Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân thật vất vả mới bình phục cơn tức giận trong lòng, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, liền không nói lời nào cắt đuôi bọn người Kim Chung Nhân phía trước, một mình ngồi ở trong ngách nhỏ của vườn trường.

Trong lòng không thể không vô cùng kinh ngạc, hắn đã nhiều lần đối đầu với Lộc Hàm, lần này lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế đối xử với cậu.

Ngô Thế Huân hồi tưởng lại quá khứ của hai người.

Từ những lần đầu vũ nhục và khi dễ, cho đến khi vì áy náy mà cố ý tiếp cận cậu, mặc kệ cậu có chấp nhận hay không, hắn cũng quyết bồi thường.

Khi bị bọt xà phòng chảy vào mắt, thực sự rất đau, đau đến hai mắt không thể mở ra được. Nhưng Ngô Thế Huân vẫn cực lực ngẩng đầu, nhìn về phía có cậu.

Bởi vì hắn khi đó không như hiện tại. Khoảnh khắc sắp bị ngã xuống, hắn bật người đứng lên, lo lắng nhìn xung quanh, trong ánh mắt là bất an còn có một chút chờ mong.

Khi đó Ngô Thế Huân đau đến đổ mồ hôi, nhưng hắn cũng rất muốn cười, thậm chí có chút may mắn, bởi vì bộ dạng lo lắng của Lộc Hàm, thực sự rất mê người.

*********************************************************************************

"Tôi còn chưa chơi đủ."

Khi Ngô Thế Huân nói ra những lời này ngực cũng kinh hãi! Nhìn ánh mắt cậu trở nên cảnh giác, Ngô Thế Huân quýnh lên, cũng không suy nghĩ nhiều, nói lung tung một tràng: Không phải cậu nói nếu tôi chưa chơi xong thì hãy hung hăng dằn vặt cậu một lần rồi buông tha hay sao? Tôi nghĩ giờ là cơ hội để tôi giày vò cậu rồi, cậu cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt cho tôi!

Ngô Thế Huân cho rằng, Lộc Hàm ngày sau nhất định sẽ tìm nơi lẩn trốn hắn, thậm chí từ nay về sau chán ghét hắn, không hề cho hắn cơ hội tiếp cận.

Nhưng mà, Lộc Hàm chỉ là bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, trên mặt chẳng có chút nào sợ hãi hay địch ý.

Ngô Thế Huân sửng sốt, xoay người quay về trên giường, vội vàng đẩy Lộc Hàm đi ra ngoài.

Trốn ở trong chăn, Ngô Thế Huân đột nhiên bật cười.

*********************************************************************************

Khi mọi người nói đi ra ngoài chơi, Ngô Thế Huân có chút thấp thỏm, hắn muốn Lộc Hàm cũng theo bọn họ đi ra ngoài, nhưng hắn biết, Lộc Hàm không muốn.

Không nghĩ tới Lộc Hàm lại sảng khoái nhận lời, Ngô Thế Huân có chút giật mình, nhưng mà lập tức hưng phấn.

Kỳ thực, Lộc Hàm cũng không phải khó tiếp cận như vậy, cậu chỉ là muốn người khác chủ động trước tiên mà thôi.

Chơi game khoảng một giờ, mấy người liền đi dạo phố.

Khi đi dạo, Ngô Thế Huân biết rõ cậu đang nhìn lén mình.

Ngô Thế Huân không có quay lại nhìn Lộc Hàm, hắn không muốn vạch trần Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thích, thích đôi mắt cậu cứ như vậy yên lặng dõi theo mình.

Lộc Hàm nói cậu muốn ăn bánh ga-tô, Ngô Thế Huân lập tức kéo tay cậu, đi tới bác bán bánh. Chỉ là ngay lúc đó Ngô Thế Huân không biết rằng, Lộc Hàm chỉ cho phép hắn cầm tay mình.

Mua xong bánh ga-tô, Ngô Thế Huân xoay người đi, Lộc Hàm đi theo phía sau hắn.

Đột nhiên, một thanh âm nho nhỏ truyền vào tai hắn: "Cảm ơn cậu." Trái tim Ngô Thế Huân nhảy lên, nghĩ có chút khẩn trương, để che giấu khẩn trương, Ngô Thế Huân làm bộ không nghe thấy, không quay đầu lại nhìn cậu, cũng không có đáp lại.

Ngô Thế Huân và cậu sóng vai đi tới, cùng nhau chia sẻ bánh ga-tô. Ngô Thế Huân muốn ăn thêm, nhưng phát hiện không biết từ lúc nào cậu thụt lại phía sau, lăng lăng nhìn mình.

Nhìn cậu, trái tim Ngô Thế Huân run lên. Cậu ta hình như luôn luôn rất khó chịu, đang ngủ lại khóc nấc nghẹn ngào, ở bên cạnh nhìn mình làm bài thường yên lặng thất thần, khi vùi đầu vẽ tranh con mắt lại trở nên ưu thương. Cậu không nói lời nào, chỉ cần đứng ở bên người hắn, cũng có thể cảm giác được sự cô độc của cậu.

Thế nhưng Ngô Thế Huân là một người không thích hỏi nhiều, hắn tình nguyện chờ đến ngày Lộc Hàm có thể mở rộng trái tim. Hắn không muốn hỏi, cũng không muốn cậu mãi chìm đắm trong bi thương, vì vậy hắn gọi nhẹ một tiếng: "Lộc Hàm."

Bị tóm về nhà mấy ngày, lòng Ngô Thế Huân như lửa đốt, hắn muốn biết Lộc Hàm một mình đang làm gì.

Có vẽ tranh không? Có ăn đầy đủ không? Khi ngủ có ho nhẹ không? Ở một mình liệu có cô độc không?

Vì vậy Ngô Thế Huân len lén đến trường học tìm cậu.

*******************************************************************************

Chạy đến công viên, Ngô Thế Huân lẳng lặng chờ Lộc Hàm dụ đám người dưới đang đuổi theo.

Cùng Lộc Hàm cười đùa một lúc, Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên khổ sở. Lộc Hàm mở miệng hỏi hắn, nhưng hắn không đành lòng, đem hết oán hận của mình nói cho cậu biết.

Nhưng mà Lộc Hàm nói sẵn lòng cùng mình gánh chịu bi thống này, Ngô Thế Huân liền gật đầu kể hết chuyện của mình.

"Rất ác độc nhỉ? Cậu sợ rồi sao?" Ngô Thế Huân sầu lo nhìn cậu, sợ cậu từ nay về sau sẽ xa lánh mình.

Nhưng Lộc Hàm lại đáp rằng: "Không sao, tôi hiểu mà, oán hận là lý do duy nhất cậu sống."

Ngô Thế Huân rất kinh ngạc, không ngờ cậu lại nói ra những lời như vậy, hình như chính cậu cũng vậy, ngoại trừ oán hận ra thì không còn bất cứ thứ gì khác.

*********************************************************************************

Ngô Thế Huân cũng không biết mình vì sao luôn vì cậu mà ra tay tương trợ. Từ lúc nào bắt đầu, chỉ cần thấy cậu bi thống khổ sở, Ngô Thế Huân liền không bao giờ có thể ngồi yên được nữa?

Có thể, Ngô Thế Huân từ lâu đã đem ước nguyện của mình đặt lên lưng người kia. Không phải muốn khi dễ cậu, chỉ là muốn bồi thường cậu mà thôi. Không phải muốn làm một người bạn bên cạnh cậu, chỉ là muốn bù đắp cho cậu mà thôi. Không phải bởi vì cậu không quen ai làm bạn, chỉ là thương tiếc cậu mà thôi. Lại càng không phải bởi vì cậu chịu hết khi dễ, chỉ là muốn bảo hộ cậu vậy thôi.

Ngô Thế Huân kinh ngạc vuốt miệng mình, gần đây mình kỳ quái như vậy, kỳ thực là bởi vì mình đã thích cậu ta.

Thật ra trước khi biết điều đó, Ngô Thế Huân đã phải lòng Lộc Hàm rồi.

Nghĩ đến ngày đó chạy trốn khỏi nhà đến ký túc xá tìm cậu, Lộc Hàm nhìn thấy hắn thì vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc, Ngô Thế Huân không chịu nổi nhớ nhung liền xuất hiện trước mặt cậu dưới ánh trăng trung thu bằng cách như vậy.

Khi đó hắn còn không biết mình vì sao lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy, hắn chỉ thầm nghĩ, hy vọng cậu cười nhiều một chút, hơn nữa, chỉ cần thấy cậu cười, lòng Ngô Thế Huân sẽ ấm áp hơn.

*********************************************************************************

Nhìn biểu tình hạnh phúc khi cậu thả đèn kéo quân, Ngô Thế Huân có chút không cam lòng. Mình gần đây luôn nhung nhớ cậu ấy, không biết cậu ấy có giây phút nào nhớ tới mình?

Vì vậy Ngô Thế Huân đột nhiên tới gần cậu, hỏi: "Tết Trung thu, tôi rất nhớ cậu, vậy cậu có nhớ tôi không?"

Lộc Hàm dường như rất sợ, cả người không ngừng lui về sau.

Ngô Thế huân càng thêm không cam lòng, tay kéo cậu lại truy hỏi: "Rốt cuộc có nhớ hay không?"

Khi nghe thấy Lộc Hàm nói cũng nhớ mình, lòng Ngô Thế Huân ngọt như mật chảy, nhưng hắn vẫn là làm bộ không hài lòng mắng cậu một tiếng, lại hung hăng búng trán cậu một cái.

Ngô Thế Huân uể oải xách túi đồ ăn đi trên hành lang bệnh viện, vỗ vỗ mặt, Ngô Thế Huân sốc lại tinh thần, bởi vì hắn biết, Lộc Hàm lúc này cần hắn hơn bao giờ hết. Nếu như mình suy sụp thì cậu ta còn biết dựa vào ai?

Còn chưa đi vào phòng bệnh, Ngô Thế Huân chợt nghe thanh âm của một cái tát kinh hồn.

Ngô Thế Huân lập tức đi vào phòng bệnh, thấy Lộc Hàm đang cúi đầu, bất lực đứng ở một bên để mặc người ta xử lý.

Cuối cùng, Ngô Thế Huân kiềm chế không được vì cậu mà tức giận.

Nhưng mà hắn không ngờ Lộc Hàm lại lớn tiếng quát mình, còn nói hắn xen vào việc của người khác.

Ngô Thế Huân quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu, ngực vừa đau vừa giận, còn kèm theo thất vọng.

Cậu luôn để mặc người ta đánh chửi, tôi lại không thể ở bên cạnh cậu, cậu không đau lòng cho chính mình, cớ sao không cho tôi bảo vệ cậu? !

Nhưng Ngô Thế Huân cũng không nói gì, chỉ là rống lên rồi ném bữa sáng xuống đất, sau đó nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng bệnh.

********************************************************************************

"Ngô Thế Huân."

Nghe Lộc Hàm cẩn thận mà vừa thương xót gọi một tiếng, lòng Ngô Thế Huân đau như dao cắt.

Ngô Thế Huân không quay đầu lại, hắn còn đang tức giận, giận Lộc Hàm không biết yêu quý bản thân, càng giận mình nhìn cậu thống khổ, nhưng không làm gì được. Mình chẳng qua là một người bạn vô dụng mà thôi.

Đột nhiên bị ôm từ phía sau, Ngô Thế Huân thoáng giật mình. Lộc Hàm ôm hắn, khóc lóc thương tâm.

Ngô Thế Huân cũng không chịu được nữa, xoay người ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu...

Nghe bà ngoại kể hết mọi chuyện, Ngô Thế Huân đau lòng tột đỉnh, đau đớn vạn phần, oán niệm cứ sinh sôi nảy nở trong đầu.

Thời gian qua Lộc Hàm hình như một mình gánh chịu, khiến mình lo lắng, khiến mình tức giận, khiến mình đau lòng, khiến mình bất lực. Nếu như mình quyết tâm không để ý đến cậu ta, như vậy mình cũng sẽ không vất vả như vậy!

Thế nhưng nghe Lộc Hàm gọi nhẹ một tiếng tên mình, mọi toan tính trong đầu Ngô Thế Huân lập tức tiêu tan thành mây khói.

Đứng lên, chăm chú nắm tay cậu, Ngô Thế Huân thầm nghĩ cứ như vậy, bất luận cậu có liên lụy mình thế nào cũng không thể để cậu thương tâm một mình được.

Lộc Hàm kiên quyết ép hắn trở về nghỉ ngơi, Ngô Thế Huân không lay chuyển được cậu, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng.

Ngô Thế Huân xoay người muốn đi, Lộc Hàm lại kéo hắn lại, nhìn dịu dàng: "Cảm ơn cậu, giúp tôi nhiều như vậy, tôi ở đây chờ cậu."

Chẳng hiểu vì sao trong lòng chợt rung động, Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên con mắt cậu, sau đó nói một câu "Tôi sẽ về nhanh thôi, chờ tôi." Sau đó hừng hực đi khỏi phòng bệnh.

Đi gấp như vậy không biết là bởi vì không muốn để cậu đợi lâu, hay là bởi vì sợ cứ ở lâu bên cạnh cậu lại không nhịn được mà hôn tới chỗ khác.

Nếu như khi đó Ngô Thế Huân sớm phát hiện tình cảm của mình đối với Lộc Hàm không phải bởi vì đơn thuần là tình bạn, mà là xuất phát từ tình yêu, như vậy mọi chuyện sau này liệu có thể thay đổi?

Sau khi bà ngoại Lộc Hàm qua đời, Ngô Thế Huân sợ cậu sẽ cô độc khó chịu, chủ động ở lại qua đêm.

Nhìn căn nhà đơn sơ, cùng chiếc bóng đèn vàng nhạt, Ngô Thế Huân ngực vừa tự trách vừa thương tâm. Mình từ nhỏ đến lớn sống trong căn nhà đầy đủ tiện ích. Căn nhà này ngay cả chiếc bóng đèn chân không cũng không có, trong nhà căn bản chẳng có gì đáng giá.

Mũi chua xót khổ sở, con mắt cũng bắt đầu đỏ lên, Ngô Thế Huân sợ cậu nhìn thấy, lập tức lấy lý do đi tắm, trốn vào căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Buổi tối ngủ, Ngô Thế Huân bởi vì lo lắng cho cậu nên không dám ngủ say. Quả nhiên, Lộc Hàm nằm ngủ không an ổn, thân thể không an phận quay qua quay lại, trong miệng luôn phát ra tiếng nức nở.

Ngô Thế Huân biết, trong lòng cậu đang rất sợ, vì vậy ôm cậu vào trong lòng. Lộc Hàm hình như có cảm giác ấm áp, thuận thế chôn đầu trước ngực hắn.

Ngô Thế Huân lẳng lặng ôm lấy cậu, xuyên qua ánh trăng trong suốt yên lặng nhìn kỹ gương mặt cậu. Cảm thấy cậu đã ngủ ngon, Ngô Thế Huân mới nhắm mắt lại, cằm để trên đầu cậu, hít thở hương thơm từ mái tóc cậu rồi đi vào giấc ngủ.

*********************************************************************************

Là vì thích, cho nên mới muốn tiếp cận cậu, không gặp liền nhớ nhung. Là vì thích, cho nên mới không do dự đứng ra mỗi khi cậu bị tổn thương. Là vì thích, cho nên mỗi khi cậu bất lực thì luôn ở bên cạnh.

Là vì thích, cho nên mỗi khi đứng gần cậu trái tim liền loạn nhịp. Là vì thích, mới hết lần này tới lần khác đòi hôn cậu.

Ngô Thế Huân đứng lên, ôm trái tim. Lộc Hàm, lòng tôi bây giờ chỉ có cậu, cậu nhất định phải về thật nhanh đó.

******************************************************************************

Mất đi tin tức của Lộc Hàm, mấy ngày liền Ngô Thế Huân nằm ở trên bãi cỏ, hầu như tuyệt vọng.

Tay không ngừng xoa xoa trái tim, Ngô Thế Huân cười khổ. Nghĩ không ra mình đã thích cậu ta như vậy.

Sau khi nhận được điện thoại, Ngô Thế Huân chạy một mạch tới bên hồ, trong lòng vui như hoa nở. Nhưng mà người hắn thấy không còn là Lộc Hàm nữa.

"Tôi quan trọng như vậy sao? Cậu có bao nhiêu coi trọng tôi? Có phải tôi mất một sợi tóc, bị thương một chút, cậu sẽ vì tôi mà đau lòng, đứng ngồi không yên chạy đến?"

Không sai, Lộc Hàm nói đúng. Ngô Thế Huân hiện tại, Ngô Thế Huân thích cậu không đành lòng thấy cậu chịu bất cứ thương tổn nào, Ngô Thế Huân đã sớm xác định không để một mình cậu chịu thống khổ nữa.

Nhưng Ngô Thế Huân không có cách nào trả lời cậu, Lộc Hàm trước mắt hắn, ánh mắt như ngọn dao sắc bén đang đâm thẳng vào tim hắn, còn cười nói muốn cho hắn sống không bằng chết!

Cảm giác đau đớn bành trướng trong lòng, "Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại thương tổn mình?" Ngô Thế Huân khó tin hỏi.

Đừng như vậy mà, Lộc Hàm trước đây nếu như biết Ngô Thế Huân đau lòng, cậu tuyệt đối sẽ không tổn thương mình để thương tổn hắn.

Ngô Thế Huân kinh hoàng nhìn hành vi điên cuồng của cậu, trong lòng ngập tràn bất an.

Hình như cứu vãn không kịp nữa rồi, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì... khiến cậu biến thành bộ dạng như thế này? Hận tôi thì cứ hận, đừng hành hạ bản thân mà khiến tôi đau lòng.

*********************************************************************************

Cho dù trong lòng đầy nỗi băn khoăn, nhưng Ngô Thế Huân vẫn mạnh mẽ đè nén nghi hoặc xuống phía dưới, hắn giờ này lo lắng nhất cho Lộc Hàm đang nằm trên giường.

Hắn sẽ chờ, sẽ chờ Lộc Hàm tỉnh lại, sau đó nghe cậu giải thích, hắn tin tưởng, Lộc Hàm bình thường trong nóng ngoài lạnh, trái tim thuần lương tuyệt đối sẽ không tuyệt tình như vậy.

Nhưng mà khi Lộc Hàm tỉnh lại thì đã đánh ngã Ngô Thế Huân vào địa ngục bằng một ánh mắt kinh người.

"Tôi hận không thể để cậu sống không bằng chết!" Ánh mắt của Lộc Hàm đầy oán hận, hình như hận không thể bóp chết mình trước mặt cậu. Cầm lấy ly nước nóng toàn bộ đổ xuống vết thương của mình. Ngô Thế Huân ẩn nhẫn nhìn cậu, thật giống như đau nhức của cậu đang truyền tới cơ thể mình.

Lộc Hàm không hề có một tia đau đớn, nhìn sắc mặt thống khổ của Ngô Thế Huân, cậu trở nên thích thú, "Cậu rất khó chịu chứ gì? Bộ dạng tôi thế này, cậu rất khó chịu đúng không?"

Nhìn Lộc Hàm lấy chiếc điện thoại di động ra, Ngô Thế Huân quả thực sợ muốn chết, sợ Lộc Hàm sẽ không chút do dự mà ném nó đi. Đó là thứ duy nhất mà hắn cho cậu.

Đã từng được cậu quý trọng yêu mến, nếu như cứ như vậy bị cậu vứt bỏ, như vậy giữa hai người còn lại cái gì?

Lộc Hàm vẫn ném, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ngô Thế Huân.

Cậu nói hắn chẳng là gì cả.

Ngô Thế Huân cảm giác toàn thân đều đau nhức, đau đến cổ họng cứng đờ, nhưng hắn chịu đựng toàn thân nhức cúi người nhặt màn hình thủy tinh lên.

Sẽ không đâu, tôi đã yêu cậu mất rồi, chỉ một chút nữa thôi chúng ta có thể ở bên nhau rồi.

Tôi chỉ cần xác nhận cậu có cảm giác với tôi, chúng ta có thể yêu nhau rồi. Cho nên, cậu luôn dựa vào tôi nhất định sẽ không tuyệt tình như vậy, nói không muốn là bỏ được.

Hai tay Ngô Thế Huân cầm điện thoại di động, một bên cầu xin nhìn cậu vừa nói: "Đừng như vậy mà, tôi chỉ tạm thời cho cậu mượn, không phải thương hại..."

"Ba" một tiếng, Lộc Hàm vô tình hủy diệt huyễn tưởng cuối cùng của hắn.

Ngô Thế Huân thực sự không muốn tin, cậu thực sự nỡ lòng vứt bỏ một mảnh ký ức đẹp của hai người đi như vậy.

"Thực sự... vứt bỏ hết sao? Ngay cả những gì chúng ta đã từng có..."

"Sớm biết rằng những ký ức của tôi đều có cậu, tôi đây tình nguyện chết cũng không muốn gặp phải cậu."

Ngô Thế Huân nghe cậu nói xong câu này thì gương mặt trở nên trắng bệch, con tim cũng bắt đầu muốn ngừng đập.

Mang theo tâm niệm cuối cùng, Ngô Thế Huân run rẫy hỏi lại một lần nữa: "Thực sự... vứt bỏ hết sao?"

"Còn muốn gì nữa? Tôi hiện tại hận không thể đem cậu xóa khỏi cuộc đời mình. Cậu, cùng với tất cả mọi thứ giữa tôi và cậu, tôi đều căm hận!"

Cuối cùng, Lộc Hàm không lưu tình đạp một cước vào trái tim non nớt đang hấp hối của Ngô Thế Huân.

*********************************************************************************

Nghe ba bình thản nói Lộc Hàm là anh trai mình, chính là đứa con riêng mà mình thống hận hơn mười mấy năm, Ngô Thế Huân lần thứ hai bị đả kích, toàn bộ thương tâm biến thành phẫn hận!

Lộc Hàm, anh cho rằng chỉ có mình anh đau thương và oán hận thôi sao? ! Anh có tư cách gì phát tiết oán hận lên người tôi? Người đáng hận là anh, người tội đáng chết vạn lần là anh! Còn có mẹ của anh! Nếu không bởi vì hai mẹ con anh xen vào, gia đình của tôi sẽ không vỡ tan, mẹ tôi cũng sẽ không chết mà chẳng thấy xác!

Ngô Thế Huân đằng đằng sát khí chạy ào vào phòng của Lộc Hàm, hai tay dùng hết toàn lực bóp chặt cổ cậu, Ngô Thế Huân lúc này hận không thể làm cho cậu biến mất!

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ đau lòng sao? Anh cứ mặc sức ngược đãi bản thân đi! Anh càng ngược đãi tôi càng vui sướng! Tôi nói cho anh biết, những gì anh vứt bỏ tôi không thiếu! Những gì anh vứt bỏ, cùng với những thứ anh nợ chúng tôi, tôi sẽ buộc anh trả gấp mười! Tôi Ngô Thế Huân, sau này sẽ không bao giờ đau lòng vì Lộc Hàm nữa, sau này vĩnh viễn sẽ không nữa!"

Ngô Thế Huân nhìn gương mặt không có bất cứ biểu tình gì của Lộc Hàm, ngực càng hận muốn bóp nát. Quả nhiên đây là anh, bởi vì hận ngay cả một chút biểu tình chán ghét cũng không cho tôi thấy.

"Anh muốn ở đây chứ gì? Tôi lại càng muốn đuổi anh ra khỏi đây!" Ngô Thế Huân cắn răng tăng lực cổ tay, không chút nào thương tiếc, "Tôi phải đuổi anh ra khỏi đây!"

*******************************************************************************

Ngô Thế Huân trốn ở trong phòng, tay không ngừng vò nát áo khoác.

Hóa ra người tôi hận bấy lâu nay lại là anh, tôi vì anh mà chịu thống khổ hơn mười mấy năm, tôi sẽ trả lại hết những bi kịch này cho anh! Cúi đầu, Ngô Thế Huân bi thương nhìn chiếc điện thoại di động vỡ vụn. Thế nhưng vì sao? Lẽ nào chúng ta lại đi đến con đường này? Ngô Thế Huân nắm chặt mảnh vụn, đắng lòng đứng lên.

Ngô Thế Huân cầm điện thoại di động, vào gian phòng tịch mịch của Lộc Hàm, nhẹ nhàng đặt ở trên chăn, sau đó lén lút đứng cạnh cửa, đợi Lộc Hàm tỉnh lại. 


Chỉ một giây thôi mà dài dằng dặc như ngày tận thế. Ngô Thế Huân chờ mong nhẫn nại đứng trong bóng đêm. 

Thế nhưng, Lộc Hàm vừa nhìn thấy chiếc điện thoại, lập tức ném nó ra ngoài cửa sổ. 

Không có một chút tiếc hận, trên mặt lạnh giá như người chết, chẳng có bất cứ biểu tình gì, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Cậu nghĩ những thứ cậu cho tôi thì tôi sẽ quý trọng sao? Những thứ này, kể cả cậu, với tôi mà nói chẳng là gì cả." 

Dù cho Lộc Hàm tỏ ra chán ghét, Ngô Thế Huân ngày hôm sau cũng sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó cậu như vậy. 

Xoay người, Ngô Thế Huân bình tĩnh ra khỏi gian phòng.

 Lộc Hàm, tôi đã từng vì anh làm biết bao nhiêu chuyện, anh hiện tại bởi vì oán hận mà tổn thương tôi, hết lần này tới lần khác dẫm nát sự tôn nghiêm và ý nguyện bảo vệ của tôi dưới chân, thậm chí không tiếc mà vứt bỏ những kỷ niệm tốt đẹp của cả hai, Ngô Thế Huân tôi sau này thực sự sẽ không yêu thương anh nữa! Sau này cũng sẽ không nữa! 

Căn nhà bao phủ bởi một màn sương dày đặc, ánh nắng không thể chiếu vào được khiến cho toàn bộ lầu hai một mảnh u ám.

Sau khi tỉnh lại, Lộc Hàm hai mắt sưng đỏ nhìn bức ảnh chụp trên mặt đất, lắc đầu khó chịu. 

Không thể nào... Không thể nào trùng hợp như vậy được, Ngô Thế Huân không thể là anh em với mình! 

Cố sức cầm những vụn vỡ thủy tinh trên mặt đất, tinh thể màu trắng đâm thẳng vào trái tim Lộc Hàm. 

Một tiếng sấm nổ vang trong đầu, Lộc Hàm cầm lấy ảnh chụp từ dưới đất lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net