Chap 73: Phát lệnh truy nã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan lặng lẽ đứng một mình trong nhà tắm, khuôn mặt cậu có chút hốc hác. Những vệt máu khô dính trên gò cùng với quần áo khiến cậu khó chịu. Nhưng hơn hết khi nhìn vào đôi tay mình không khỏi khiến cậu run rẩy.

Đôi tay này mới cách đây vài tiếng đã lấy đi sinh mạng của một người. Cho dù là vì tự vệ nhưng cậu ngàn lần cảm thấy nhức nhối.

Đôi vai Luhan run lên, đoạn ký ức đáng sợ năm xưa ùa về đánh thẳng vào trái tim non mềm vốn yếu ớt.

Chanhyun mở cửa bước vào, nhìn thấy em mình sắc mặt nhợt nhạt, thân hình không ngừng run lên thì cực kỳ đau lòng. Anh tiến lại gần ôm lấy Luhan vào lòng an ủi.

- Không phải là lỗi của em, nếu em không giết cậu ta thì em sẽ là người bị hại. Luhan, em phải kiên cường mạnh mẽ.

Chanhyun thở dài, anh khẽ xoa đầu cậu. Anh biết trải qua lần này lại cậu nhớ lại bóng ma ám ảnh thuở bé. Nhưng là...không cho phép cậu yếu đuối nữa.

Đoạn ký ức mở ra.

Năm đó, khi hai anh em tròn 5 tuổi.

Hôm ấy là một đêm Giáng Sinh tuyết rơi trắng mặt đất.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra hai anh em được Chanyeol và Baekhyun cho tiếp xúc với thế giới con người. Họ dẫn hai đứa trẻ vào thành phố đang ngập tràn đèn sáng lấp lánh, không khí tưng bừng an lành.

Nhưng họ đâu có ngờ, một loạt những kẻ khủng bố tràn vào cầm súng bắn khắp nơi, phút chốc cả đường phố Seoul đâu đâu cũng thấy xác người chết, máu nhuộm đỏ trên những lớp tuyết trông thật rợn người.

Đối với một đứa trẻ 5 tuổi như Luhan mà nói, đó là cảnh tượng kinh hoàng nhất. Trong đôi mắt trẻ thơ non nớt nhất thời chỉ thấy ngập tràn một màu máu cùng xác người.

Lần đầu ra thế giới bên ngoài lại là chứng kiến một thảm cảnh. Đó đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với Luhan, từng đêm cậu bừng tỉnh trong ác mộng. Cậu thu mình không dám ra bên ngoài.

Thế giới của con người đối với cậu mà nói hết sức nguy hiểm. Cậu ghét bạo lực, cậu ghét những con người đả thương người khác.

Vì lẽ đó cậu chỉ sống trong lâu đài, chỉ tiếp xúc với một thế giới nhỏ trong học viện. Giống như...một người bình thường!

Cậu vốn không có hứng thú đánh thức sức mạnh ngủ say trong cơ thể mình. Đơn giản chỉ vì...Cậu không muốn. Cậu không muốn, cậu sợ có ngày chính năng lực ấy làm tổn thương người khác.

Bóng ma hồi bé vẫn đeo bám cậu không buông.

- Em biết!_ Luhan nắm chặt vạt áo trước ngực của Chanhyun run run nói. Cậu biết! Cậu không thể yếu đuối nữa. Mà cậu...cũng đã mạnh mẽ lên rất nhiều.

Lần đầu tiên cậu quyết định thay đổi bản thân là vì chính mình. Nếu có nguy hiểm cậu sẽ không yếu ớt đến nỗi giống như suýt bị Ryner Lute làm nhục.

Và cậu thay đổi là vì một người!

Vì Oh Sehun! Cậu không thể đứng nhìn người khác đến cướp hắn đi. Hắn mạnh mẽ, tài giỏi như thế, khi bên cạnh hắn phải là một người có thể giúp được cho hắn.

Cho dù hiện tại cậu chưa giúp gì cho hắn nhưng cậu sẽ cố gắng hết sức mình để mạnh mẽ hơn.

Giết Ryner Lute nhất thời khiến cậu bàng hoàng nhưng là...sẽ không một lần nào cậu như vậy nữa.

- Tốt! Mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi._ Chanhyun mỉm cười vỗ vai Luhan sau đó ra khỏi phòng.

Vốc nước rửa mặt, Luhan nhìn mình trong gương loé lên tia kiên định.

- Luhan, cố lên!

...

Phía học viện.

Khỏi phải nói, vụ Ryner Lute chết dưới tay của vị hoàng tử xinh đẹp giới Ma-cà-rồng trở thành đề tài phẫn nộ hơn bao giờ hết.

Không cần nói cũng biết bên khu W kịch liệt biểu tình, mắng chửi Luhan không thương tiếc. Họ không bao giờ chịu để yên việc này một khi bắt bằng được Luhan về chịu hình phạt.

Nhưng mà...vụ này khiến cho một người vô cùng tâm đắc. Zeref nhìn đám người lao nhao dưới sân học viện không khỏi nhếch miệng cười.

Vốn dĩ muốn tìm cách phát động chiến tranh nhưng là ông trời giúp sức, thuận nước đẩy thuyền.

- Dù sao các vị cũng phải xem xét. Trước đây nên nhớ rằng Ryner Lute suýt cưỡng bức hoàng tử, nhưng mà phía chúng tôi không làm to chuyện. Chuyện này xảy ra chắc chắn Ryner Lute xông vào tấn công hoàng tử trước, hoàng tử chỉ là tự vệ mà thôi._ Mụ Minerva tràn đầy lửa giận nhưng không dám bạo phát chỉ kiên nhẫn nói ra.

-Hay cho câu chỉ là tự vệ, vậy nhân chứng đâu? Cho dù vậy không thể rũ bỏ trách nhiệm. Đường đường là một hoàng tử mà khi gây án xong lại bỏ trốn. Hành động đó chứng tỏ cậu ta "có tật giật mình"_ Erigor Dack cười khẩy, liếc mắt nhìn mụ Minerva khinh bỉ.

- Ông....ông..

- ĐỦ RỒI._ Peter Evans quát lên.

- Dù sao phải nhanh chóng bắt hoàng tử về, bằng mọi giá.

- Peter Evans, đừng quên ông là viện trưởng. Tại sao có thể "ăn cháo đá bát" như thế._ Mụ Minerva nghiến răng trèo trẹo.

Chỉ có Zeref, giáo sư Amanda Black và giáo sư Alex Johnson là không lên tiếng. Còn lại trong phòng hội đồng những giáo viên khác liên tục bàn tán. Không có một ai đứng ra bênh vực Luhan trừ mụ Minerva.

Dĩ nhiên tất cả những người đó đều bị Zeref mua chuộc - Giáo sư Amanda chắc chắn.

- Sai phải chịu, đó là lẽ đời. Minerva, chắc bà cũng phải hiểu đạo lý này chứ?_ Peter Evans bình tĩnh đáp trả, đôi con ngươi xảo trá liếc qua bóng lưng của Zeref Dragneel bên cửa sổ.

Ông ta biết trong lòng Zeref hả hê. Mà ông ta - Peter Evans, từ khi bước qua ranh giới ngăn cách giữa hai loài ông ta đã trở thành người của Zeref. Không thể nào quay lại được!

- Hừ..

- Từ xưa đến nay "Nước sông không phạm nước giếng", nay các người phá bỏ đừng trách chúng ta vô tình. Nhanh chóng bắt hoàng tử mang về đây._ Zeref nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng, đôi mắt hẹp dài liếc qua khiến mụ Minerva ớn lạnh.

Rốt cuộc sau câu nói của Zeref cả phòng hội đồng im lặng. Trừ mụ Minerva thì ai ai cũng gật đầu đồng tình.

Vì vậy đã phát lệnh truy nã hoàng tử Xiao Luhan Park trong toàn giới hai loài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net