Chap 6: Quả cầu thủy tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với người Sói, họ tin vào những điều thần bí, những điềm báo. Sẽ thật dễ hiểu khi tại học viện có bộ môn Tiên Tri do giáo sư Amanda Black giảng dạy.

Amanda Black là một giáo sư đã già nua, bà đã từng là vợ của một người Sói oai vệ. Năm tháng qua đi, những nếp nhăn in hằn sâu trên khuôn mặt của bà nhưng trông thật phúc hậu. Bà luôn ở trong căn phòng to lớn một mình quanh năm suốt tháng rất hiếm khi ra ngoài. Vì đối với bà việc ra ngoài nhiều sẽ ảnh hưởng đến nội nhãn. Cho nên phía học viện chấp nhận để bà giảng dạy tại phòng phía khu W, cho dù đây là môn học chung.

Cũng là môn duy nhất mà những Ma-cà-rồng được phép qua khu W.

- Luhan, hôm qua cậu đi đâu? Giáo sư Johnson rất giận dữ. Cậu biết đấy...về việc hai cuốn sách của giáo sư Black._ Junho nhìn Luhan khó hiểu khi hai người đang hướng về khu W.

- Không có gì đâu Junho. Mình có việc gấp nên về thôi.

Ôm chặt hai cuốn sách vào ngực Luhan đè nén cảm giác tức giận trong lòng. Cậu đã cố quên đi nhưng sự việc ngày hôm qua lại như một đoạn băng quay chậm. Nụ hôn đầu của cậu.....

Tên người Sói đáng ghét!

Junho nhìn Luhan đầy nghi hoặc, linh tính mách bảo Luhan đang dấu mình việc gì đấy. Thế nhưng lại không thể tra hỏi. Tin chắc rằng khi nào Luhan muốn nói cậu ấy sẽ nói thôi. Vì vậy hơi nghiêng đầu hất mái tóc đỏ một phát, Junho nở một nụ cười cùng Luhan tiến vào căn phòng của giáo sư Amanda Black.

---------------

Nói căn phòng thì là khiêm tốn quá so với sự rộng rãi mà nơi đây mang lại. Phải nói đây là giảng đường mới đúng.

Thế nhưng đối với giáo sư Black mà nói đây chỉ là một căn phòng, mà theo bà nghĩ chả có nơi nào thật sự to để học môn Tiên Tri cả. Bởi những lời Tiên Tri quá rộng lớn.

- Mình thấy lạnh người. Đây giống như một căn hầm vậy._ Junho bất chợt run rẩy ôm lấy mình nhìn vào căn phòng tối tăm chỉ có vài cây nến sáng leo lắt trên những chiếc bàn.

- Căn phòng của những người Tiên Tri!_ Luhan kết luận.

Hơi lạnh từ căn phòng bỗng chốc thấm vào sâu trong từng thớ thịt. Từng học viên bước vào dè chừng nhìn vào căn phòng tối tăm lờ mờ sáng. Những cánh cửa sổ đã bị rèm cửa nhung màu đỏ thẫm che lại, trên những bàn học là những hình vẽ kì quái, hình những con vật hay những cái cây. Tất cả mọi thứ đều hiện lên vẻ huyền bí.

- TẤT CẢ ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI.

Giọng giáo sư bất chợt vang lên khiến họ giật mình. Giọng nói khàn khàn của bà làm cho người ta liên tưởng đến những người bị viêm họng.

Bà bước ra từ một căn phòng nhỏ trong góc, tay chống gậy lọm khọm. Cái lưng của bà còng xuống theo năm tháng và mái tóc trắng xoá như những bà tiên trong cổ tích.

- Thưa giáo sư! Đây là hai cuốn sách hôm qua thầy Alex nhờ em mang tới cho cô. _ Luhan rụt rè

- Ồ trò thân mến, cảm ơn em vì điều đó.

Cầm hai cuốn sách trên tay giáo sư bước từng bước nặng nhọc về phía bục giảng. Trên bàn của bà đã xuất hiện một quả cầu thủy tinh từ bao giờ.

- Nào! Bây giờ chúng ta sẽ học tiết đầu tiên: NHỮNG ĐIỀM BÁO TRONG QUẢ CẦU THỦY TINH. Tất cả chia cặp, một V và W (ý bả là trong 1 cặp là một ng Sói và 1 Mcr đó các bạn). Tôi không muốn chậm trễ, nhanh nào!

Lời nói vừa dứt, từng học viên thở dài ngao ngàn nhưng đôi chân nhanh chóng đến những chỗ ngồi khác. Junho lưu luyến nhìn Luhan một cái sau đó xách cặp qua một chiếc bàn phía xa, xui xẻo thay Junho phải ngồi với Ikoma.

Nở một nụ cười bất đắc dĩ, Luhan khẽ mở miệng nói "cố lên". Thực sự cũng đâu thể làm gì khác. Lúc quay mặt lại thì ngồi phía đối diện cậu là Oh Sehun

Khuôn mặt Luhan sững lại nhìn chằm chằm vào cái kẻ hôm qua có những hành động bất nhã đối với mình mà tức giận. Nhìn hắn xem, tại sao có thể nhìn vào cậu không chớp mắt như vậy cơ chứ?

Trái với thái độ tức giận của Luhan thì Oh Sehun hoàn toàn dửng dưng như không có chuyện gì. Cũng trái với bộ dáng nóng bỏng hôm qua thì hôm nay hắn đã mặc một chiếc áo màu đen tay ngắn che đi hình xăm.

Thực chất vì những buổi học của họ luôn luôn biến hình cho nên mới hay bắt gặp họ trong tình trạng bán khoả thân như vậy. Cho nên việc thấy những nam người Sói mặc áo là một điều lạ lùng.

- BÂY GIỜ HÃY LẤY NHỮNG QUẢ CẦU TRONG HỘC BÀN RA VÀ DỞ SÁCH TRANG 16.

Câu nói của giáo sư làm Luhan nhanh chóng khôi phục tâm trạng. Bối rối cúi đầu mở hộc tủ lấy quả cầu thủy tinh ra đặt lên bàn. Hoàn toàn không nhìn Oh Sehun lấy một cái.

- Xiao Luhan Park!!_ Sehun khẽ mở miệng.

- Suỵt!_ Luhan giật mình lập tức trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo.

Lồng ngực co thắt lại hoảng hồn, lời nói của hắn khiến cậu chột dạ. Sẽ không có ai nghe thấy chứ? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

- Xiao Luhan Pa.....

- Oh Sehun, rốt cuộc anh muốn gì?

Luhan bực dọc gắt lên thật khẽ, ngay lúc này cậu rất muốn đá hắn bay ra khỏi phòng. Tại sao liên tục chọc giận cậu như vậy cơ chứ?

Đôi môi hắn nhếch lên nhè nhẹ. Nhìn biểu hiện tức giận của cậu thật làm hắn mở mang tầm mắt. Người con trai này lại dễ nổi nóng đến như vậy. Hắn chỉ nhớ gặp cậu lúc cậu nở một nụ cười rạng rỡ, cử chỉ dịu dàng. Thế nhưng khi gặp lại cậu đối với hắn chỉ có tức giận. Người con trai này thú vị hơn hắn tưởng.

- Em dẫm vào chân tôi_ Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Hả? Tầm mắt Luhan chầm chậm cúi xuống phía dưới. Ngay lập tức nhìn thấy bàn chân mình quả thật đang dẫm lên chân hắn.

- Aa. ...xin lỗi! Xin lỗi...tôi không cố ý

Luhan hốt hoảng đứng phắt dậy nhìn về phía Oh Sehun kia lắp bắp. Nhưng vì quá bất chợt nên bàn tay cậu vô tình chạm mạnh vào chiếc bàn khiến quả cầu thủy tinh rơi xuống.

- LUHAN! CẨN THẬN QUẢ CẦU

Từ phía xa Junho hét lên nhìn về phía quả cầu đang từ từ rơi xuống.

Nhanh như cắt bàn tay Luhan vươn ra bắt lấy quả cầu, cùng lúc đó cũng có một bàn tay ấm nóng vươn ra bắt lấy.

Thời gian như ngừng lại. Ngay lúc hai bàn tay của Oh Sehun và Luhan cùng chạm vào quả cầu, một ánh sáng bỗng loé lên. Quả cầu như tích điện khiến tay Luhan và hắn bỏng rát.

- Aaaaaa...

- LUHAN!_ Junho hét lên.

Oh Sehun cũng không tin vào mắt mình. Nhìn thấy biểu hiện đau đớn của Luhan hắn mới nhanh tay dùng lực hất quả cầu lăn xuống sàn, sau đó vòng tay ôm Luhan ngồi xuống.

Đã có chuyện gì xảy ra? Mọi người nháo nhác chạy lại. Junho vội vàng đẩy hắn ra ôm lấy Luhan vào lòng. Một nữ sinh khác nhanh chóng lấy một mảnh vải băng bó vết thương trên tay cho Luhan. Ngay cả Ikoma cũng lo lắng cuống cuồng tìm vải băng cho hắn.

- Đã có chuyện gì xảy ra?

Oh Sehun lạnh lùng nhìn về phía giáo sư Amanda Black vẫn còn đang ngỡ ngàng đứng trước bục giảng mở miệng. Nhìn bàn tay đang rỉ máu của Luhan mà lông mày hắn nhíu lại.

- Một điềm báo! Phải...một điềm báo

- Lẽ nào lại như thế?

- Điềm báo đó là gì?

Đám học viên lao nhao, xì xào bàn tán. Họ cảm thấy chuyện vừa rồi xảy ra thật sự vẫn không thể tin nổi. Xưa nay chưa bao giờ quả cầu bỗng phát sáng như thế.

Luhan khôi phục lại tâm trạng, nhìn bàn tay bị thương của mình không khỏi hoảng hồn. Tại sao khi bàn tay cậu và tay hắn tiếp xúc thì quả cầu lại loé lên?

Tầm mắt Luhan nhìn về góc phòng nơi quả cầu thủy tinh vừa bị hất lăn tới đó. Tròng mắt Luhan giãn ra nhìn về phía quả cầu đầy sửng sốt. Bởi quả cầu trong veo đã biến đổi thành một màu đỏ như máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net