Chap 28: Tìm Luhan (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng xa hoa, sang trọng.

Trên chiếc giường đen tuyền là một thiên thần đang nằm. Mái tóc bạch kim toán loạn, lấp lánh. Luhan hoàn toàn không biết hiện tại trông bản thân cậu quyến rũ tới mức nào. Làn da trắng nõn nổi bật trên drap giường màu đen, đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng đường nét lại làm tim ai xao động. Hàng lông mi dày và dài cong cong cuốn hút.

Cậu hoàn toàn không biết ngay bên cạnh có một đôi mắt nhìn cậu chăm chú, đôi mắt của kẻ đi săn!

Đã vài tiếng trôi qua, Zeref vẫn ngồi im nhìn chằm chằm vào Luhan không rời. Mái tóc dài che đi một bên mắt khiến anh ta thêm phần nguy hiểm.

Lặng lẽ uống một ngụm rượu, ánh mắt Zeref như tia laze đánh giá thân thể Luhan. Người con trai kia đang mặc một chiếc áo sơ mi đen của anh ta, làn da trắng ngần. Phải công nhận một điều rằng: cậu bắt gặp trong chiếc áo sơ mi của nam giới rộng, khiến anh ta phải nhìn không rời mắt. Hơn nữa người con trai này quá quyến rũ, chỉ như vậy thôi cũng khiến Zeref muốn chiếm đoạt.

Khẽ cúi xuống mái tóc bạch kim của Luhan, hít một thật sâu...mái tóc cậu vương nhẹ mùi hoa hồng.

- Một mái tóc đẹp như thế này đáng lý không nên dấu đi mới phải!

Như cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, đôi mắt Luhan mấp máy muốn mở. Đôi lông mi khẽ rung động, đôi mắt dần dần mở ra. Ánh đèn trần nhanh chóng chiếu vào mắt, Luhan nhìu mày, theo quán tính đưa một tay lên che. Nhưng do mới chập chờn tỉnh lại, Luhan không ý thức được mình đang bị thương. Bả vai bị Ryner cắn bỗng chốc nhói lên một tia nhức nhối. Luhan cau mày.

- Tỉnh rồi?

Zeref bất chợt vang lên, khuôn mặt bỗng nhích lại gần cậu hơn.

Giọng nói bất chợt của "ai đó" khiến Luhan tỉnh táo đôi chút. Chật vật ngồi dậy, đôi mắt cậu nhanh chóng thấy được khuôn mặt của người ngay bên cạnh.

- An..anh..là Zeref?_ Luhan không tin vào mắt mình nhìn trân trân về phía Zeref.

Một lần nữa Zeref rơi vào trong trạng thái như bị trì trệ. Đôi mắt hẹp dài của anh ta nhìn sâu vào đôi mắt tím trong veo của Luhan như bị thôi miên. Đôi mắt to tròn không nhiễm chút bụi đang trân trân nhìn anh ta.

Tim....đập lệch 1s...

1s đó Zeref muốn độc chiếm người con trai trước mặt...

Bàn tay bất giác đưa lên, anh ta muốn...chạm vào đôi mắt đó.

- Anh muốn làm gì?_ Luhan giật mình, thân thể đề phòng lùi ra phía sau. Hiện tại cậu đang cảm thấy rất mơ hồ. Tại sao cậu lại ở đây?

Thần trí nhanh chóng quay trở lại. Rụt tay về như không có chuyện gì, Zeref xoay người ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Nhàn nhạt mở miệng.

- Tôi đã cứu cậu, cậu định báo đáp tôi như thế nào?

- Cá..cái gì?_ Luhan ngờ nghệch. Nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra vấn đề, môi nhỏ dè dặt.

- Anh đã cứu tôi?

- Đúng vậy!_ Zeref gật đầu thừa nhận, đôi mắt laze thu từng biểu hiện của cậu không bỏ sót. Anh ta cảm thấy, người con trai này rất thú vị.

Nhận được câu trả lời của anh ta, Luhan khẽ cúi đầu. Nhanh chóng phát hiện ra mình chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, vùng vai được băng lại cẩn thận...cơ thể hoàn toàn sạch sẽ.

- Chiếc áo này là..._ Luhan xấu hổ cúi xuống nhìn, thầm mong hi vọng người mặc nó cho cậu là anh ta. Bởi như thế chẳng phải anh ta đã nhìn thấy cậu trong trạng thái bán nude sao? Thật xấu hổ mà.

Tuy nhiên Zeref chỉ cười khẽ, đôi mắt giảo hoạt giả vờ lộ vẻ bất đắc dĩ. Tùy tiện lấy tay chỉ vào áo cậu đang mặc, sau đó tự chỉ vào bản thân mình. Ý muốn nói "Áo cậu đang mặc là do tôi thay cho".

Động tác đó cho dù là người IQ thấp cũng hiểu. Trong lòng có chút không thoải mái nhưng cũng vẫn rất cảm kích. Dù sao cũng không to tát! May nhờ có anh ta nếu không...Cậu đã bị tên Ryner Lute làm nhục. Cậu nợ anh ta một lời cảm ơn.

- Việc này... Cảm ơn anh đã cứu tôi!_ Luhan nhanh chóng nói ra lời cảm kích của mình.

- Cái tôi muốn không phải là lời cảm ơn suông như thế này._ Zeref cười nhạt, lời nói mang theo hàm ý sâu xa.

Không hiểu ý của Zeref, Luhan nghiêng đầu khó hiểu. Miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó...nhưng ngay lập tức mở to mắt nhìn ra phía sau lưng Zeref như chết lặng.

Chiếc gương phía sau phản chiếu hình ảnh một người con trai có mái tóc bạch kim xuôn mềm toán loạn , đôi mắt tím to đang mở to nhìn chằm chằm.

Giờ phút này Luhan mới biết được đã biết được hiện tại cậu đang đối diện với Zeref bằng con người thật của mình.

Như vậy...dám chắc khả năng cái tên Ryner kia cũng biết. Tại sao cậu lại xui như vậy!

- Sao? Giờ mới biết là đã "lộ hình"? Có muộn rồi không?_ Zeref cười nham nhở, nghiêng thân hình lại gần cậu. Đôi mắt anh ta híp lại.

- Tôi rất muốn biết, lý do vì sao cậu lại che dấu hình dáng thật sự của mình._ Vừa nói Zeref vừa vươn tay cầm lấy một lọn tóc của Luhan cuốn vào ngón tay. Hơi thở nam tính phả vào má cậu khiến Luhan bối rối.

Vội vàng xích người ra, Luhan khôi phục lại trạng thái bình thường. Giọng nói có chút khó chịu.

- Đó không phải là việc của anh. Tôi chỉ muốn nói....rất cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi sẽ mời anh một bữa cơm để tỏ lòng cảm kích. Anh thấy sao?

Quả là một người con trai thông minh! Dùng chuyện cảm ơn để đổi đề tài. Zeref cười trầm thấp, cúi đầu dán sát vào tai cậu.

- Chuyện đó để sau! Bây giờ tôi muố..

"Cốc..cốc" tiếng gõ cửa vang lên bất chợt. Luhan ngóc đầu nhìn về ra phía ngoài, bàn tay cũng thuận thế đẩy Zeref ra xa.

- Có người tìm anh, anh mau ra đó xem thế nào đi.

Có chút mất hứng, Zeref miễn cưỡng đứng dậy. Nhìn Luhan một cái, sau đó chậm rãi bước ra phía cửa.

"Cạch" lạnh lùng mở cửa ra, sau khi xác nhận được người đang đứng trước cửa, Zeref nhíu mày khó hiểu.

- Ông đến đây làm gì?

- A...ngài Zeref

Cái đầu hói của viện trưởng cúi xuống, những ngón tay nắm chặt mép quần. Có thể thấy được ông ta đang sợ điều gì đó.

Khoanh tay dựa vào thành cửa, Zeref hếch mặt cao ngạo.

- Có chuyện gì? Ta không có thời gian nhiều đâu.

- Là...nghe nói trò Xiao Luhan được ngài cứu, hiện bên khu V đang muốn tìm. Cho nên...cho nên tôi phải đến đón._ Ông viện trưởng khúm núm, mồ hôi túa ra như tắm.

- Ông chắc là bên V muốn tìm cậu ta mà không phải một "ai khác" chứ?_ Zeref nhìn thẳng vào mắt ông ta nghi hoặc. Anh ta cảm nhận được có điều gì đó không đúng nhưng lời nói của ông ta cũng hợp lý.

- Chắ..chắc..chắc chắn!_ ông ta lắp bắp, muốn nói ra gì đó nhưng khi nghĩ tới đôi mắt hổ phách của Oh Sehun đang theo dõi mình thì bỗng toát mồ hôi lạnh. Những lời muốn nói nhanh chóng nuốt vào cuống họng.

Nghĩ đến Oh Sehun, cái tên này...không khỏi khiến cho ông ta phải run sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net