Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Huân, cậu biết không? Ngày cậu chết, Khánh Thù thiếu chút nữa đã khóc chết theo. Còn có Lộc Hàm, giây phút hỏa thiêu cậu, Khánh Thù trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trước đây, nhiệt tâm nhất là hắn, hiện tại, lãnh đạm nhất cũng là hắn. 


Nhưng tôi không rõ, rốt cuộc cái gì mới là lãnh đạm thật sự. 

Tôi không nghĩ tới, Lộc Hàm ở trong ngực Thế Huân quan trọng như vậy. 

Nhớ lại trong tang lễ của cậu, Thế Huân an tĩnh ngồi, một giọt nước mắt cũng không rơi, trên mặt thậm chí nhìn không ra bi thương. 

Lúc ấy, hắn rất giống ba cậu trong lễ tang của mẹ hắn. Tâm đã chết, khóc có ý nghĩa gì? 

Tôi nghĩ không ra, thế nào cũng nghĩ không ra, khi biết sự thực cậu lại không hề do dự vì Lộc Hàm mà chết. Hiện tại nghĩ đến, tôi có thể đoán được cái gì? Không có. Số phận trước mặt, chúng ta không đoán được gì cả. Chúng ta, chỉ là đồ chơi của số phận mà thôi. 

Các ngươi đều đi quyết tuyệt, để lại chúng tôi mỗi tối phải khóc thương trong giấc mơ. 

Có thể các ngươi không nên gặp nhau, các ngươi đều là kiếp nạn của nhau. 

Bởi vì các ngươi, tôi cuối cùng trở nên yếu đuối, lo được lo mất. 

Tôi cuối cùng vẫn là huyễn tưởng. Nếu như lúc ấy hai người không gặp nhau, như vậy hiện tại các ngươi sẽ như thế nào? Không quan tâm Lộc Hàm vì cái chết của mẹ mà có bao thương tâm và tự trách, không quan tâm Thế Huân vì mẹ mà hận ba bao nhiêu, chí ít hiện tại các ngươi đều sống. 

Đúng vậy, các ngươi chưa từng gặp nhau, như vậy sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng số phận đã an bài cho các ngươi gặp nhau. Cuộc gặp ngắn ngủi đầy nước mắt và máu tanh, cuối cùng vì nhau mà biến mất. 

Có thể đối với các ngươi mà nói, đây là kết cục tốt nhất.

Trên thế gian không thể bên cạnh nhau. Sau khi chết, có thể không hề lo lắng, vĩnh viễn ở gần nhau.

Tôi vĩnh viễn sẽ không quên các người. Ngày này năm sau, tôi sẽ còn đến. 

Nghĩa trang vắng vẻ, chung quanh gió tuyết phủ đầy, trong thế giới trắng xóa này, một thân ảnh cô độc chậm rãi bước đi. 

Băng tuyết dù có bao nhiêu hàn lãnh tàn khốc, mùa xuân đến sẽ tiêu tan. 

Chỉ có một thứ không hề thay đổi theo thời gian, đó chính là niềm thương nhớ ở trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net