, dù ông ta hóa thành tro tàn, Lộc Hàm cũng nhận ra.

Ngô Vũ Hằng bị ánh nhìn khiếp người của Lộc Hàm xuyên thấu mà chảy mồ hôi, đây chính là con trai chưa từng gặp, mình nợ nó cả cuộc đời.

Che giấu hết tâm tình khôi phục vẻ bình tĩnh, Ngô Vũ Hằng chậm rãi nói: "Ta...chính là ba của con. Từ hôm nay trở đi, con sẽ chính thức về nhà."

Lộc Hàm trên mặt bao phủ hàn khí băng lãnh, ngực hận đến muốn cười, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo oán hận vô biên vô hạn: "Năm xưa khi chúng tôi cần ông nhất, vì sao ông không xuất hiện?"

Ngô Vũ Hằng cắn chặt răng, nói không nên lời, lông mày chăm chú nhăn lại, quan sát đứa con trước mắt.

Lộc Hàm lại không úy kỵ nhìn hắn, câm lặng buộc hắn trả lời mình.

Cuối cùng Ngô Vũ Hằng bại trận, liếc mắt nhìn cậu, che giấu nỗi sợ hãi, "Ta muốn con trở về, con phải về, ai cho phép con nhiều lời như vậy!" Nói xong đi tới bên cửa sổ đứng.

Ánh mắt Lộc Hàm dõi theo bước đi của hắn, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen quen thuộc. Đầu Lộc Hàm ầm ầm một tiếng, hình như có hơn mười ống tuýp chui vào đầu của cậu, đau đến đứng không vững nữa.

********************************************************************************

Ngón tay của Ngô Thế Huân chậm rãi chuyển dời đến cái ót của Ngọc Ny, mềm nhẹ vuốt ve mái tóc dài của cô.

Động tác của hắn càng ôn nhu, Ngọc Ny lại càng sợ.

"Tóc đẹp thật..." Ngô Thế Huân nhìn phía cô, "Không phải sao?"

Ngọc Ny cả kinh hàm răng không ngừng va chạm.

"Nghe nói cô ngày hôm qua làm đầu Lộc Hàm như vậy, đúng không? Hình như là... còn có mấy người sau lưng cô nữa." Ngô Thế Huân nói xong, con mắt lạnh lùng liếc về phía những người khác, "Có muốn tôi làm cho các ngươi xem không?"

Ngọc Ny sợ đến trừng mắt to, nước mắt chảy lăn xuống.

Ngô Thế Huân thoả mãn quan sát phản ứng của cô, cuối cùng rút tay ra, lười biếng nói rằng: "Ngô Thế Huân tôi không phải người có oán liền báo, lần này nể mặt Lộc Hàm nên tạm tha cho cô." Hung hăng liếc mắt, "Nếu có lần sau, các ngươi đừng mơ những tháng ngày yên ổn ở đây!"

Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân đều không tự chủ được rùng mình một cái.

Ngô Thế Huân nhàn nhạt nói: "Đi thôi." Không quay đầu lại mà ra đi.

Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn Ngọc Ny đang mất hồn, nói: "Nếu muốn sống tốt ở đây, hãy tự giải quyết cho tốt." Nói xong, cũng theo mọi người đi khỏi.

*********************************************************************************

Con mắt như bị tạt a-xít, đau đến hai con ngươi hầu như muốn tê liệt. Lộc Hàm run rẫy đi qua chiếc bàn dướp con mắt vô cùng kinh ngạc của Ngô Vũ Hằng, tay run run cầm lấy khung ảnh trên bàn.

Tay run chỉ vào bức ảnh chụp, hai mắt Lộc Hàm đỏ bừng, "Đây... là ai?"

Ngô Vũ Hằng bị hành động bất thường của cậu dọa sợ, một lát sau mới khôi phục bình tĩnh, trả lời, "Con trai của ta, là em trai cùng ba khác mẹ của con."

Ông ta rốt cục là một người như thế nào, khi nhìn thấy mình lại có thể trấn định tự nhiên không một tia hoảng loạn, nửa điểm áy náy cũng không có. Còn có thể bình tĩnh nói cho mình biết người trong bức ảnh là em trai cùng ba khác mẹ.

Đây là kẻ đã phản bội mình và mẹ.

Từng dòng ký ức như sóng triều cuồn cuộn dâng lên, đâm sầm vào đầu Lộc Hàm.

"Ba, ba có thể tới đây nhìn mẹ được không, mẹ mất rồi, con xin ba, ít nhất hãy nhìn mẹ một lần cuối."

"Xin lỗi, cậu là ai?"

"Con là con trai ba! Lộc Hàm!"

"Cậu họ Lộc, không cùng họ với tôi, hơn nữa, tôi chỉ có một đứa con trai, nó cũng không phải cậu, cậu đừng gọi đến nữa."

"Xin lỗi, cậu là ai."

"Cậu họ Lộc, không cùng họ với tôi, hơn nữa, tôi chỉ có một đứa con trai, nó cũng không phải cậu, cậu đừng gọi đến nữa."

"Cậu là ai."

"Tôi chỉ có một đứa con trai."

Mấy câu nói đó cứ xoáy sâu trong đầu Lộc Hàm.

Hồi ức vĩnh viễn không thể quên. Lộc Hàm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ngữ khí lúc đó của ông ta, thái độ tuyệt tình đó đã đẩy cậu xuống hầm băng hơn mười năm.

Gân xanh trên tay Lộc Hàm dữ tợn đột khởi, nhìn qua như những con rết đáng sợ. Lộc Hàm nhìn chằm chằm người trong ảnh chụp, hung hăng cười ra tiếng.

Thanh âm mang theo mùi máu tanh, khiến Ngô Vũ Hằng cả người hàn lãnh.

Người mà vẫn thường bầu bạn với mình lại là con trai của kẻ mình hận thấu xương.

Lộc Hàm cười đến rung yết hầu, bỗng dưng giơ cao khung ảnh, Lộc Hàm hung hăng ném xuống mặt đất.

Thủy tinh vỡ vụn tung tóe, lấp lánh lăn khắp sàn nhà.

Chính mình và người đàn ông đứng gần đó giống nhau đến năm phần, còn người trong bức ảnh lại giống mình đến bảy phần!

Ngã ngồi trên mặt đất, Lộc Hàm điên cuồng mà cười, con mắt bị màu đỏ tươi của cừu hận che giấu, "Ha ha ha! Cậu hóa ra là em trai tôi..."

Oán khí trong lòng lập tức tràn lan, "Quan hệ huyết thống ghê tởm, ha ha ha ha!"

Đôi vai gầy yếu cười đến rung chuyển.

Ngô Vũ Hằng nghẹn họng nhìn khuôn mặt âm trầm của cậu, chỉ cảm thấy một cổ hàn khí từ dưới chân đang xuyên lên đỉnh đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net