Chap 9: Khả năng đặc biệt của Oh Sehun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu trạm xá nằm riêng biệt tại một nơi rộng rãi, thoáng đãng, xung quanh trồng cơ man là bạc hà. Không khí vương mùi bạc hà thanh mái theo gió thổi vào trong từ căn phòng của trạm xá.

Luhan lén lút nhìn ngó xung quanh sợ mọi người phát hiện, trong khi đó Oh Sehun lại ung dung tự tại đẩy cửa đi thẳng vào trạm xá không quan tâm có bị người ta nhìn thấy hay không.

- Này...anh không thể vào được đâu! Chúng ta không có giấy xác nhận mà_ Luhan hốt hoảng hét lên thật khẽ nhìn cái thân ảnh của hắn mà lòng nóng như lửa đốt. Đáng lẽ phải trèo từ cửa sổ vào mới phải. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng sau đó Luhan cũng hối hả chạy vào trong.

Không thấy một tiếng ồn ào bắt tại trận nào. Cả khu trạm xá yên ắng một cách lạ kì. Khi đi qua bàn trực Luhan nhìn cô y tá đầy nghi hoặc. Có điều gì đó rất lạ! Ánh mắt của cô y tá trông thật mơ màng như đang trong giấc mộng. Đã có chuyện gì xảy ra? Tên Oh Sehun kia đâu? Luhan cuống cuống đi dọc theo hành lang tìm kiếm.

- Oh Sehun...anh đang ở đâu?_ Luhan gọi khẽ

Bỗng tầm mắt nhanh chóng nhận ra người cần tìm cùng với giáo sư Amanda Black trong một căn phòng nhỏ. Nhẹ nhàng mở cửa ra, Luhan tức giận nhìn Oh Sehun oán trách.

- Giáo sư! Người khoẻ chưa ạ?_ Luhan hỏi han.

- Cảm ơn em trò thân mến! Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể ăn hết một con bò sữa.

Cả hai đều bật cười ha hả bởi câu nói đầy dí dỏm. Chỉ mình Oh Sehun lẳng lặng đứng im như pho tượng không nhúc nhích. Lông mày hắn khẽ nhíu lại.

- Về câu hỏi lúc nãy tôi hỏi bà, giáo sư. Tôi muốn biết rõ.

Nụ cười trên hai khuôn mặt tắt ngấm, Luhan cũng bồn chồn chờ đợi câu trả lời. Thế nhưng lời từ bà lại khiến cho hai người không khỏi thất vọng.

- Ta không còn nhớ mình nói gì! Đây là một điềm báo lạ lùng mà trước đây ta chưa từng thấy. Đã khiến hai trò thất vọng rồi._ Bà áy náy.

- Nhưng mà thưa giáo sư...không lẽ chúng em không thể nào biết được hay sao? Chắc vẫn còn cách nào chứ? Người là nhà tiên tri cơ mà_ Luhan thất vọng, bàn tay túm lấy cánh tay gầy gò của giáo sư Black dò hỏi.

- Việc...việc này....ta không thể giúp. Các trò về đi_ Giáo sư Black chần chừ lên tiếng cự tuyệt.

- Giáo...s

- Hãy cho tôi biết Jame Carney đang ở đâu?_ Oh Sehun bất chợt lên tiếng cắt lời nói của Luhan. Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào bà không cảm xúc.

- OH SEHUN!

Giáo sư Black quát lên, giây phút bà nghe đến cái tên Jame Carney đó khuôn mặt như muốn biến dạng. Chỉ thiếu điều biến hình nhảy xổ vào hắn.

Chỉ có mình Luhan là không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng vừa rồi là đang hỏi về vấn đề quả cầu. Thế nhưng bỗng chốc lại chuyển hướng bàn qua về người đàn ông tên Jame Carney nào đó. Mà tại sao giáo sư Black lại có biểu hiện kích động đến như vậy?

- Hai...hai người, rốt cuộc là đang có chuyện gì? Jame Carney là ai?

- ĐỦ RỒI! HAI TRÒ LẬP TỨC RA NGOÀI

- Giáo sư...tôi biết là bà biết Jame Carney đang ở đâu. Bà biết là nếu muốn tôi có thể để bà tự động nói ra._ Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

- Trò đã hứa, Oh Sehun....trò đã hứa là không sử dụng khả năng đặc biệt của mình tại học viện._ Giáo sư Black bỗng hoảng hồn lùi về phía trên đầu giường như sợ hắn ra tay.

- Tôi chưa bao giờ hứa, là do các người cả nghĩ.

- Trò...trò.._ Giáo sư chỉ tay vào hắn không nói lên một câu. Đúng là ngày trước hắn không có đồng ý với phía học viện. Thế nhưng đã nhiều năm trôi qua...tại sao lại muốn chống đối như thế?

- Ba ngày!

Hắn để lại một câu ngắn gọn rồi túm lấy tay Luhan lôi ra ngoài, để lại giáo sư Black một mình khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương.

- Này...Oh Sehun.._ Bị túm đi ra ngoài trong tình trạng không hiểu gì, Luhan giãy dụa bực dọc. Ít nhất phải hỏi thêm chuyện về quả cầu...như thế này hoá chả phải công cốc hay sao?

- Yên lặng!_ Hắn lạnh lùng, tiếp tục túm Luhan ra ngoài. Lúc đi ngang qua chiếc bàn trực, ngón trỏ của bỗng hắn bỗng chạm vào trán cô y tá. Đôi môi khẽ phát ra một chữ "tỉnh". Ngay lập tức cô y tá đang trong trạng thái mơ màng bỗng tỉnh táo lại.

Cảnh tượng này khiến Luhan sửng sốt không tin vào mắt mình. Quay đầu nhìn về phía cô y tá đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn về phía họ, lại quay lên nhìn cái lưng rộng lớn của hắn đầy nghi hoặc. Trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại cảnh trong căn phòng bỏ hoang cô để lộ thân phận mình. Đôi môi nhỏ nhắn của cậu khẽ phát ra.

- Oh Sehun! Anh có khả năng thôi miên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net